Chương 412: Trở về Thương Hải Thành

Thương Hải Thành bây giờ vẫn chìm trong nước biển, mưa lớn suốt nhiều tháng trời khiến một phần mười diện tích đất liền bị nhấn chìm, những môn phái lớn có trận pháp thủ hộ thì vẫn duy trì được thêm một thời gian, còn các môn phái nhỏ hoặc là môn hủy người vong, hoặc cây đổ bầy khỉ tan mà chạy tứ tán khắp nơi.

Bên trong Vạn Bảo Điện của Ngũ Thiên Tông, hơn một trăm vị tu sĩ Độ Kiếp kỳ đang ngồi bàn luận, sắc mặt ai cũng hết sức nghiêm trọng.

Trên ghế chủ tọa Tiêu Kiếm, Ứng Dư và Vạn Pháp đang tranh cãi gay gắt, bị Hải Tộc vây khốn suốt nhiều tháng nên tính tình mỗi người đều hết sức nóng nảy.

"Mấy ngày này Hải Thú vây ở bên ngoài rất ít, ta xem chỉ còn chưa đến trăm tên Độ Kiếp kỳ. Nhất định là lũ Hải Tộc đã có ý lui quân, hoặc do chúng vây khốn quá lâu mà không công được nên đem binh lực đi tấn công các vị trí khác."

"Ta đề nghị Linh Tộc chúng ta đoàn kết lại, ngày mai mở cửa trận, xông ra cùng lũ cá chết kia quyết một trận sinh tử." - Tiêu Kiếm hai mắt đỏ bừng, trên người đằng đằng sát khí.

Vạn Pháp nghe vậy thì gạt phắt đi.

"Đạo hữu chớ nên nóng vội, ta e đây chỉ là kế điệu hổ ly sơn của Hải Tộc. Rất có thể số quân ít ỏi bên ngoài chỉ là mồi nhử, chúng ta vừa xông ra liền bị đại quân của chúng đánh úp."

"Hừ! Từ khi nào đạo hữu lại sợ đầu sợ đuôi như vậy? Chúng ta là Thiên Địa Chi Linh tu luyện mà thành, cớ sao lại phải sợ hãi mấy con cá đó. Cứ co đầu rụt cổ không phải là cách, chi bằng xông ra liều một trận với chúng." - Tiêu Kiếm hừ lạnh, hai thanh kiếm trên lưng hắn rung lên.

Vạn Pháp liếc nhìn Ứng Dư cầu viện.

"Hai vị đạo hữu xin hãy trấn định, lần Hải Triều này diễn ra quá bất ngờ khiến chúng ta không kịp trở tay. Lực lượng Hải Thú đông hơn chúng ta đâu chỉ mười lần."

"Nay chúng ta đã có thể cầm cự ba tháng, ta tự mình ước lượng trận pháp có thể duy trì thêm ba tháng nữa. Còn lũ Hải Tộc kia cũng không thể thi triển Hải Thần Nộ quá lâu, nhiều nhất là một tháng nữa nước biển sẽ phải rút đi. Lúc đó chúng ta dẫn đại quân tấn công ngược lại bọn chúng, địch yếu ta hưng nhất định sẽ dễ dàng giành chiến thắng." - Ứng Dư ôn tồn nói.

"Hai người các ngươi chỉ biết làm rùa rụt đầu, thật khiến người khác mất mặt." - Tiêu Kiếm bực tức nói.

"Nếu đạo hữu thấy không hài lòng thì chúng ta có thể bỏ phiếu, ta tin các vị đạo hữu ở đây đều vui lòng đợi thêm một hai tháng." - Ứng Dư nhìn xuống các vị trưởng lão Độ Kiếp kỳ bên dưới.

Tiêu Kiếm không nói gì nữa, tu sĩ Linh Tộc tu luyện là vì trường sinh, là để sống thọ hơn người khác. Nên ai ai cũng hết sức quý tính mạng của mình, nếu không vào đường cùng thì họ sẽ không dứt dậu.

"Tốt! Lại đợi thêm một tháng vậy!"

"Nhưng nếu đạo hữu tính sai, Hải Tộc không rút quân mà tăng thêm viện binh công phá trận pháp, lúc đó e sẽ là tử kỳ của chúng ta." - Tiêu Kiếm gằn giọng đe dọa.

