Chương 443: Tu di pháp bảo

Sáng hôm sau Ác Quỷ Máu ngồi bên ngoài ban công khách sạn hóng gió, hôm nay trong Viễn Châu thành vẫn như cũ, cư dân đi lại nườm nượp, việc Lạc gia bị người diệt tộc trong đêm vẫn chưa lan truyền.

Trong lúc nó đang thưởng trà ngắm cảnh bỗng có một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua, chính là nữ tử Hỏa Ma Tộc được nó cứu đêm qua.

Lúc này nàng đã sử dụng thuật dịch dung để thay đổi diện mạo, quần áo trên người cũng biến thành màu đen.

Nàng cẩn thận quan sát Ác Quỷ Máu một hồi, giống như xem xét nó có đúng là người cứu nàng hay không.

"Tiền bối... Là ngài hôm qua cứu tiểu nữ đúng không?" - Nữ tử Hỏa Ma Tộc cẩn thận đi lại gần Ác Quỷ Máu hỏi.

"Đúng vậy! Sao cô chưa rời đi mà còn nấn ná lại trong thành?" - Ác Quỷ Máu ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt nở một nụ cười thân thiện.

"Nói ra thật ngại... Tiểu nữ túi tiền đã cạn sạch, nhưng việc cần làm vẫn chưa xong, chỉ có thể cải trang ẩn nấp trong thành." - Nữ tu sĩ ngồi xem đối diện Ác Quỷ Máu.

"Vậy cô tìm ta làm gì? Không phải là muốn lấy thân báo đáp đấy chứ?" - Sắc quỷ lên tiếng châm chọc.

Sắc mặt nữ tu sĩ hơi biến đổi, nhưng nàng cũng không tức giận.

"Thực ra... Tiểu nữ là có chuyện muốn khẩn cầu tiền bối." - Ánh mắt của nàng hiện ra một tia không đành lòng, nhưng vẫn cắn răng nói.

Ác Quỷ Máu nghe xong lông mày liền nhếch lên, sau đó nó thở dài một hơi.

"Hôm qua ta giúp cô chỉ là tiện tay, chuyện của mình cô tự giải quyết đi."

"Tiền bối... Khoan đã... Tiểu nữ có thứ này... Ngài xem qua một chút rồi hãy quyết định." - Nữ tu sĩ lấy ra một chiếc nhẫn màu đỏ đặt lên bàn.

Ác Quỷ Máu nhíu mày, nó thử cầm chiếc nhẫn lên soi xét. Nhìn bên ngoài trông chiếc nhẫn này hết sức tầm thường, nhưng nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy vô số phù văn nhỏ li ti khắc xung quanh chiếc nhẫn, những phù văn này nhỏ còn hơn cả hạt bụi, phải dùng thần thức kiểm tra tỉ mỉ mới có thể nhìn thấy.

"Cô muốn ta giúp cô giải phong ấn của nó sao?" - Ác Quỷ Máu ngẩng đầu lên hỏi.

Nử tu sĩ gật đầu, ánh mắt hiện lên một tia mong chờ.

"Đây là vật gia truyền của tiểu nữ, bên trong có chứa truyền thừa của Hỏa Thiên Ma Thần. Những tài sản khác tiểu nữ đều không lấy, chỉ truyền thừa của tổ tiên."

"Hắc hắc, vật phẩm quý giá như vậy, cô không sợ ta cướp nó hay sao?" - Ác Quỷ Máu nở nụ cười kì dị hỏi.

"Tiểu nữ tin tưởng ngài là người tốt, nếu tối qua không có ngài giúp đỡ, e là tiểu nữ đã gặp họa. Cho dù ngài thực sự muốn đoạt lấy tất cả, vậy tiểu nữ sẽ xem như là trả ơn cho ngài." - Giọng nữ tu sĩ hơi run lên.

Ác Quỷ Máu gãi gãi cằm, nó lại nhìn cái nhẫn một hồi lâu.

"Loại phong ấn trên nhẫn là một thứ phong ấn huyết mạch và tu vi, chỉ cần cô đột phá Độ Kiếp kỳ rồi nhỏ máu nhận chủ thì sẽ có thể mở nó ra. Có lẽ tổ tiên của cô có dụng ý riêng, cô đợi khi tu luyện đến Độ Kiếp kỳ rồi tự mình mở đi."

