Chương 407: Long Tu Ngư

Trên Băng Nguyên, Linh Lung thay tỷ tỷ dẫn dắt đội ngũ đệ tử tiếp tục di chuyển, quãng đường hai ngày này tương đối yên bình, tuy có gặp vài con tiểu yêu tiểu quái thì nàng dẫn có thể tiêu diệt chúng, bảo vệ an toàn cho các nữ đệ tử.

Khi bay đến một khu vực tương đối trống trãi, Linh Lung liền dừng lại.

"Mọi người hạ trại, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây." - Thủy linh thiếu nữ dùng linh thuật khuếch đại âm thanh, thông báo cho các vị trưởng lão và đệ tử.

Tu sĩ linh tộc không cần ăn uống, có thể nhiều ngày không ngủ, thậm chí là không cần hô hấp trong một thời gian dài. Nhưng bọn họ vẫn sẽ mệt mỏi và cần nghỉ ngơi để khôi phục linh lực.

Đoàn tu sĩ lần lượt đáp xuống mặt băng bên dưới, mấy nữ đệ tử thì lấy ra lều vải rồi dùng linh thuật dựng chúng lên. Một vài người tương đối giàu có còn cắm những lá trận kỳ xung quanh lều của mình, tránh để người khác dòm ngó chuyện tư mật.

Các nữ trưởng lão đều có tu vi Đại Thừa kỳ, phần lớn các nàng đều sở hữu những tòa tu di động phủ là những ngôi nhà nhỏ xíu bằng ngọc thạch hoặc huyền băng. Khi sử dụng chỉ cần đặt chúng xuống đất rồi niệm chú ngữ, những tòa nhà nhỏ xíu này sẽ lập tức phóng to, có kích thước và công năng tương đương với những tòa động phủ bình thường.

Chẳng mấy chốc trên mặt băng trống trãi đã mọc đầy những túp lều và những ngôi nhà, nếu nhìn từ xa còn tưởng vừa có một ngôi làng được xây dựng tại đây.

Linh Lung tản bộ một mình xung quanh khu trại, thỉnh thoảng lại lấy ra một lá cờ ném xuống đất, nàng đang bày một tòa Băng Linh Trận có tác dụng phòng hộ và cảnh báo nguy hiểm.

"Băng! Linh! Quy! Nguyên! Khởi!" - Sau khi cắm đủ mười tám lá cờ xung quanh trại, Linh Lung bắt đầu kết ấn và niệm chú ngữ.

Từ trên người nàng bốc lên một luồng linh quang sáng chói, tạo thành mắt trận giữa trận pháp, sau đó tỏa ra năm hướng tạo thành hình ngũ hành.

Toàn bộ khu cắm trại dần dần bị bao phủ bởi một lớp hào quang màu trắng, giống như một lớp màng mỏng bảo vệ mọi người bên trong.

Mọi việc xong xuôi thì Linh Lung thở phào một hơi, có hai vị nữ trưởng lão tiến lại gần nàng.

"Nhị môn chủ! Vì sao chưởng môn và Huyết trưởng lão đi lâu như vậy vẫn chưa trở về? Có khi nào họ đã gặp bất trắc gì hay không?" - Một nữ trưởng lão hỏi.

"Đúng vậy! Hai người đó đi trước dò đường, nhưng chúng ta đã gặp rất nhiều yêu thú cũng không thấy họ đâu, liệu có phải đã đi lạc rồi hay không?"

Linh Lung nghe xong liền cảm thấy khó xử, nàng đương nhiên biết Ác Quỷ Máu đã đem tỷ tỷ vào bí cảnh chơi đùa, chỉ là việc này không thể nói thật được.

"Hai người không cần lo lắng, vừa nãy ta đã liên lạc với tỷ tỷ. Tà Huyết và tỷ ấy gặp một băng vực, bên trong có rất nhiều khoáng sản, muốn khai thác cũng mất vài ngày. Có lẽ thêm một hai hôm nữa họ sẽ trở lại." - Linh Lung bình tĩnh trả lời.

Hai nữ trưởng lão trên mặt hiện lên một tia nghi ngờ, nhưng họ cũng không dám hỏi nhiều, chỉ lén lút truyền âm trao đổi.

