Chương 456: Ấu sư phản kháng

Ác Quỷ Máu nhìn sang Diễm Tình, nàng vẫn thản nhiên uống trà, ánh mắt chăm chú theo dõi diễn biến câu chuyện.

"Thân ái, nàng không định cứu nó sao? Thú cưng của nàng sắp bị người ta đem bán rồi kìa." - Sắc quỷ lên tiếng trêu chọc.

"Sẽ không cứu! Nha đầu này nếu thực sự bị đem bán, vậy thì ta sẽ từ bỏ nó. Một sinh vật không thể đấu tranh cho tự do của mình, sẽ chẳng có tư cách làm tọa kỵ cho ma thần." - Mỹ nhân trả lời một cách chắc nịch.

"Nàng nói cũng đúng." - Ác Quỷ Máu đón hùa, tiếp tục cùng mỹ nhân theo dõi.

Sư tử con giống như nghe hiểu tiếng người, nó gầm lên giận dữ, nhưng nó sinh ra không lâu, hôm nay cũng là lần đầu tiên theo mẹ đi săn. Cách cùng con mồi vật lộn hay các loại thần thông bản mệnh nó đều chưa được học.

"Gào... (Ta cắn chết ngươi!)" - Sư tử con nhân lúc gã Hỏa Ma không để ý, nó chụp hai chân trước vào tay lão, quay đầu ngoạm mạnh vào cổ tay.

"A! Khốn kiếp!" - Lão trưởng làng hét lên đau đớn, theo bản năng buông tay ra.

Ấu sư thoát khốn liền quay đầu bỏ chạy về phía mẹ của mình. Nhưng chạy được vài bước thì một cái dây thòng lọng làm bằng gân ma chú chụp vào cổ nó rồi xiết chặt.

"Gào... Gào..." - Sư tử con chới với, bị lão Hỏa Ma kéo ngược lại.

"Mẹ mày! Dám cắn tao à? Có tin tao làm thịt mày không?" - Lão gầm lên đầy tức giận, ngoắc cái miệng đầy răng nanh gầm rú đe dọa.

Sư tử con bị dọa sợ chết khiếp, phải rất chật vật mới lấy lại tinh thần. Nó bấu chặt hai chân vào một gốc cây ven đường, liều mạng kháng cự.

"Nhanh! Theo tao! Nếu không tao giết chết mày!" - Tên trưởng làng sợ hãi, ở phía xa xa một luồng uy áp đang phóng vọt về phía này, nếu không nhanh chóng bỏ chạy thì sẽ bị mẫu sư giết chết.

Nhưng sư tử con bốn chân giống như mọc rễ, đeo bám chặt lấy thân cây khiến lão dùng sức kéo cỡ nào cũng không lôi nó đi được.

"Hừ! Không bán được thú con thì giết chết, thánh huyết của mày cũng phải mười mấy vạn thánh thạch." - Trong mắt lão lóe lên một tia tàn ác.

Bàn tay xuất hiện một thanh phi kiếm, hung hăng đâm mạnh về phía sư tử.

"Phập!" - Mũi kiếm dễ dàng xé toạc da thịt ấu sư, đâm vào đến tận xương tủy.

"Ngao!!!" - Sư tử con đau đớn gầm lên, nó vùng đứt luôn cả sợi thòng lọng, hất mũi kiếm ra khỏi lưng mình.

Cơ thể nhỏ yếu lung lay đứng trên mặt đất, ánh mắt tràn ngập thù hận nhìn tên Hỏa Ma.

"Trò hay tới rồi!" - Diễm Tình cười khúc khích khi thấy ấu sư phản kháng.

Ác Quỷ Máu cũng gật gù.

Trong gương ngọc toàn thân ấu sư bùng cháy hỏa diễm, ngọn lửa nóng rực thiêu đốt da thịt đem miệng vết thương khép vảy. Khí tức trên người sư tử tăng vọt, từ cấp thấp nhất Bạch Ma Kỳ lên đến Huyền Ma Kỳ.

"Ngao... Ngao..." - Sư tử con gầm lên, toàn thân cũng trở nên cao lớn, hóa thành một con Liệt Diễm Ma Sư dài hơn mười trượng, cùng lão Hỏa Ma tương xứng.

Con vật giơ vuốt nhào về phía gã ta, hung hăng bấu lấy da thịt của lão mà xé toạc. Tình thế liền biến đổi, lão Hỏa Ma bị ấu sư đè xuống đất, miệng máu hướng bả vai và ngực mà ngoạm.

Lão trưởng làng vốn đã tiêu hao hết chân nguyên, sức khỏe cũng không bằng thánh thú, chỉ còn biết lấy tay che mặt và yết hầu cố thủ.

