Chương 43: Trùng Tộc xâm lăng

"Rào!"

Một quả cầu nước rơi thẳng vào mặt làm Tà Huyết giật mình tỉnh dậy, còn chưa kịp hiểu là chuyện gì đang xảy ra, mặt hắn đã đầm đìa nước.

"Hắt xì!"

Tà Huyết hắt hơi liên tục, chợt nhận ra có ba cặp mắt đằng đằng sát khí đang nhìn xoáy vào mình chằm chằm.

"Là ba chị em hoa yêu! Phải rồi, chào mừng trở về thực tại, mình vẫn còn là tù nhân của họ." - Tà Huyết cười khổ trong lòng.

"Chị ơi, nhẹ tay thôi!" - Hồng Hoa sốt ruột gắt lên khi chứng kiến cảnh Bạch Cúc thẳng tay ném quả cầu nước vào người Tà Huyết mà không hề nể nang gì.

"Ôi chàng trai tội nghiệp, để em giúp anh nhé!" - Cô vẫy tay tạo ra một làn gió phép thuật vây quanh người Tà Huyết, chẳng mất chốc, làn gió mát đã hong khô hoàn toàn những giọt nước còn đọng lại.

"Chúng tôi đã bàn bạc xong, dù Hồng Hoa có tốt với cậu đến đâu, thì chị em chúng tôi vẫn nhất quyết không thể thả cậu đi được, không thể để cậu tiết lộ bí mật về nơi này. Cậu sẽ kẹt lại ở đây mãi mãi, và sẽ phải ôm cái bí mật về cánh đồng hoa này cho đến khi nhắm mắt lìa đời." - Tử Tinh kiên quyết nhấn mạnh từ chữ một.

"Ôi đúng thế, anh sẽ ở lại đây với em mãi mãi đúng không Tà Huyết, việc đó thì có vấn đề gì nào, cánh đồng hoa này còn tuyệt vời hơn cả thiên đường. Hãy nói là anh muốn ở lại đây đi." - Hồng Hoa khẩn khoản reo lên, nàng nhìn Tà Huyết bằng cặp mắt long lanh đầy mong chờ.

"Gì mà mãi mãi, hắn ta chỉ có một ngàn năm tuổi thọ thôi, còn chúng ta thì có thể sống cả trăm ngàn năm, em muốn thấy cảnh hắn nhăn răng chết già ở đây không, em gái?" - Bạch Cúc mỉa mai, giọng nói đầy thù địch hướng về phía Tà Huyết.

"Một ngàn năm là đủ rồi, chỉ cần anh ấy đối xử tốt với em, đối xử tốt với các chị!" - Nói tới đây, hai má Hồng Hoa bỗng chợt ửng hồng.

"Dù gì thì ngươi cũng đâu có sự lựa chọn. Chà...đến lúc phải tuyên bố rồi, từ giờ ngươi sẽ chính thức trở thành thú nuôi của bọn ta, ha ha ha!!" - Bạch Cúc cười xảo quyệt.

Nhưng Tà Huyết thấy vậy thì phì cười, hắn cảm nhận được Bạch Cúc chỉ đang cố gắng giả vờ hung dữ với hắn.

"Ngươi cười cái gì! Có tin ta đánh ngươi không?" - Bạch Cúc phồng má trợn mắt, gương mặt tinh xảo bừng bừng tức giận.

"Xin lỗi, là do hành động vừa nãy của cô quá dễ thương."

"Hừ! Ai dễ thương chứ! Nói hươu nói vượn." - Bạch Cúc hai má ửng hồng, mặc dù nàng nói như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui vẻ.

"Đi thôi các em, chúng ta có nhiều việc phải làm trong ngày hôm nay đó." - Tử Tinh hất tà váy hoa, xoay người bước ra ngoài, hai cô em gái cũng nối đuôi theo sau.

"Này, khoan đã!" - Tà Huyết gọi giật ngược.

"Chuyện gì nữa vậy hả tên nô lệ?" - Bạch Cúc trừng mắt nhìn hắn.