"Hai cô về khôi phục pháp lực đi, ta sẽ đi tuần tra xung quanh doanh trại." - Linh Lung nhàn nhạt ra lệnh, sau đó xoay người rời đi.

Hai vị nữ trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng trở về động phủ.

"Theo tỷ thì liệu có phải Huyết trưởng lão và đại môn chủ có tư tình."

"Không cần đoán! Ta chắc chắn là như vậy luôn, chỉ cần nhìn nét mặt ảm đạm của nhị môn chủ là biết."

"Nhưng không phải đại môn chủ nói sẽ gả nhị môn chủ cho Huyết trưởng lão sao? Nếu hai người họ có tư tình vì sao còn làm như vậy?"

"Nếu tỷ sau này yêu thích một nam nhân nào đó thì cũng sẽ gả muội cho hắn. Nữ nhân khi yêu đều sẽ đem những thứ tốt nhất tặng cho tình lang, mà thứ quý giá nhất của ta chính là muội." - Vị tỷ tỷ cười khúc khích.

"Tỷ thật quá đáng! Sao lại có ý nghĩ bán muội như vậy. Đã thế nếu muội có ý trung nhân, cũng sẽ đem tỷ dâng cho hắn."

Hai vị nữ trưởng lão cười đùa vui vẻ, lúc này xung quanh doanh trại cũng dần vang lên những tiếng rên rỉ yêu kiều. Nữ đệ tử Thủy Linh Kiếm Môn phần lớn đều là song tu với nhau, mà trong lúc song tu đương nhiên sẽ phát sinh những cử chỉ thân mật, nên âm thanh này đối với họ vô cùng quen thuộc.


Linh Lung vừa rời khỏi doanh trại liền tế ra phi kiếm, nàng nhẹ nhàng tung người bay lên.

Mặc dù doanh trại có trận pháp bảo vệ, nhưng để đảm bảo an toàn thì vẫn nên kiểm tra những khu vực xung quanh.

Nàng bay hơn mười vòng xung quanh doanh trại, phạm vi mười mấy dặm xung quanh không có nguy hiểm gì, bốn phía chỉ là mặt băng trống trải, ngay cả một tiểu yêu cũng không có.

"Thật kỳ lạ! Vì sao cánh đồng băng này lại an tĩnh như vậy? Đáng lẽ nên có vài tộc quần yêu thú sinh sống chứ?" - Linh Lung cảm thấy nghi hoặc, nàng tu luyện đã hơn vạn năm đương nhiên là biết những chỗ dị thường ắt sẽ có nguy hiểm khiến thú vật tránh xa.

Việc này khiến Linh Lung lại tiếp tục tuần tra thêm vài vòng trên bầu trời, nhưng vẫn không phát hiện ra mối hiểm họa nào.

"Có lẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên khiến nơi này vắng vẻ, dù sao cũng chỉ tạm nghỉ lại nửa ngày ở đây, đợi mọi người khôi phục linh lực rồi lên đường vậy." - Linh Lung sau một hồi suy nghĩ thì đưa ra quyết định, nàng không thể vì một nổi sợ vô hình mà bắt các đệ tử tiếp tục di chuyển.

Phi hành trong trạng thái cạn linh lực nếu gặp phải nguy hiểm thực sự thì sẽ rất khốn đốn.

Linh Lung trở về doanh trại, nàng đi đến khu vực trung tâm của trận pháp, ngồi vào bên trong mắt trận.

"Nhân! Trận! Hợp! Nhất!" - Linh Lung niệm động chú ngữ, đem chính mình cùng trận pháp liên kết.

Ở trạng thái này nàng có thể dùng suy nghĩ để điều khiển trận pháp, có thể giúp tăng cường uy năng pháp trận thêm ba phần.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, Linh Lung ngồi khống chế trận pháp suốt nhiều giờ, mọi việc diễn ra tương đối thuận lợi, các nàng không bị yêu thú tập kích, cũng không có biến cố gì xảy ra.

"Quả thực là mình đã quá lo lắng rồi." - Tiểu mỹ nhân mỉm cười, nàng đi ra khỏi trận nhãn bắt đầu thu hồi những lá cờ.