"Đạo hữu yên tâm, việc này ta và Thiên Cơ Tử đã tính toán nhiều lần, Chỉ cần trụ vững qua thủy triều, Hải Tộc chắc chắn phải lui binh." - Ứng Dư ôn tồn nói.

"Hy vọng là như vậy!" - Tiêu Kiếm đứng phắt dậy, một mình rời khỏi đại điện nghị sự, những vị trưởng lão của Vạn Kiếm Môn cũng nhanh chóng rời đi.

"Tên Tiêu Kiếm này xem ra là bị nhốt đến điên rồi." - Vạn Pháp thở dài một hơi.

"Ta gần đây trong lòng cũng có nhiều dự cảm không lành, chỉ mong tai ương này sớm qua." - Ứng Dư cũng chắp tay rời khỏi đại điện.

Vạn Pháp cũng đứng bật dậy, chỉ lát sau hơn một trăm vị Độ Kiếp kỳ tu sĩ đều đã rời đi.

Ác Quỷ Máu mặc áo choàng tàng hình quan sát tất cả mọi việc. Nó lẳng lặng đi ra khỏi Vạn Bảo Điện, tiến về phía bến cảng.

Chiếc thuyền của Diệu Âm Lâu không còn giăng đèn kết trái, cũng chẳng có kẻ đến người đi. Nó chỉ nằm im lìm trong một góc của bến cảng, tất cả cửa sổ đều đóng kín.

Phía bên ngoài chỉ có hai nữ đệ tử gác cửa. Ác Quỷ Máu dễ dàng qua mặt các nàng đi vào bên trong.

Ác Quỷ Máu dựa trên những giọt máu nó để lại trong cơ thể Hồng nhi và Hồng Mộng mà tìm kiếm các nàng.

Trên đường đi những phòng nhỏ đều đóng kín, Ác Quỷ Máu có thể quan sát được những nữ đệ tử Diệu Âm Môn đang tu luyện bên trong.

Sau một hồi di chuyển nó tiến đến một căn phòng thượng hạng ở tầng hai, nơi chỉ giành để tiếp đãi các Độ Kiếp kỳ tu sĩ.

Từ bên ngoài nó đã nghe thấy tiếng đàn tiếng sáo văng vẳng, âm thanh du dương mà nhẹ nhàng khiến lòng người lâng lâng.

"Giờ này mà các nàng còn tiếp khách sao?" - Gương mặt Ác Quỷ Máu chau lại, hiện rõ vẻ không vui.

Vào trong phòng liền thấy Huyền Nguyệt, Trương Tú cùng bốn nữ trưởng lão đang ngồi chơi các loại nhạc cụ.

Hồng nhi mặc một bộ váy lụa màu đỏ, thân thể uyển chuyển nhảy múa trên sân khấu, vũ khúc của nàng giống như tinh điệp, vừa yểu điệu vừa bay bổng.

Ác Quỷ Máu liếc sang khu vực ghế ngồi liền nhìn thấy một gã nam tử anh tuấn, trên người phát ra một cỗ tà mị khí tức. Hắn ta mặc trường bào màu trắng, bộ dáng giống như một cái thư sinh nho nhã, trên đầu đội mũ quan, điểm đặc biệt là tóc của hắn ta sợi đen sợi trắng trông khá là kỳ quái.

Ngồi kế bên gã nam tử là một cô gái mặc váy tím, trên mặt đeo khăn lụa. Gương mặt nàng không có một tia cảm xúc, ánh mắt giống như đang nhìn về một nơi xa xăm không tồn tại. Ác Quỷ Máu có thể nhận ra đó là Kim Bình Nhi, người từng được Hồng Mộng mời về Diệu Âm Lâu biểu diễn.

Nàng vẫn xinh đẹp như cũ, khí chất phiêu trần thoát tục tựa như tiên tử. Gương mặt lạnh băng không cảm xúc không làm mất đi vẻ đẹp của nàng mà càng tôn thêm một bậc, khiến cho người ta có cảm giác vị Kim Bình tiên tử này không ăn sương khói nhân gian.

Ác Quỷ Máu nhìn chằm chằm gã nam nhân kia, nó có thể đoán được gã nam tử kia chính là trượng phu của Kim Bình Nhi, là đại trưởng lão của Âm Dương Tông.

Nhưng những hình ảnh này đều tương đối bình thường, thứ khiến Ác Quỷ Máu giận run lên chính là Hồng Mộng.