Một chốc sau trên người lão máu me đầm đìa, da thịt bị vuốt nhọn và răng nanh xé nát. Lão nằm vật ra đất, thở thoi thóp yếu ớt.

Ấu sư sau khi bạo phát cũng rơi vào trạng thái suy yếu, nó đổ gục xuống đám cỏ, ngọn lửa trên người tắt sạch, máu từ vết thương một lần nữa chảy ra lênh láng.

Lúc này sư tử mẹ cũng kịp chạy đến, nhìn thấy sư tử con gục ngã thì hoảng sợ gầm lên.

Nó dùng bàn tay khổng lồ đập mạnh vào người lão trưởng làng, đem lão đập thành thịt nát.

"Gào... Gào... (Nha đầu! Mau tỉnh lại!)" - Sư tử mẹ hếch mũi chạm vào người ấu sư, đem con nhỏ lay lay.

Chỉ là vết thương quá nặng, sâu tới tận xương tủy, ấu sư lại còn quá nhỏ, bị mất nhiều máu như vậy thì nó khó lòng qua khỏi.

"Nàng thực sự không cứu nó sao? Ta thấy nó cũng cố hết sức rồi mà. Ta lần đầu đi săn còn tệ hơn nó nhiều, xuýt chút nữa bị một con sâu cắn chết." - Ác Quỷ Máu thấy vậy thì không đành lòng, liền lên tiếng nói đỡ cho ấu sư.

Diễm Tình nghe vậy cũng đành thở dài một hơi, bàn tay thon dài khẽ vẫy đem không gian xé rách, thân ảnh yêu kiều hoàn mỹ nhẹ nhàng bước qua cánh cổng.

Sư tử mẹ nằm phủ phục bên cạnh con của mình, dùng đầu lưỡi liếm láp con nhỏ. Thỉnh thoảng lại phun ra một ngụm chân nguyên đỏ rực, giúp sư tử con duy trì sự sống.

Khi thấy có vết rách không gian xuất hiện thì nó giật mình quay phắt lại, nhe nanh gầm gừ. Bây giờ bất cứ kẻ nào đe dọa đến con của nó đều sẽ phải chết.

Khi Diễm Tình bước qua cánh cổng thì một ngọn lửa rực rỡ phóng thẳng về phía nàng. Vị Thiên Ma xinh đẹp không tránh không né, cũng không dùng bất cứ thần thông phòng hộ nào, nhưng ngọn lửa nóng bỏng lại không thể bám vào người Diễm Tình, khi cách làn da của nàng khoảng một trượng thì tự động chuyển hướng.

"Hồng Hỏa! Ngươi không nhận ra ta nữa sao?" - Diễm Tình nhàn nhạt nói.

Ma sư nghe thấy âm thanh của nàng thì giật mình, đem hỏa diễm thu hồi.

"Hỏa... Hỏa Thần đại nhân..."

"Xin người thứ tội... Con không biết là người..." - Ma sư quỳ xuống đất, dập đầu bái lạy Hỏa Thiên Ma.

"Ừm! Ta tới để cứu đứa nhỏ này! Lần sau ngươi cẩn thận, đừng để nó bị người bắt đi."

Diễm Tình nói xong liền đi về phía sư tử con, bàn tay nàng nâng lên điều động thần lực trong cơ thể. Luồng hào quang nhu hòa bao lấy tiểu hỏa sư, đem nó thiêu cháy. Ngọn lửa cháy đến đâu thì da thịt trên người nó lành lặn đến đó, chẳng mấy chốc vết thương trên người đã khỏi hẳn.

Hơi thở tiểu hỏa sư dần ổn định, từ lỗ mũi nhỏ phập phù một cái bong bóng khí, nó vẫn chưa tỉnh lại nhưng sẽ không có chuyện gì.

"Đa tạ Hỏa Thần đại nhân!" - Mẫu sư mừng rỡ vô cùng, lại dập đầu tế bái.

"Ta vừa ngủ dậy, tạm thời cần một tọa kỵ. Ta xem ngươi sống tự do tự tại đã lâu, linh trí thức tỉnh hoàn toàn, đã không phù hợp để làm thú cưỡi. Đứa nhỏ này cùng ta có duyên phận, để nó đi theo ta vài vạn năm được không?" - Diễm Tình hướng về phía hỏa sư hỏi.

Ánh mắt sư tử co rụt lại, nó đương nhiên là không muốn rời xa con của mình, nhưng Thiên Ma đã lên tiếng thì nó không cách nào kháng cự.

"Đa tạ đại nhân ân điển! Đứa nhỏ này có thể đi theo người là phúc phần của nó." - Hỏa Sư dập đầu nói.