"Ba người đi đâu vậy, cho tôi theo với được không? Dù sao tôi cũng phải ở lại đây, các cô có cần tôi giúp gì không?" - Tà Huyết nói nhanh một hơi.

"Hừ! Không cần, ngươi muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm." - Bạch Cúc trả lời, nói xong cô nối gót đi theo hai người kia ra ngoài.

Tà Huyết nghe vậy thì cũng đi theo các nàng, dù sao hắn cũng không biết nên làm gì.

Khung cảnh thần tiên bên ngoài ngôi nhà góp phần làm cho tâm trạng Tà Huyết vui vẻ, đủ các loài hoa muôn sắc đang đua nhau tỏa hương thơm ngát dưới ánh bình minh của ngày mới.

Hồ nước trong veo có thể nhìn tới đáy, thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi qua làm mặt hồ dịu dàng gợn sóng.

Tử Tinh cũng đang phóng rộng tầm mắt, nhìn ngắm thế giới tươi đẹp của nàng, rồi nàng cất cao giọng.

"Đến giờ rồi."

"Bộp Bộp!" - Tử tinh khẽ vỗ tay.

Bộ váy mỏng như mây mà nàng đang mặc trên người bỗng chốc hóa thành một bộ váy tím huyền ảo, tà áo từ từ vươn dài, xòe rộng ra, trở thành một bộ váy dài chấm đất vô cùng lộng lẫy, trên váy còn có điểm xuyết những cánh hoa nhỏ li ti sặc sỡ nhiều màu sắc.

Trên đầu nàng hiện ra một chiếc vương miện quý phái làm từ Tử Kim, toàn thân nàng dường như đang lấp lánh. Tử Tinh từ một thiếu nữ dịu dàng trở thành một vị nữ hoàng kiêu sa, lộng lẫy.

Tà Huyết nhìn sang Bạch Cúc, thấy bộ váy trắng trên người cô cũng biến thành một bộ áo choàng trắng rộng thùng thình bao phủ toàn thân, trên áo choàng có nhiều họa tiết hình lưỡi kiếm, ngọn lửa, tia sét,...chúng sống động và lấp loáng, một bộ trang phục rất đặc biệt mà hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ. Chỉ có điều bộ áo choàng này che phủ hết cơ thể của nàng, kể cả khuôn mặt.

Hồng Hoa cũng xoay tròn hòa theo hai chị, những cánh hoa hồng cứ thế mọc ra từ vai nàng, tạo thành một đôi cánh bằng hoa vô cùng rực rỡ, váy nàng cũng đồng thời mọc ra những tà dài chạm đất, xếp chồng lên nhau tạo thành nhiều lớp màu xanh lá trông cực kì tươi mới. Trên tay nàng là một cây trượng ma thuật có hình giống như một nhánh hoa hồng.

Chưa hết, cảnh tượng trước mắt các nàng cũng đang có sự chuyển sắc. Những cây hoa mọc dài ra, đan xen vào nhau, khéo léo tạo thành những bức tường cao, cùng lúc đó, những bông hoa cũng đồng lòng tụ hợp lại, ghép thành một mái nhà hoa vô vàn màu sắc. Phía dưới chân họ, những rễ thực vật nhanh chóng kéo dài ra, tạo thành bàn và ghế ngồi, xếp theo từng dãy dọc hai bên căn phòng.

Ba cô nàng yêu hoa đứng chễm chệ đầy kiêu sa trên bục cao ở trung tâm của căn phòng khổng lồ. Đối diện các nàng là một cái bục tròn nhìn như một tế đàn được xây từ cỏ cây.

Sau khi mọi thứ đã được bố trí xong xuôi, Tử Tinh vẫy tay một cái, giữa căn phòng bỗng nứt ra một khe sáng.

Những quả bóng ánh sáng nho nhỏ màu xanh bay qua khe nứt, chúng lần lượt bay đến những chiếc bàn, ghế làm từ rễ cây và hạ xuống.

"Tham kiến Nữ Vương."