Nàng lúc này chỉ mặc một chiếc yếm nhỏ, phần váy phía dưới cũng rất ngắn. Phần lớn da thịt trắng nõn đều lộ ra ngoài.

Nàng ngoan ngoãn ngồi trong lòng gã nam tử kia, lâu lâu lại rót rượu mời hắn.

"Thúc Sinh công tử, thiếp thân kính ngài một ly." - Hồng Mộng cười mị mị, trên gương mặt vương vấn nét xuân.

"Ha ha, được!" - Gã nam tử cười lớn cầm ly rượu uống cạn, bàn tay sói đói thọc qua chiếc yếm nhỏ mà chơi đùa với cặp vú của mỹ nhân.

"Mẹ kiếp! Phò là phò! Đây là ngang nhiên cắm sừng ta sao?" - Ác Quỷ Máu rít lên, giữa trán của nó đau nhói, giống như có thể mọc ra một chiếc sừng nữa bất kỳ lúc nào.

Nó chỉ muốn ngay lập tức hóa thành Ác Quỷ, đem cả con thuyền nhấn chìm trong máu tươi để giải tỏa cơn giận.

Nhưng nó không làm thế, mà chỉ lẳng lặng quan sát.

Sau khi vũ khúc kết thúc, Hồng nhi cúi người thi lễ rồi đi ra khỏi phòng.

Nàng vừa bước qua cửa liền chạm phải một bức tường vô hình, nhưng chưa kịp hét lên thì đã bị sắc quỷ bịt miệng.

"Là ta! Nàng không cần sợ hãi, chỉ cần giải thích chuyện đang diễn ra bên trong là được." - Ác Quỷ Máu trầm giọng nói.

"Công... Công tử?" - Giọng của Mộng nhi run lên trong đầu Ác Quỷ Máu, gương mặt của nàng biến đổi, vừa vui mừng lại vừa sợ hãi, hai hàng nước mắt lăn dài trên mặt.

"Nói! Bên trong là có chuyện gì? Các nàng dám thất tiết với ta sao?" - Ác Quỷ gằn giọng hỏi, trong mắt nó đằng đằng sát khí, dọa Mộng nhi sợ run lên.

"Không! Không có!" - Hồng nhi vội lắc đầu.

"Công tử bình tĩnh nghe thiếp nói, từ sau khi chàng bỏ đi Diệu Âm Lâu rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Bị các môn phái khác ra tay chèn ép, bởi vì kinh doanh thua lỗ mà mất dần các sản nghiệp trong thành. Các nữ đệ tử trong phái phải quay lại nghề cũ kiếm sống."

"Chẳng bao lâu thì Hải Triều xảy ra, cuộc sống càng thêm khó khăn. Toàn bộ linh thạch trong phái đều bị tịch thu, dùng để làm nguồn nhiên liệu cho trận pháp."

"Tỷ tỷ hết cách đành phải nhờ cậy các quen biết cũ, cũng chỉ có Âm lão quái là chịu ra tay giúp đỡ."

Sắc mặt Ác Quỷ Máu biến đổi, nó yên lặng một lúc suy ngẫm.

"Vậy đó là lý do Hồng Mộng phản bội lại ta?" - Ác Quỷ Máu chậm rãi hỏi, trên mặt không phân biệt được vui buồn.

"Không có! Tỷ tỷ chỉ cùng Âm lão quái lá mặt lá trái, chưa từng phản bội công tử." - Hồng nhi vội vã lắc đầu.

"Tốt, giờ nàng nhắm mắt lại, đem thần hồn thả lỏng." - Ác Quỷ Máu ra lệnh.

Hồng nhi liền làm theo lời nó nói, bờ môi của nàng bị ngậm lấy một cách thô bạo, sắc quỷ nuốt lấy lưỡi của nàng. Thông qua tiếp xúc da thịt hình thành liên kết linh hồn.

Hồng nhi bỗng chốc cảm thấy mình như con thuyền nhỏ đang ở giữa đại dương, bị những cơn sóng lớn đánh nghiêng qua trái lại nghiêng qua phải. Linh hồn nàng run lên khi bị Ác Quỷ Máu sục sạo trong tâm linh, từng ngóc ngách nhỏ bé đều bị nó quan sát.

Thân thể của nàng biến thành mềm nhũn, chỉ dùng hai tay ôm lấy Ác Quỷ Máu để không bị té ngã.