Ác Quỷ Máu đẩy chiếc nhẫn về phía thiếu nữ, nó đương nhiên sẽ không cưỡng đoạt vật phẩm của một cô gái.

"Nếu tiểu nữ có thể tu luyện đến Độ Kiếp kỳ thì còn nhờ tiền bối làm gì nữa. Tư chất của mình tiểu nữ hiểu rõ, nhiều nhất là tu luyện đến Đại Thừa kỳ. Cái nhẫn này đã được lưu truyền rất nhiều đời, nếu cứ tiếp tục như vậy e sẽ chẳng bao giờ mở nó ra được."

"Chi bằng tiền bối mở nó ra giúp tiểu nữ, cho tiểu nữ tiếp nhận truyền thừa bên trong, như vậy tiểu nữ mới dễ dàng tu luyện lên cảnh giới cao hơn." - Thiếu nữ liền trả lời.

"Chỗ này nhiều người, cô nếu không sợ thì đi theo ta." - Ác Quỷ Máu nói xong liền đứng dậy trở về phòng.

Nữ tu sĩ nhanh chóng đi theo nó, lần này nàng chỉ có thể tin tưởng hết vào nhân phẩm của Ác Quỷ Máu.

Vừa về đến phòng Ác Quỷ Máu liền đóng cửa lại, bàn tay giơ lên khởi động một ma trận máu bảo hộ xung quanh.

"Tiền bối... Ngài đây là..." - Nữ tu sĩ hoảng sợ hỏi, nàng có cảm giác mình đã quá tin người.

"Hắc... Cô sợ cái gì chứ? Ta muốn giết cô thì không cần tốn công vậy đâu."

"Nhỏ tiếng một chút, đừng làm nữ nhân của ta thức giấc." - Ác Quỷ Máu nở nụ cười kỳ dị nói.

Ở trên giường Thi Thi và Long Nữ đang ngủ say, mỗi người được quấn trong một tấm chăn giống như kén nhộng.

"Cái nhẫn này cũng không phải là nhẫn trữ vật. Ừm... Trong ngôn ngữ của ta nó gọi là một Không Gian Di Động, còn của Cổ Ma là gì ấy nhỉ?"

"Đúng rồi! Là tu di pháp bảo, bên trong cái nhẫn này có chứa một cái động thiên." - Ác Quỷ Máu suy nghĩ vài giây rồi nói.

"Cô nhỏ một giọt máu vào đây đi, ta dẫn cô đi vào bên trong."

Nữ tu sĩ nghe xem thì có chút ngờ vực, nhưng vẫn làm theo lời Ác Quỷ Máu nói, nàng dùng phi kiếm cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu nóng rực lên chiếc nhẫn.

Những phù văn nhỏ xíu trên nhẫn liền sáng lên, nhưng bởi vì năng lượng không đủ mạnh nên rất nhanh liền phai nhạt.

Ác Quỷ Máu cũng nhanh chóng nhỏ một giọt máu của mình lên chiếc nhẫn, đồng bộ với giọt máu của nữ tu sĩ. Lần này chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, từ trong chiếc nhẫn sinh ra lực hút mãnh hút luôn cả Ác Quỷ Máu lẫn nữ tu sĩ vào bên trong.

"A..." - Nữ tu sĩ sợ hãi hét ầm lên, nàng đang rơi tự do từ độ cao hàng ngàn trượng, phía bên dưới là một biển dung nham đang rực cháy, nếu xui xẻo rơi xuống nàng nhất định sẽ hóa thành tro bụi.

Bỗng nàng cảm thấy một đôi tay ôm lấy eo nhấc bổng nàng lên, thân thể nhẹ lướt qua bầu trời. Ác Quỷ Máu lúc này dáng vẻ hết sức nghiêm nghị, gương mặt anh tuấn phối hợp với đôi cánh đỏ rực trên vai. Trong chốc lát nữ tu sĩ bị thu hút ngây ngẩn cả người.

"Đa tạ tiền bối..." - Nữ tu sĩ run rẩy nói.

"Không có gì, mà tên cô là gì ấy nhỉ? Ta vẫn chưa biết tên cô." - Ác Quỷ Máu cười hỏi.