"Mọi người thu dọn đồ đạc, chúng ta tiếp tục lên đường." - Linh Lung khuếch đại âm thanh, vang vọng khắp doanh trại.

Lục tục từ trong những túp lều từng nữ đệ tử đi ra, họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Âm thanh oanh yến nói chuyện vui vẻ, trải qua một đêm nghỉ ngơi thể lực và linh khí đều đã khôi phục đầy đủ.

"Ruỳnh... Ruỳnh..." - Đúng lúc này mặt băng bên dưới chân các nàng đột ngột rung lắc dữ dội.

"A! Có chuyện gì vậy?"

"Mọi người không cần hoảng loạn, có lẽ chỉ là địa chấn."

Mấy nữ đệ tử nhốn nháo hỗn loạn, một vị trưởng lão liền lên tiếng trấn an.

Bề mặt của Băng Nguyên được cấu tạo từ băng tuyết, phía bên dưới đôi khi là những dòng sông hoặc hồ nước ngầm. Việc thủy lưu bên dưới di chuyển có thể khiến mặt băng bên trên rung chuyển, nhưng rất nhanh sẽ khôi phục như cũ.

Nhưng lần này địa chấn càng lúc càng dữ dội, mặt băng rung chuyển như muốn vỡ vụn, mấy nữ tu sĩ người nào cũng nhốn nháo hoảng sợ.

"Mọi người mau ngự kiếm!" - Linh Lung dùng thần thông hét lớn, nàng vừa dứt lời thì mặt băng cũng nứt toác ra.

"Răng rắc!"

"A!!!"

Từng kẽ hở giống như mạng nhện nhanh chóng xuất hiện, có vài nữ đệ tử không kịp phản ứng bị rơi xuống những khe nứt, nhưng đều được các trưởng lão ứng cứu kịp thời.

Nhóm nữ tu sĩ bay lơ lửng trên bầu trời, ánh mắt nhìn vào những vết nứt quan sát xem có thứ gì bên dưới.

Linh Lung dự cảm được cơn địa chấn này rất bất thường, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

"Mọi người mau rời khỏi đây! Thủy Nguyệt Linh trưởng lão! Cô thay ta dẫn đội." - Linh Lung ra lệnh, bình thường nàng giống như một tiểu muội khả ái, nhưng khi gặp vấn đề sinh tử lại trở nên trầm ổn chín chắn.

"Môn chủ! Vậy còn đồ đạc của chúng ta thì sao?" - Vị nữ trưởng lão lên tiếng hỏi.

"Ta ở lại đoạn hậu và theo dõi tình hình, nếu không có gì nguy hiểm thì chúng ta sẽ quay trở lại thu dọn đồ đạc, nếu có nguy hiểm lớn thì bảo vệ an toàn cho các đệ tử mới là thứ quan trọng nhất."

"Tuân lệnh môn chủ!" - Nữ trưởng lão chắp tay phục mệnh, nàng ngự kiếm bay về phía trước.

Lần lượt từng người đều rời đi, để Linh Lung ở lại một mình theo dõi tình hình. Việc đoạn hậu tuy có nguy hiểm, nhưng Linh Lung có tu vi rất cao, cho dù gặp nguy hiểm gì thì nàng cũng có thể chạy trốn.

Thủy linh thiếu nữ đem một tấm Độn Ẩn Linh Phù dán lên ngực, cơ thể nàng dần dần biến thành trong suốt.

Nếu là người bình thường thì khi đối mặt với nguy hiểm tất nhiên sẽ bỏ chạy, nhưng các tu sĩ lại thường làm ngược lại. Dựa trên kinh nghiệm nhiều đời, nguy hiểm và kỳ ngộ luôn luôn đi cùng nhau, một mối nguy hiểm tiềm tàng thường cũng là một kho báu khổng lồ.

Phía trên cao bầu trời mây đen vần vũ, những tia xét màu tím chạy ngang dọc khắp nơi. Bên dưới mặt đất cánh đồng băng đã biến thành một hồ nước rộng hơn trăm dặm, những mảnh băng vỡ nửa chìm nửa nổi trên mặt hồ.

