Chương 431: Yêu Hậu

Ác Quỷ Máu nghe vậy liền hướng về Nguyệt Thượng Huyền hô lớn.

"Đa tạ sư tỷ nương tay!"

Nó vui vẻ nhảy xuống sân đấu, đi về mấy vị sư tỷ của mình.

"Ha ha, đệ lại thắng tiếp rồi này, có phải là rất may mắn không?" - Ác Quỷ Máu cười toe toét.

"Sư đệ, vận khí của đệ cũng thật đáng sợ, đến ngay cả Nguyệt sư tỷ cũng bị đệ dùng vận khí đánh bại." - Tử Y lắc đầu le lưỡi, cảm thấy nhất định không nên cùng tiểu sư đệ tranh đấu.

"Ban đầu ta còn cho là sư đệ nói đùa, nhưng chuyện vừa nãy quá mức dị thường, làm sao đệ có thể biết sẽ có gió mạnh để chuẩn bị trước?" - Hoàng Liên lên tiếng hỏi.

"Ha ha, đệ thực sự chỉ là nói đùa một chút, ai ngờ lại thành thật rồi. Cái này chỉ là vô tình mà thôi, đệ trước giờ đều may mắn như vậy." - Ác Quỷ Máu cười lớn đầy vẻ tự tin.

"Đại sư tỷ, lần này đến lượt tỷ lên đài rồi, tỷ nhất định phải cố gắng giành chiến thắng." - Sau đó nó quay sang nói với Hồng Vận.

Vị sư tỷ xinh đẹp liền mỉm cười, mỗi lần nghe Ác Quỷ Máu cổ vũ nàng đều cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Mỹ nhân phi thân lên sân đấu, đối thủ của nàng là đại sư tỷ của Mai Hoa viện. Hai vị mỹ nhân xem như ngang sức ngang tài, mỹ mạo cũng tương tự nhau.

Sau khi trận đấu bắt đầu cả hai cùng thi triển các loại pháp bảo tấn công và phòng ngự, kẻ đến người đi liên tục. Trên sân đấu hư ảnh những đóa hoa liên tục chạm vào nhau, nổ tung thành những quả pháo sáng.

Ác Quỷ Máu chờ đến khi cả hai đều gần cạn kiệt ma lực liền ra tay giúp đỡ, đem vòng phòng hộ của Mai sư tỷ chọc thủng, giúp Hồng Vận giành được chiến thắng.


Nguyệt Thượng Huyền chậm rãi đi trở về Thiếu Âm Cung, đó là một tòa cung điện lộng lẫy nằm ở phía bắc, là nơi ở của nữ tông chủ Âm Dương Tông Yêu Hậu.

Các nữ đệ tử ở đây đều mặc quần áo màu đen bó sát người, trên mặt đeo mặt nạ. Trên tay mỗi người đều cầm một chiếc roi da.

Khắp Thiếu Âm Cung vang lên tiếng la hét đau đớn, cũng đôi khi là tiếng rên rỉ. Vài nam nữ đệ tử vi phạm môn quy nên bị treo trên những cọc gỗ, bị nữ đệ tử Thiếu Âm Cung dùng roi da vụt mạnh vào người. Tình cảnh có chút đáng sợ, da thịt quần áo của những người bị phạt đều bị đánh cho nát bét, máu me đầm đìa. Thiếu Âm Cung ngoài việc là nơi ở của Yêu Hậu, nó còn là Chấp Pháp Đường của Âm Dương Tông.

Ngoài các nữ đệ tử và đệ tử phạm lỗi, bên trong Thiếu Âm Cung còn có rất nhiều nam nữ tu sĩ Tiên Linh Tộc. Tất cả đều trần như nhộng, hai mắt vô thần đi lại xung quanh, những tu sĩ này đều đã bị xóa mất thần trí, chỉ giống như gia súc bị nuôi nhốt.

Những kẻ này chính là tu sĩ đối địch với Âm Dương Tông, sau khi bị bắt liền bị tra tấn cực độ, xóa bỏ toàn bộ linh trí. Tác dụng của bọn họ chính là làm lô đĩnh cho tu sĩ Cổ Ma Tộc thải bổ.

Ngành nghề buôn bán lô đĩnh là một ngành sinh lợi rất lớn, một tu sĩ sau khi bị thuần hóa Âm Dương Tông sẽ bán ra vài ngàn đến vài vạn ma thạch.

Nguyệt Thượng Huyền giống như đã quá quen thuộc với tình cảnh của Thiếu Âm Cung, lẳng lặng đi thẳng vào trong đại điện.

Bên trong cung điện có rất nhiều nam nữ người hầu, tất cả đều trần như nhộng, quỳ rạp trên sàn nhà.

Vài người khom lưng quỳ gối làm ghế, bốn năm người chụm nhau lại làm bàn. Có những người đứng sát vách tường, dùng tay chân của mình làm kệ để đồ, bên trên chất cao những món như ngọc giản, bí tịch, pháp bảo, đan dược.

