Chương 495: Ta là Tà Huyết ma quân

Ác Quỷ Máu trái ôm phải ấp, đem mấy nữ nhân trong Diệu Âm Lâu ôn tồn dỗ dành một phen, xoa dịu nỗi nhớ mong của các nàng. Chớp mắt bảy ngày liền đã trôi qua, ôn nhu hương tuy tốt nhưng kế hoạch vẫn còn chưa hoàn thành, Ác Quỷ Máu chỉ đành dỗ ngọt chư nữ, hứa hẹn khi nào rãnh lại đến thăm các nàng.

Hồng Mộng đối với nó quyến luyến vô cùng, khi Ác Quỷ Máu đi nàng còn khóc đỏ cả mắt .

Không khí bên trong Thương Hải Thành càng lúc càng nhộn nhịp tấp nập, Ác Quỷ Máu có thể cảm nhận cường giả khắp đại lục hội tụ ngày càng đông. Nếu trước kia muốn nhìn thấy tu sĩ Độ Kiếp Kỳ khó khăn vô cùng, bởi vì ai nấy đều bế quan tu luyện ở nơi hẻo lánh. Còn giờ thì Độ Kiếp Kỳ tu sĩ đi đầy đường, cảm giác quơ tay một cái liền tóm được một bó lớn.

"Phu quân, chàng muốn đi đâu tiếp theo?" - Kiều Diễm thấy Ác Quỷ Máu ngây ngẩn trước cửa Diệu Âm Lâu liền lên tiếng hỏi.

"Đến Vạn Bảo Điện tìm tên Ứng Dư kia trước đi, ta cần hắn giúp ta vài việc." - Ác Quỷ Máu ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời.

"Không phải là chàng không muốn gặp hắn ta sao?" - Kiều Diễm khó hiểu hỏi.

"Là phân thân sợ, phân thân của ta không có khả năng chiến đấu, vậy nên chúng sẽ nghĩ cách trà trộn và ẩn thân trong đám đông, không bao giờ chủ động gây phiền toái. Còn ta đương nhiên là không sợ tên Ứng Dư kia, cần gì phải tránh mặt hắn ta chứ."

"Nhưng chỗ đó đang tụ tập rất nhiều cao thủ của Chính Đạo Minh, thiếp chỉ sợ..." - Kiều Diễm âm thanh biến nhỏ, trên gương mặt hiện lên một tia lo lắng.

"Hắc hắc, ta trước giờ chưa bao giờ sợ bọn chúng. Muốn đem bọn chúng giết chết thì ta bóp tay là xong, nhưng làm như vậy quá mức kéo cừu hận."

"Tòa thành này sẽ để cho nàng quản lý, giữ lại mạng sống của bọn chúng để nàng còn có thủ hạ sai bảo."

Tiên Linh Tộc không giống với Cổ Ma Tộc, Cổ Ma sợ mạnh hiếp yếu, đối với cường giả cung kính vô cùng. Chỉ cần thực lực đủ cường đại là có thể chèn ép sai bảo, ra lệnh cho bọn họ làm việc.

Tiên Linh Tộc thì cứng đầu hơn rất nhiều, tên nào cũng cho rằng mình đại diện cho chính nghĩa, trừ ma vệ đạo chính là bổn phận. Muốn trở thành thủ lĩnh của đám người này thì nhất định phải gây dựng được danh tiếng tốt, phẩm hạnh cao thượng được nhiều người kính trọng thì mới có thể chỉ tay năm ngón ra lệnh.

Ác Quỷ Máu đương nhiên danh tiếng cực tệ, không cách nào trở thành chính đạo chí trụ. Nhưng mấy người thê tử của nó thì khác, không chỉ tu vi cao mà còn xinh đẹp, danh tiếng cũng rất tốt, để các nàng đứng ra quản lý là thích hợp nhất.

Vạn Bảo Điện và Diệu Âm Lâu đều nằm ở trung tâm Thương Hải Thành, vậy nên chỉ cần đi bộ hơn nửa canh giờ liền đã tới.

Tòa cung điện nguy nga tráng lệ, diện tích phải đến mấy dặm vuông, thiết kế tám mặt tiền giống như là hình bát quái. Nơi này có năm cửa hàng chính chuyên buôn bán pháp bảo, đan dược, phù lục, trận pháp và mấy món kỳ môn độn giáp như khôi lỗi, khí cụ, cung nỏ,...

Ngoài ra còn có một gian đại sảnh chuyên cử hành đấu giá đại hội, một khu chuyên dùng để tiếp đón khách nhân, nơi còn lại thì là chỗ ở của tu sĩ Ngũ Thiên Tông.

Các cửa hàng tấp nập tu sĩ ra vào mua bán, chen lấn xếp thành những hàng dài. Phía trước những cửa hàng treo đầy những biển quảng cáo giảm giá được trang trí bắt mắt.

"Tên Ứng Dư này thật là giỏi, tăng giá 50% rồi giảm 30%, vậy mà vẫn có kẻ đến mua." - Ác Quỷ Máu kinh ngạc nhìn mấy cái biển quảng cáo.