Linh Lung đem thân thể dán chặt vào một khối băng, nàng nín thở theo dõi tình hình.

Lúc này cả thế giới đã biến thành đen kịt, những đám mây sà sát xuống mặt đất, bầu trời chằng chịt lôi điện, âm thanh sấm đánh rung chuyển trời đất.

"Nhiều mây như vậy, có lẽ là có thứ gì Độ Kiếp Phi Thăng." - Linh Lung nhìn lên bầu trời, trong lòng có chút vui mừng.

Việc nhìn kẻ khác Độ Kiếp dù thành công hay thất bại thì đều có ích. Nếu kẻ đó thành công thì trong khoảnh khắc sẽ mở ra thông đạo kết nối giữa hạ giới và thượng giới, từ trong thông đạo này sẽ tràn ra lượng lớn tiên khí, đem kẻ may mắn kia gột rửa, đúc thân thể của hắn thành tiên thể. Lượng tiên khí còn lại sẽ phiêu tán trong thiên địa, những người gần đó có thể hấp thu vào trong cơ thể tăng cường tu vi.

Còn nếu tên xui xẻo kia độ kiếp thất bại thì toàn bộ tài sản trên người hắn đương nhiên sẽ thành vật vô chủ, ai có duyên thì sẽ đoạt được.

Vậy nên có rất nhiều người thích đi xem người khác Độ Kiếp, lâu lâu còn thừa cơ chọc một đao để hưởng lợi.

"Tu sĩ Độ Kiếp bình thường đều là trong thánh địa môn phái, mở ra vô số pháp trận phòng hộ. Kẻ lựa chọn Băng Nguyên vắng vẻ để Độ Kiếp thì có chín phần là yêu thú." - Linh Lung thầm tính toán, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên một tia lạnh lẽo.

"Da lông, xương cốt, máu thịt, yêu đan của yêu thú Độ Kiếp kỳ đỉnh phong đều là chí bảo. Nhất định mình phải nắm chắc cơ hội này."

"Tiếc là Tà Huyết không có ở đây, nếu không mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều."

Thủy Linh Lung bởi vì tâm trạng lo lắng, trong đầu xuất hiện nhiều ý nghĩ vu vơ.

"Oành!" - Âm thanh sét đánh kinh thiên vang lên, cả bầu trời chuyển từ u ám thành chói lòa.

Tia sét chói lòa đó đem Linh Lung lay tỉnh, trên gương mặt nàng hiện lên một tia sợ hãi.

"Màu vàng! Là Tru Tiên Thần Lôi!" - Trái tim của Linh Lung nhảy lên, vẻ vui mừng trên mặt nàng biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi cực độ.

Tu sĩ bình thường Độ Kiếp chỉ phải chịu chín lần sét đánh, chỉ cần còn sống thì có thể phi thăng lên thượng giới. Những kẻ tu luyện ma đạo, sát nghiệp nặng nề hoặc những thiên tài có thực lực cường đại thì sẽ phải chịu Tam Trọng Lôi Kiếp - Diệt Tuyệt Tử Lôi màu tím.

Linh Lung cảm thấy mình nếu Độ Kiếp thì có bảy phần nắm chắc sống xót qua lôi kiếp bình thường, nếu xui xẻo phải độ Tam Trọng Lôi Kiếp thì vẫn có một tia sinh cơ, dù là nhỏ nhoi nhưng vẫn có hy vọng sống xót. Còn Lục Trọng Lôi Kiếp chỉ được sử sách ghi lại năm lần, cả năm lần đó người Độ Kiếp đều là những tuyệt thế thiên tài, những vị khai phái tổ sư có thực lực quét ngang linh giới. Nhưng số phận của bọn họ đều là chết dưới thiên kiếp, chưa có một ai vượt qua được. Đây gọi là trời cao đố kỵ nhân tài, những kẻ quá mức tài giỏi thường có kết cục bi thảm.

"Mình phải chạy khỏi đây!" - Linh Lung khẽ cắn môi, nàng trong lòng tự trách mình quá tham lam.

Sinh vật bị trời cao đố kỵ, cho dù là thứ gì thì cũng không phải nàng có thể trêu chọc.