"Tham kiến Tài Quyết."

"Tham kiến Tư Tế."

Những quả bóng ánh sáng hướng về phía ba nàng yêu hoa trên bục cao, cùng phát ra âm thanh.

"Hoành tráng lắm đúng không? Chị của em chính là Hoa Yêu Nữ Vương đó, chị rất rất là mạnh luôn. Những quả cầu anh thấy là linh hồn của các loài thực vật trên thế giới tề tựu về đây để dự buổi họp hàng năm." - Âm thanh của Hồng Hoa bỗng nhiên vang lên trong đầu Tà Huyết.

"Buổi họp thường niên của tộc thực vật thánh tộc bắt đầu." - Bạch Cúc dõng dạc lên tiếng, giọng nói của nàng biến thành khô khốc lạnh lẽo, tràn ngập vẻ uy nghiêm.

"Cổ Thụ Tướng Quân lên trình diện." - Tử Tinh ra lệnh với phong thái của một vị nữ vương, khác hẳn hình tượng chị cả dịu dàng vừa nãy.

Một quả bóng ánh sáng bay về phía cái bục tròn ở trung tâm, đối diện với Tử Tinh.

"Bùm!" - Quả bóng nhỏ nổ tung.

Hình ảnh một sinh vật khổng lồ xuất hiện. Nó giống như một cái cây cao to chọc trời, chắc phải đến hàng trăm mét, sau đó bộ rễ của nó biến thành chân, những cành cao biến thành tay, một khuôn mặt hiện ra trên thân cây. Lớp vỏ cây hóa thành một bộ áo giáp gỗ, hai bên hông đeo hai thanh kiếm lớn. Phong thái của ông ta bệ vệ, đúng thực là của một vị tướng quân.

"Tham kiến nữ vương." - Cái cây khổng lồ cúi đầu, giọng ông ta rền vang như sấm.

Ông ta là một Chiến Tranh Cổ Thụ, những cây cổ thụ sau khi sống hàng ngàn năm, sẽ sinh ra trí tuệ trở thành một Ma Thụ thuộc Thực Vật Thánh Tộc, có thể thay đổi hình dạng bắt đầu tu luyện.

"Tình hình chiến tranh giữa tộc ta và Trùng Tộc ở những vùng phía Bắc sao rồi." - Tử Tinh trầm hỏi vị tướng quân, khí thế uy nghiêm.

"Bẩm báo nữ vương! Trùng Tộc đã khoét thủng và đang không ngừng mở rộng lỗ hổng không gian, thần đã triệu tập tất cả Chiến Tranh Ma Thụ tiến về phía bắc, nhưng với tình hình này, thần e rằng sẽ không kịp." - Vị tướng quân cổ thụ cau mày trả lời, nỗi lo lắng khiến ông trông thật già nua.

Nghe xong hung tin, khuôn mặt của Tử Tinh âm trầm đến đáng sợ.

"Chính ta sẽ tự đi đóng cái cổng chết tiệt đó."

"Các ngươi theo ta!"

Thân hình Tử Tinh phát ra ánh sáng tím chói lóa, ngay lập tức bộ váy hoa trên người nàng từ từ tan biến, thay vào đó là từng mảnh vỏ cây màu đen xuất hiện, bao trùm lấy cơ thể nàng, tạo thành một bộ chiến giáp đơn giản.

Nàng hóa thân thành một nữ chiến binh mạnh mẽ, thân mặc áo giáp, hông đeo một thanh kiếm ngọc màu đen, phía sau lưng nàng mọc ra một đôi cánh giống như cánh hoa màu tím nhạt.

Bộ áo giáp bó sát người càng tôn lên những đường cong gợi cảm của nàng.

"Đi thôi!" - Tử Tinh vạch tay trong không khí, tạo ra một cánh cổng không gian, đôi cánh hoa trên lưng nàng nhẹ vỗ, nâng Tử Tinh bay xuyên qua cánh cổng, vị tướng quân cổ thụ và rất nhiều quả bóng ánh sáng khác cũng đi theo.