Tất cả những người này ánh mắt đều đờ đẫn vô hồn, họ giống như đồ vật vô tri vô giác, giữ nguyên vị trí của mình không dám xê dịch mảy may.

Điểm đáng chú ý nhất trong cung điện là một chiếc vương tọa do mười hai nam nữ tu sĩ xếp chồng lên nhau mà thành, đó là một cái vương tọa tràn ngập da thịt nhục dục.

Một vị mỹ nhân lười biếng nằm dài trên vương tọa, trên thân thể của nàng chẳng mặc thứ gì, phô bày xác thịt gợi dục. Gương mặt của nàng vừa xinh đẹp lại vừa yêu mị, đôi môi được tô một lớp son màu đen giống như là máu khô, đôi mắt khẽ nhắm, cặp lông mày như liễu rũ.

Thân thể của nàng gợi dục vô cùng, vừa nhìn liền biết nàng chính là một vưu vật trời sinh. Thân thể nàng tương đối mảnh mai, chiếc eo thon nhỏ, cặp đùi vừa trắng lại vừa dài. Nhưng bầu ngực của nàng lại lớn như hai quả dưa hấu, không hề tương xứng với tỷ lệ cơ thể của nàng. Bộ mông cũng rất lớn, cong cong vểnh vểnh khiêu khích nhân tâm. U cốc thâm sâu được che giấu bởi mảng cỏ xanh tươi rậm rạp, thỉnh thoảng hai chân nàng lại cọ vào nhau đầy vẻ dâm mị.

Nàng giống như là đang ngủ say trên ghế, bộ ngực to lớn phập phồng lên xuống, tiếng thở của nàng rất nhẹ. Đôi môi gợi cảm thỉnh thoảng lại khẽ nhếch lên, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp.

Vị mỹ nhân này chính là Yêu Hậu trong truyền thuyết, một ma nữ đã sống hơn bảy vạn năm, có tu vi Độ Kiếp kỳ đỉnh phong. Là nữ vương của Thiếu Âm Cung, người cai trị Âm Dương Tông hiện tại.

"Ô! Thượng Huyền con về rồi sao? Hôm nay con thi đấu tốt chứ?" - Vị mỹ nhân yêu mị thấy đệ tử trở về liền mở mắt, trên gương mặt kinh diễm vẫn còn vẻ lười biếng ngái ngủ.

Một gã tu sĩ lập tức chạy đến trước vương tọa, khom lưng quỳ gối làm ghế kê chân cho Yêu Hậu.

"Đệ tử vô dụng, hôm nay đã làm mất mặt người." - Nguyệt Thượng Huyền sợ hãi quỳ sụp xuống, bái liền ba lạy trước Yêu Hậu.

Vị mỹ nhân yêu mị mở bừng hai mắt, trên người nàng bốc lên ma khí màu đen.

"Dạ Ảnh! Dẫn Nguyệt công chúa vào phạt ba mươi roi." - Âm thanh lạnh như băng vang lên.

Không gian bên cạnh Yêu Hậu run lên, một vị trưởng lão Độ Kiếp hậu kỳ xuất hiện, nàng toàn thân cũng mặc đồ đen bó sát người, trên tay là ngọn roi da nhuốm đầy máu tươi.

Nguyệt Thượng Huyền thân thể run lên vì sợ hãi, nhưng nàng không dám chống đối, chỉ lẳng lặng đi vào phía sau cung điện.

Tiếng y phục rơi xuống đất vang lên, kế tiếp là vô số âm thanh chóc chóc. Da thịt trên lưng Thượng Huyền vốn dĩ trắng nõn, bị roi dạ vụt cho máu thịt đầm đìa, sau đó nàng còn bị tạt một xô nước lạnh lên người.

Sau khi thụ xong hình phạt, Nguyệt Thượng Huyền mới đem y phục mặc lại, một lần nữa trở về đại điện quỳ xuống.

Nàng không rên rỉ dù chỉ một tiếng, hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Trên trán nàng mồ hôi chảy dòng dòng vì đau xót, nhưng nàng chỉ có thể chịu đựng. Nguyệt Thượng Huyền đã quá quen thuộc với đòn roi, nhưng mỗi lần vẫn đau đớn vô cùng.

Yêu Hậu thấy vậy thì gật đầu, tay nàng vung lên ném một lọ đan dược cho nữ đệ tử.

"Con nhận lấy đi, cũng không phải ta ghét bỏ con, muốn thành tài nhất định phải chịu được đau khổ." - Yêu Hậu chậm rãi nói.

"Đồ nhi lắng nghe dạy bảo." - Nguyệt Thượng Huyền cúi đầu, đem lọ đan dược lượm lên.

"Con hôm nay là bại bởi Dương Hạo sao? Tên đó tu vi cũng là Độ Kiếp kỳ, chỉ là ẩn giấu rất sâu, nếu con bất cẩn thua dưới tay hắn cũng là chuyện dễ hiểu."