"Phu quân không biết sao? Giá cả ở Thương Hải Thành và sâu trong lục địa chênh lệch rất nhiều. Thương nhân muốn đem hàng hóa đến đó bán phải phí rất nhiều tiền thuê người bảo hộ, hành trình xa xôi vất vả đẩy giá hàng lên cao. Bên trong lục địa tài nguyên khoáng mạch rất nhiều, linh thạch dư giả nên vật phẩm rất có giá."

"Một món cực phẩm pháp bảo ở Thương Hải Thành chỉ bán bốn năm vạn, nhưng đem đến Cổ Quốc thì có thể bán chín mười vạn. Bây giờ Vạn Bảo Điện nâng giá lên sáu vạn, nhưng những tu sĩ này đều là từ xa đến, họ cảm thấy giá này rất rẻ, đương nhiên là sẽ chen lấn để mua."

"Thiếp thời gian gần đây cũng chơi chiêu này, kiếm lời cũng hơn hai trăm vạn nha." - Kiều Diễm cười khúc khích nói.

"Hắc hắc, quả nhiên kẻ buôn bán toàn là gian thương." - Ác Quỷ Máu gật gù tỏ vẻ đã hiểu.

Nhìn hàng dài tu sĩ đang xếp hàng chen lấn để mua pháp bảo 'giảm giá', trong ánh mắt nó hiện lên một tia khinh thường. Liền dẫn Kiều Diễm đi ngang qua đám người, hành động ngang tàng liền khiến đám đông tức giận.

"Này! Xếp hàng đi chứ?"

"Tu vi cao nhưng đạo tâm không có, sớm muộn gì cũng té chết."

"Mọi người không cần tức giận, lát nữa sẽ có chấp pháp của Ngũ Thiên Tông đá tên đó ra khỏi cửa, chúng ta chờ xem kịch vui là được."

Âm thanh huyên náo rất nhanh thu hút sự chú ý của tu sĩ Ngũ Thiên Tông, hai gã chấp sự Độ Kiếp Kỳ liền ra mặt.

"Kiều môn chủ, vị đạo hữu này là bạn của cô sao? Mặc dù cô là khách khanh trưởng lão, nhưng hiện tại Vạn Bảo Điện đang rất đông khách, vị đạo hữu này muốn mua bán vẫn phải xếp hàng theo thứ tự."

"Quy tắc đặt ra là để mọi người tuân theo, không thể nể tình riêng mà phá hỏng quy cũ được."

Hai gã chấp sự nhấn giọng nhắc nhở, tuy âm thanh không quá gay gắt nhưng trên thân chúng tỏa ra uy áp mạnh mẽ. Hai thanh phi kiếm cũng rung lên ông ông, hàm ý đe dọa rất rõ ràng.

"Nhìn! Quả nhiên là sắp bị đá ra khỏi cửa."

Ánh mắt của mấy người đang xếp hàng rất là hả hê thỏa mãn, nhìn về phía Ác Quỷ Máu.

"Ta không phải đến để mua bán! Hai ngươi vào thông báo với Ứng Dư, có Tà Huyết ma quân đến tìm hắn." - Ác Quỷ Máu nhàn nhạt trả lời, giọng điệu mười phần phách lối.

"Hừ! Húy danh của tông chủ đại nhân có thể để cho ngươi gọi sao? Không muốn chết thì mau cút, đừng để bọn ta phải ra tay." - Một gã chấp sự mặt liền nóng lên, phi kiếm phóng vọt lên trời tỏa ra hào quang chói lòa, chỉ cần hắn động ý niệm liền sẽ lao xuống tấn công.

"Tam đệ bình tĩnh! Kẻ còn lại ra tay ngăn cản."

Hắn ta cảm thấy tu vi của Ác Quỷ Máu rất mạnh, thái độ kiêu căng ngạo mạn kèm cái danh Tà Huyết ma quân rất có thể là một lão ma bên Cổ Ma Tộc.

"Vị đạo hữu này, tông chủ của bọn ta hiện đang tiếp đãi các vị tông chủ của Chính Đạo, cùng bàn luận kế sách đối phó Hải Tộc. Hiện tại không thể cùng đạo hữu gặp mặt, phiền đạo hữu ngày khác lại đến." - Gã ta rất là khách khí tiễn khách.

"Đại ca! Sao lại khách khí với hắn như vậy? Mấy tên không biết sống chết này nhất định phải ra tay giáo huấn, nếu không sẽ tổn hại đến uy danh Ngũ Thiên Tông ta."

"Tiểu tử tiếp chiêu đi!" - Gã vừa dứt lời thì phi kiếm bắn thẳng về phía Ác Quỷ Máu, uy thế mạnh mẽ như bài sơn đảo hải, phía đuôi phi kiếm lóe lên một cột sáng dài đến mấy trượng.

Nào ngờ Ác Quỷ Máu chỉ khẽ vung tay liền đem phi kiếm tóm gọn, lại bóp một cái khiến phi kiếm vỡ vụn ra từng mãnh. Gã tu sĩ thấy vậy thì lòng đau như cắt, hai mắt giống như lồi ra. Một dòng máu nóng xộc lên từ trong cuống họng, gã tu sĩ thổ huyết trọng thương ngã lăn ra đất.