"Vãn bối gọi là Liệt Thiên Hương."

"Ừ, ta gọi là Ác Quỷ Máu, nhưng cô có thể gọi ta là Tà Huyết."

Ác Quỷ Máu vừa ôm Thiên Hương bay lượn trên cao, không khí nóng rực phả vào mặt khiến nó phải tạo ra một lồng phòng hộ.

Không gian bên trong tu di pháp bảo tương đối rộng lớn, khiến nó bay mất một canh giờ mới tới được đất liền.

Vùng đất này là một đảo nham thạch đỏ rực, nhiệt độ phải đến mấy trăm độ. Xung quanh hòn đảo mọc đủ thứ kỳ trân dị thảo hỏa thuộc tính có tuổi thọ hàng chục vạn năm. Đất đá bốn phía đều là chí bảo hỏa thuộc tính, nào là Xích Hỏa Ngọc, Liệt Diệm Thiết, Dương Chi Noãn, Hỏa Linh Nham...

Ánh mắt Thiên Hương sáng rực lên khi thấy xung quanh mình đều là bảo vật vô giá, nàng chỉ cần đem một ít ra ngoài cũng đủ để đổi lấy tài nguyên tu luyện cả đời.

"Theo thỏa thuận thì mấy thứ này thuộc về ta, truyền thừa của cô còn ở sâu bên trong." - Ác Quỷ Máu lên tiếng nhắc nhở.

"Tiền bối! Hay là thôi đi, tiểu nữ suy nghĩ lại rồi. Tiểu nữ chỉ lấy một ít tài bảo đủ để đổi lấy tài nguyên tu luyện, số còn lại để hết cho ngài. Truyền thừa nhất định có nguy hiểm to lớn, tiểu nữ không cần nữa." - Thiên Hương ánh mắt lóe lên một tia sợ hãi.

Những gì nằm bên trong chiếc nhẫn vượt xa dự liệu của nàng, vốn dĩ nàng chỉ cho rằng bên trong có công pháp do tổ tiên để lại, cộng thêm một ít tài nguyên tu luyện. Ai ngờ bên trong chiếc nhẫn lại là cả một vùng không gian rộng lớn, tài nguyên cũng nhiều đến hoa cả mắt.

"Sợ rồi sao? Có ta bảo vệ thì cô sợ gì chứ? Nếu thực sự có nguy hiểm ta sẽ xé rách không gian đưa cô rời khỏi đây, sẽ không để cô xảy ra chuyện gì."

"Ác Quỷ Máu ta rất coi trọng giao kèo, nói giúp cô tiếp nhận truyền thừa thì nhất định phải làm." - Ác Quỷ Máu đặt một tay lên vai Thiên Hương trấn an nàng.

Thiên Hương nghe vậy thì chỉ có thể gật đầu, tiếp tục cùng Ác Quỷ Máu tiến về phía trước.

Không khí bên trong tu di nóng bỏng dị thường, nếu là vật chất bình thường lọt vào đây nhất định sẽ bốc cháy ngay lập tức. Cho dù là có màn sáng phòng hộ thì Thiên Hương cũng cảm thấy ngột ngạt vô cùng.

Giữa hòn đảo nham thạch là một quần thể kiến trúc cung điện đỏ rực, tường gạch đều làm từ Xích Viêm Ngọc Thạch, mái ngói lợp bằng Hỏa Viêm Ngọc. Từng viên đá lát đường cũng là đỉnh cấp tài liệu hỏa thuộc tính, tùy tiện cạy vài viện lên cũng có thể chế tạo thành cực phẩm pháp bảo.

Càng nhìn Thiên Hương càng hoảng sợ và kinh ngạc, gia tộc của nàng đã nắm giữ một chí bảo suốt hàng vạn năm mà không hề hay biết.

"Tiền bối... Nơi này là?" - Thiên Hương kinh ngạc hỏi.

"Có lẽ là động phủ bí mật của Hỏa Thiên Ma. Thần thánh thường rất thích chế tạo những tòa động phủ như thế này, tiện lợi mang theo bên người, khi cần sử dụng trực tiếp xé rách không gian tiến vào bên trong là được." - Ác Quỷ Máu giải thích.