Sắc quỷ dùng đầu lưỡi dây dưa với Hồng nhi một hồi, sau đó mới đỡ nàng đứng dậy. Sắc mặt của nó hòa hoãn hơn rất nhiều.

"Nàng trước tiên trở về phòng nghỉ ngơi, chuyện này ta sẽ tự mình giải quyết."

"Công tử! Xin đừng làm hại tỷ tỷ, tỷ ấy cũng chỉ vì các đệ tử trong phái." - Hồng nhi ôm lấy bắp đùi Ác Quỷ Máu van xin.

"Nàng yên tâm, ta sẽ không giết Hồng Mộng, nhưng vẫn phải trừng phạt một trận." - Ác Quỷ Máu nghiêm giọng nói.

Nó đem áo choàng tàng hình mặc vào, một lần nữa đi vào bên trong khách phòng.

Âm lão quái vẫn đang ngồi uống rượu thưởng nhạc, thỉnh thoảng lại cùng Hồng Mộng trò chuyện.

"Hồng nương tử, mấy tháng nay ta chiếu cố cho các nàng. Nhưng mỗi đêm nàng lại chỉ phái một nữ đệ tử đến hầu ta, nàng có cảm thấy như vậy rất không có thành ý không?"

"Hay là tối nay nàng đến phòng ta, cùng đàm luận âm dương đại đạo một phen?" - Âm lão quái cười cợt hỏi.

"Công tử nói đùa, thiếp thân từ lâu đã giải nghệ, có thể vì công tử hầu rượu rót nước đã là quá phận." - Hồng Mộng sắc mặt khẽ nhíu lại.

"Nàng giả thanh cao cái gì? Ta cùng nàng song tu không dưới mười lần, trên người nàng có bao nhiêu sợi lông ta đều biết. Nay nàng tiến giai Độ Kiếp kỳ liền không nhận chuyện cũ?"

"Mấy năm trước nàng đến chỗ ta mượn Kim Bình, liền bồi ta chơi nàng ba ngày ba đêm, ta nhớ lúc đó nàng bị ta chơi ngất, lúc trở về còn cần có người khiêng đây." - Âm lão quái cười ha hả, tự hào khoe khoang chiến tích.

"Công tử xin tự trọng! Đó đã là chuyện quá khứ, về sau xin đừng nhắc lại. Nếu không thiếp thân chỉ có thể mời công tử rời khỏi đây." - Hồng Mộng đứng phắt dậy, gương mặt đỏ lên vì tức giận.

Trong quá khứ nàng đã bán đứng thân thể không biết bao nhiêu lần để đổi lấy lợi ích cho môn phái, nó là quá khứ nàng luôn muốn quên đi.

"Tốt, tốt! Nàng không ngủ với ta cũng được, vậy thì để một trong các vị trưởng lão kia bầu bạn với ta một đêm đi."

"Lão ma ta giỏi nhất chính là song tu chi đạo, nhất định có thể khiến các nàng dục tiên dục tử, sướng quên lối về." - Âm lão quái cười ngả ngớn, hắn giả như đang say, nhưng thực chất là mượn rượu làm càn.

Sắc mặt chúng nữ biến hóa, âm điệu đang chơi cũng im bặt.

"Thúc Sinh công tử, nếu ngài cảm thấy thành ý của bọn ta không đủ, vậy linh thạch cống nạp bọn ta sẽ tăng thêm ba thành. Nữ đệ tử phụng bồi ngài cũng nhiều thêm một người. Ngài thấy thế nào?" - Hồng Mộng đem âm điệu hạ xuống, bây giờ không phải lúc để trở mặt.

"Ha ha! Lão ma ta chính là muốn ngủ với các cô! Không phải mấy ả đệ tử kỹ nữ kia! Kiên nhẫn của ta có giới hạn, nếu các cô không đáp ứng, vậy sau này chúng ta đoạn tuyệt." - Âm lão quái nhếch mép cười, hắn rất am hiểu nắm bắt điểm yếu của người khác, lần lật bài này hắn đã tính toán rất kỹ, đêm nay ắt hẳn sẽ được hưởng thụ mỹ nữ.

"Bình Nhi tỷ tỷ, công tử uống say rồi, phiền tỷ đưa công tử về phủ." - Hồng Mộng nói chuyện với thiếu nữ mặc áo tím, suốt nãy giờ nàng vẫn yên lặng như một bức tượng.