"Tam đệ!" - Gã chấp sự còn lại hoảng sợ chạy lại kiểm tra, thấy huynh đệ chưa chết thì thở phào nhẹ nhõm, vội lấy ra đan dược trị thương nhét vào miệng hắn.

"Giờ ngươi có thể đi thông báo được rồi chứ? Đừng thử thách tính kiên nhẫn của ta." - Ác Quỷ Máu ánh mắt trở nên âm trầm, ném những mảnh vỡ phi kiếm xuống đất.

Gã chấp sự vội vàng thu lấy những mảnh vỡ, tuy pháp bảo đã hỏng nhưng chỉ cần tìm vật liệu phù hợp vẫn có thể rèn đúc lại một lần nữa.

"Phiền tiền bối đợi một lát, vãn bối lập tức đi thông báo." - Gã ta vừa nói vừa kéo tên tam đệ đang bị trọng thương vào trong Vạn Bảo Điện.

Những kẻ đang hóng hớt thấy vậy đều biến sắc, cũng không biết là thất vọng hay hoảng sợ. Nhưng hiện tại không còn ai dám hò hét la ó nữa, đều xoay đầu giả vờ như không thấy gì.

Một lúc sau gã chấp sự đi báo tin đã quay trở lại, bộ dạng cũng biến thành cung kính.

"Mời tiền bối đi theo tại hạ." - Gã chấp sự cúi người thi lễ, rồi đi trước dẫn đường.

"Hừ! Sớm như vậy thì đã không phải chịu đau khổ, làm mất thời gian của ta." - Ác Quỷ Máu phách lối lớn tiếng nói, trước khi đi không quên liếc mấy tên tu sĩ đang xếp hàng khiến bọn họ cảm thấy rét lạnh một hồi.

Đợi cho Ác Quỷ Máu đi rồi thì đám người mới dám thở hắt ra một hơi.

"Kẻ vừa nãy là ai vậy?"

"Ra tay đánh người trước cửa Ngũ Thiên Tông, không những không bị trừng phạt mà lại còn cung kính đối đãi, mười phần là tông chủ ma tông."

"Không đúng! Mấy vị tông chủ ma tông ta đều đã nhìn thấy trên Tru Ma Bảng, gã này rất lạ mắt."

"Tà Huyết ma quân, cái tên này hình như rất quen, gần đây có nhìn qua thì phải."

"Không phải là cái tên đã giết Tiêu Dao đạo chủ, bị Thanh Hư Môn treo thưởng hai ngàn vạn sao?"

"Mẹ nó, ta nghe nói Thanh Hư Môn đạo chủ bị người ta bóp chết, còn tưởng là mấy tên đó nghe nhầm đồn bậy. Vừa nãy tên kia dùng tay không bóp nát phi kiếm, có khi nào tin đồn là thật hay không?"

"Này! Thật sao? Trên đời này làm gì có ai có thể giết chết Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong tu sĩ, trừ khi là đại năng từ thượng giới hạ phàm."

"Đại năng? Đại năng? Vậy ta đây cáo từ, chư vị đạo hữu ở lại xem kịch đi."

Nhất thời âm thanh bàn tán xôn xao vang lên, đủ loại âm thanh nghị luận. Có kẻ rất nhanh phát giác được nguy hiểm, hai chân bôi mỡ rời khỏi hàng người.

Nhưng cũng có kẻ hoặc là lá gan lớn không sợ chết, hoặc là rất thích hóng chuyện. Không những không rời đi mà cố tình đứng chờ trước cửa Ngũ Thiên Tông, tụm năm tụm ba kéo bàn kéo ghế giống như là chuẩn bị đi xem kịch.

Thông tin có đại năng từ thượng giới ghé thăm Thương Hải Thành rất nhanh lan truyền, tu sĩ trong thành ùn ùn kéo về Vạn Bảo Điện, đem mấy con phố đều chen kín.

"Nhanh nhanh! Tà Huyết ma quân đại chiến tám vị đại năng, quay chụp cảnh chiến đấu thành công là có thể bán được khối tiền." - Một gã ăn mặc kỳ quái hớt hải chạy, phía sau lưng hắn ta là một nhóm tu sĩ đang vác chiếc trận bàn to tướng có tác dụng quay chụp hình ảnh.

"Bản điểm nhận đặt cược! Tà Huyết ma quân một ăn ba, tám vị tông chủ bốn ăn một." - Một tên khác giơ cao tấm bảng Đổ Đấu, lớn giọng hò hét.

"Ta cược Tà Huyết ma quân một trăm linh thạch."

"Ta cước tám vị tông chủ một ngàn linh thạch."

"Các ngươi điên hết rồi à? Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết! Sao không lo chạy đi mà còn xúm vào?" - Một lão giả thấy đám đông tụ tập thì kinh ngạc hỏi.

"Có gì mà phải sợ? Nơi này những mấy ngàn người, có chết thì chết chung chứ sao phải sợ?" - Từ trong đám người có một tên lớn giọng trả lời, cũng không biết là đang đùa hay nói thật.