"Con nhớ lấy đây làm bài học, nhất định phải biết giả heo ăn thịt hổ, chờ đợi thời cơ thích hợp mới xuất thủ toàn lực." - Yêu Hậu lên tiếng răn dạy, việc này đã nằm trong tính toán của nàng từ trước.

"Không phải!" - Nguyệt Thượng Huyền lắc đầu.

Nghe vậy Yêu Hậu nhướng mày lên.

"Chẳng lẽ tên Lạc Tuấn kia cũng đã đột phá Độ Kiếp kỳ? Nếu vậy thì tên này ẩn nhẫn cũng thật sâu, đến nhân gia cũng không nhận ra tu vi của hắn."

"Thưa sư phụ, cũng không phải." - Nguyệt Thượng Huyền lại lắc đầu.

Yêu Hậu nghe vậy liền cảm thấy tò mò, nếu không phải hai tên kia thì ai có thể đánh bại đồ đệ yêu quý của nàng.

"Con là bại dưới tay một vị sư đệ Pháp Tướng sơ kỳ, hắn là đệ tử mới nhập môn gần đây." - Nguyệt Thượng Huyền run rẩy trả lời.

"Cái gì!" - Yêu Hậu đạp mạnh chân, khiến gã tu sĩ ngay lập tức bị gãy xương, nhưng hắn cũng không kêu một tiếng, hai mắt trắng dã nằm gục xuống sàn nhà.

Yêu Hậu thấy thế thì dùng chân đá văng cái xác sang một bên, một gã tu sĩ nhanh chóng bò tới, thay thế tên vừa nãy làm đệm kê chân cho nàng.

"Con kể lại đầu đuôi ta xem." - Yêu Hậu khẽ nhíu mày, đệ tử của nàng thì nàng hiểu rất rõ, sao lại có thể bại dưới tay một tu sĩ Pháp Tướng sơ kỳ, hơn nữa đây là tông môn thí luyện, sao lại có một tên đệ tử mới nhập môn lọt được vào vòng ba.

"Bẩm sư phụ, kẻ đó gọi là Tà Huyết, là tiểu đệ tử vừa được nhị trưởng lão thu nhận. Hắn ta cổ quái vô cùng, hai vòng trước là nhờ luân không. Vòng này khi con và hắn vừa lên sân, hắn liền nói con cẩn thận bị gió thổi bay. Kết quả là sau khi trận đấu bắt đầu thì gió thực sự nổi lên, càng lúc càng mạnh cho đến khi con bị ném ra khỏi sân đấu thì mới dừng lại."

"Tà Huyết sư đệ lúc đó vẫn bám trụ trên sân đấu, con lập tức bị xử thua cuộc." - Nguyệt Thượng Huyền kể lại, trong lòng thấy ấm ức vô cùng, một thân thần thông chưa kịp sử dụng đã bị phán thua.

Yêu Hậu nghe vậy thì hai lông mày nhíu chặt, tu sĩ Độ Kiếp kỳ có thể lên trời xuống biển, có thể đào núi lấp sông hô mưa gọi gió, cùng trời cao tranh đấu. Thế quái nào lại bị gió thổi bay, cho dù đệ tử của nàng sơ ý thì cũng không thể có chuyện đó được.

"Theo lời con nói thì gã Tà Huyết này đã nhờ vận may mà luân không ba lần?" - Yêu Hậu không lạnh không nhạt hỏi.

"Bẩm sư phụ, đúng là như vậy, hắn chưa từng ra tay, chỉ đứng trên lôi đài là đối thủ tự thua." - Nguyệt Thượng Huyền gật đầu.

"Ha ha ha! Thú vị lắm! Ngày mai nhân gia nhất định phải tự mình đến xem tiểu tử này là dùng bí mật gì để thủ thắng." - Yêu Hậu cười lớn, bộ ngực vĩ đại của nàng rung lên.

"Giờ con trở về trị thương đi, về sau tu luyện cho tốt, trong tông môn nếu lỡ may lọt hố cũng không sao, nhưng nếu đang cùng địch thủ tranh đấu mà con lại bị gió thổi, vậy thì con cầm chắc cái chết." - Vị mỹ nhân yêu mị răn dạy một phen rồi để cho Nguyệt Thượng Huyền trở về.

Sau khi nữ đệ tử đã đi xa thì nàng mới hướng vào một chỗ không người nói chuyện.

"Dạ Ảnh! Cô thay ta điều tra thông tin về tiểu tử Tà Huyết này, ta muốn có báo cáo trước đêm nay."

"Vâng thưa cung chủ!" - Âm thanh của vị trưởng lão tên Dạ Ảnh vang lên, nàng cũng bước ra khỏi cung điện, trong không gian không có thân ảnh nhưng dưới đất lại có một cái bóng đen đang di chuyển.

"Tu sĩ Pháp Tướng kỳ có thể đánh bại Độ Kiếp kỳ, rất thú vị, rất thú vị..." - Yêu Hậu cười tà, trong ánh mắt lóe lên một tia tàn ác.