Tiểu mỹ nhân lấy ra một tấm Vạn Lý Truyền Tống Phù, đôi môi nhỏ nhắn khẽ niệm động chú ngữ.

Tấm linh phù này có tác dụng đưa người sử dụng lập tức xuất hiện ở một nơi khác trong phạm vi vạn dặm, địa điểm hoàn toàn ngẫu nhiên. Công năng này nghe qua thì khá vô dụng và thừa thãi, nhưng trong một vài trường hợp đặc biệt nguy hiểm thì nó lại là cọng rơm cứu mạng cho tu sĩ, có thể nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm trí mạng. Vì vậy thông thường một tấm linh phù đều có giá mấy vạn linh thạch.

Từng điểm tinh quang đem tấm linh phù thiêu đốt, những phù văn thoát ra khỏi lá bùa hóa thành vòng sáng đem Linh Lung bao bọc.

Nhưng trước khi lá phù cháy hết thì từ dưới hồ nước vang lên tiếng gầm kinh thiên. Mặt hồ vốn đã dậy sóng do gió bão thì nay càng trở nên xao động, từ trung tâm hồ nước xuất hiện một cột nước khổng lồ, đem những tảng băng trôi nổi đánh bay.

"A!" - Linh Lung hoảng sợ hét lên, tảng băng nàng đang ẩn nấp bị sóng nước tung lên cao, vòng sáng linh lực cũng bị phá vỡ, lá linh phù đang cháy cũng bị dập tắt, lhuf văn biến thành xám xịt.

Từ dưới lòng hồ trồi lên một cái đầu rồng, chỉ riêng cái đầu đã to hơn trăm trượng. Hai con mắt của nó to như hai căn phòng, trên khuôn mặt tràn đầy nét dữ tợn. Cặp sừng của nó vừa dài vừa nhọn, toát lên vẻ uy nghiêm đến đáng sợ.

Thân thể khổng lồ của hung thú vọt ra khỏi mặt nước, kích thước của nó còn lớn hơn một ngọn núi, dễ cũng phải hơn ngàn trượng.

Hình thù của con hung thú tương đối kỳ quái, nó có đầu của rồng nhưng thân và đuôi lại giống như cá, phía bên dưới mọc ra bốn cái long trảo nhọn hoắt.

Con quái vật quẩy đuôi bơi qua bơi lại trên bầu trời, nó ngửa mặt gầm rống liên tục, âm thanh long ngâm khiến những ngọn núi tuyết ở phương xa cũng sụp đổ, gây ra rất nhiều trận tuyết lở.

"Trời ạ! Hóa ra là Viễn Cổ Cự Thú - Long Tu Ngư!" - Linh Lung chân đạp phi kiếm bay vọt ra xa khỏi con quái vật, tình cảnh vừa nãy rất nguy hiểm, nhưng may mắn là con hung thú không chú ý đến nàng.

Vậy nên thay vì rời đi như dự định ban đầu, Linh Lung lại đáp xuống một ngọn núi phía xa xa, an tĩnh quan sát tình hình.

Viễn Cổ Cự Thú là từ chỉ một vài sinh vật đặc biệt của Linh Ma Giới, những sinh vật này đều là những con quái vật khổng lồ, có kích thước ngang với những ngọn núi. Chúng đã tồn tại từ rất rất lâu, nghe nói còn có từ trước khi yêu tộc khai phá thế giới này, vậy nên chí ít chúng đều đã vài triệu năm tuổi, thậm chí là lâu hơn.

Bình thường Viễn Cổ Cự Thú đều sẽ trong tình trạng ngủ say trong lòng đất, hang động hoặc đáy biển, cách vài vạn năm mới tỉnh dậy một lần, rùng mình vài cái để phủi sạch bụi bặm trên người, sau đó chúng lại ngủ tiếp. Đôi khi cũng có những kẻ ngu ngốc đi trêu chọc chúng, kết quả đều gây ra những thảm họa kinh hoàng, nhẹ thì một hai tông môn bị phá hủy, nặng thì hàng loạt môn phái và các vị đại năng biến thành thức ăn trong miệng cự thú.