"Ta cũng có một cái bí cảnh như thế này." - Ác Quỷ Máu lại nói tiếp.

"A!" - Thiên Hương giật mình khi nghe Ác Quỷ Máu nói.

"Chẳng lẽ tiền bối cũng là Thiên Ma?"

"Hắc hắc, cái này thì không phải, ta hiện tại chỉ xem như là ngụy thần, một kẻ nắm giữ năng lực của thần thánh nhưng không nắm giữ sức mạnh." - Ác Quỷ Máu lắc đầu trả lời.

Giữa cung điện là một bức tượng Hỏa Thiên Ma Thần cao hơn ngàn trượng, hình dạng là một vị mỹ nữ xinh đẹp mặc xiêm y hỏa hồng rực cháy. Thân thể nàng yểu điệu gợi cảm vô cùng, khóe môi vểnh lên nở nụ cười tà ác. Mái tóc của nàng bồng bềnh như ngọn lửa rực rỡ, ánh mắt nóng bỏng thiêu đốt lòng người .

Cô nàng này trong trạng thái Thiên Ma có đến bốn cái tay, trên mỗi cánh tay là một món pháp bảo hình thanh kiếm, lá cờ, bánh xe lửa và một trái tim đỏ rực. Xung quanh bức tượng liệt diễm thiêu đốt cả một vùng.

Thiên Hương nhìn thấy thần tượng liền quỳ xuống bái lạy.

"Hậu bối Liệt Thiên Hương bái lạy ma tổ đại nhân."

Ác Quỷ Máu liếc mắt nhìn bức tượng Hỏa Thiên Ma, liên tục tắc lưỡi đánh giá.

"Chậc chậc... Bộ mông này... Cặp đùi này... Không biết đè lên giường tư vị sẽ như thế nào? Rãnh rỗi có thời gian nhất định phải đến Thiên Ma Giới một lần."

"Có lẽ truyền thừa ở bên trong chính điện."

Ác Quỷ Máu lại tiếp tục tiến lên phía trước, bên trong tòa cung điện chính là một đại sảnh rộng lớn, ở giữa là ngai vàng bằng Hỏa Tinh Thần Ngọc, xung quanh là hàng chục ghế ngồi.

Nhưng lúc này trong đại điện chẳng có một ai, đồ vật bốn phía cũng trống rỗng.

Ác Quỷ Máu thử lấy xuống vài cái hộp, bên trong chỉ toàn là tro bụi, có lẽ do thời gian quá lâu nên vật phẩm bên trong đã mục nát.

"Hừm... Nơi này chí ít là mười triệu năm không có ai đến, thậm chí là lâu hơn." - Ác Quỷ Máu nhúng tay vào đám tro bụi, hơi phân tích niên đại rồi đưa ra kết luận.

"Tiền bối! Ta tìm được mấy khối ngọc giản." - Thiên Hương vui vẻ reo lên, không biết từ chỗ nào nàng ôm ra một cái hộp nhỏ, bên trong sắp xếp rất nhiều khôi hỏa ngọc đỏ rực.

Ác Quỷ Máu tiện tay cầm lấy một viên, bên trong là ngôn ngữ của Cổ Ma Tộc. Chẳng mấy chốc lông mày nó cau lại.

"Hỏa Trù ba con, Thanh Văn một chiếc, Bạch Bối ba bụi. Đem tất cả băm nhỏ, trộn đều..."

"Hừm... Hình như là công thức nấu ăn hoặc luyện đan, ta cũng không chắc nữa."

Thiên Hương cũng dán một khối ngọc lên trán, suy tư đọc nội dung bên trong.

"Liệt Diễm Như Ca? Hình như không phải công pháp mà là một bài thơ." - Thiên Hương trầm ngâm trả lời.

Ác Quỷ Máu và nàng tiếp tục xem xét mấy khối ngọc giản khác, nhưng đều không có tác dụng gì.

"Khục... Cô trả cái hộp này lại chỗ cũ đi." - Ác Quỷ Máu nói.

Sau một hồi tìm kiếm mà không thu được thứ gì có giá trị, nó đành phải dẫn Thiên Hương quay trở ra ngoài, đến những khu vực khác tìm kiếm.