Mỹ nhân nghe vậy thì nở nụ cười hài lòng, nàng ném cho sư tử mẹ một viên ngọc đỏ rực rồi quay người trở về.

"Tạm thời để ngươi tiếp tục nuôi dưỡng, sau khi nó đột phá Thánh Ma Kỳ thì ta mới đem đi." - Thân ảnh của nàng đã biến mất, chỉ còn âm thanh vang vọng.

Hỏa Liệt Ma Sư lại dập đầu bái lạy hồi lâu, sau đó há miệng cắn vào nhúm da trên cổ sư tử con, đem nó trở về trong hang.

"Cô nàng này thật giỏi trang bức!" - Ác Quỷ Máu tấm tắc khen ngợi.

Trước mặt người ngoài Diễm Tình đều thể hiện hình tượng mình là một vị thần oai nghiêm, xem chúng sinh như giun dế. Chỉ có Ác Quỷ Máu ở ngay bên cạnh mới có thể nhìn thấy những khoảnh khắc giống như trẻ con của nàng.

"Phu... Mệt chết đi được..." - Diễm Tình thở phào một hơi, ngồi trở lại chiếc giường.

Nàng với lấy tách trà uống một ngụm. Thần lực vô cùng kỳ diệu, có thể dùng để khống chế thiên địa, thay đổi vạn vật trên thế gian theo ý muốn của thần linh. Nhưng thứ này lại là bản nguyên của các vị thần, dùng một tia thì suy yếu một phần, chỉ có thể thỉnh thoảng dùng để biểu diễn, thu hút tín ngưỡng từ các thần dân.

"Diễm Tình này... Nàng mấy hôm nay ở trong cung không buồn chán sao? Ta dẫn nàng ra ngoài đi dạo nhé." - Ác Quỷ Máu dùng tay xoa bóp vai cho mỹ nhân, vui vẻ gợi ý.

"Ngươi muốn đi đâu?" - Diễm Tình nheo mắt hỏi, cảm thấy có sự khác thường.

Bị mỹ nhân nhìn chăm chú khiến sắc quỷ chột dạ, giống như nàng lờ mờ đoán được gì đó.

"Ha ha... Ta có đi đâu đâu. Chỉ là phàm nhân sau khi kết hôn thường sẽ có một tuần trăng mật, phu thê dẫn nhau đi du sơn ngoạn thủy nhìn ngắm thế giới." - Ác Quỷ Máu ba hoa nói.

"Hừ! Ta không phải phàm nhân! Cũng không phải thê tử của ngươi! Ngoan ngoãn ở lại đây với ta, đừng nghĩ đến việc chơi xong muốn chuồn." - Diễm Tình nở nụ cười lạnh, hé lộ chiếc nanh bén nhọn, uy áp của một vị Thiên Ma Thần lan tràn khắp phòng khiến không khí ngưng trệ.

Ác Quỷ Máu rùng mình một cái.

"Diễm Tình thân yêu, nàng nói gì vậy? Sao ta lại muốn chuồn đi cơ chứ? Ta thực sự là muốn cùng nàng đi du lịch."

"Đây là lần đầu tiên ta đến Thánh Ma Giới, nghe nói phong cảnh thơ mộng non nước hữu tình, nàng cũng ngủ rất lâu rồi, hay là cùng ta đi du lịch đi." - Ác Quỷ Máu uốn ba tấc lưỡi thuyết phục.

Diễm Tình khẽ chau mày giống như đang suy nghĩ, sau một lúc mới trả lời.

"Hừ! Muốn ngắm cảnh thì dùng Thiên Ma Kính mà xem! Ta không thích ra ngoài!" - Mỹ nhân hừ lạnh, dáng vẻ không vui nói.

"Nhìn qua một cái gương sao có thể so với tự mình trải nghiệm. Nàng đã bao lâu rồi chưa hít thở không khí trong lành của rừng cây? Ngâm mình trong dòng suối trong mát? Ăn những quả rừng mọng nước?"

"Tin tưởng ta! Cùng ta đi du lịch nhất định sẽ khiến nàng vui vẻ." - Ác Quỷ Máu ôm Diễm Tình vào lòng, khẽ nói vào tai nàng.

Mỹ nhân nghe vậy thì cũng xuôi xuôi, cảm thấy mình cũng lâu rồi không rời khỏi cung.

"Được rồi... Chiều ý ngươi vậy..." - Diễm Tình khẽ gật đầu.

Ác Quỷ Máu nở nụ cười đắc ý, lập tức đem nàng đè xuống giường, chậm rãi thưởng thức thân thể yêu kiều của nàng.