Chương 40: Hồng Hoa thổ lộ

"Trói hắn lại!"

Ngay trước khi Tà Huyết kịp phản ứng thì Bạch Cúc đã phất tay một cái. Ngay lập tức, cái bàn làm từ dây gỗ biến thành một bàn tay to lớn chụp lấy hắn. Cái ghế Tà Huyết đang ngồi cũng mọc ra vô số dây leo siết quanh người hắn chặt cứng.

Vậy là Tà Huyết hết đường cựa quậy chống cự, chỉ có thể mặc ba nàng Hoa Yêu định đoạt số phận.

"Phen này mình tiêu rồi." - Tà Huyết thầm nghĩ, bình thường hắn vẫn luôn rất nhanh nhạy, nhưng lần này hắn đã khinh suất.

"Mình làm gì đây, em bóp nát hắn nha." - Bạch Cúc nhìn sang chị mình, bây giờ cô không còn là cô gái xinh đẹp nữa, mà đã biến thành một hoa yêu đáng sợ, giọng nói của cô sắc lạnh, tựa như mũi dao xoáy vào tim Tà Huyết, khiến hắn cảm thấy ngạt thở.

"Chị, thả Tà Huyết ra đi, không phải chúng ta vẫn đang vui vẻ sao?" - Hồng Hoa dùng ánh mắt hoang mang nhìn hai chị mình. Dù biến thành hoa yêu, giọng nói của nàng vẫn ngọt ngào như cũ.

"Hừ! Là do em cả đấy, chúng ta đang lừa hắn mà, giờ thì hắn biết chúng ta là hoa yêu rồi, nhất định không thể thả hắn đi!" - Bạch Cúc gằn giọng với Hồng Hoa.

"Nhưng em thấy anh ta là một ma nhân tốt bụng và đàng hoàng. Anh ta sẽ không kể cho ai về chúng ta đâu, thả anh ấy ra đi mà chị." - Hồng Hoa gấp gáp cầu xin giùm tôi.

"Ma nhân, em ngây thơ quá đó, nhìn kỹ xem hắn là thứ quái vật gì." - Bạch Cúc cười lạnh lẽo.

Một dòng năng lượng xanh lè chảy qua người Tà Huyết, toàn thân hắn tê cứng như điện giật. Ngay lập tức kỹ năng Ma Nhân Hóa của hắn mất tác dụng, cặp sừng từ từ dài ra, móng tay mọc ra nhọn hoắt, khuôn mặt trở nên có chút đáng sợ, ánh mắt sắc bén hung ác, làn da chuyển thành đỏ sẫm như máu.

"Nhìn kĩ chưa, hắn là Quỷ Máu đấy, chẳng có ma nhân nào ở đây đâu." - Giọng Bạch Cúc mỉa mai.

"Em đoán anh ấy biến thành ma nhân để không hù dọa chúng ta thôi, Tà Huyết một là một con quỷ tốt, khi tới đây anh ấy đã cố gắng không hề làm chết dù chỉ một cây hoa." - Hồng Hoa tiếp tục lên tiếng bảo vệ.

"Chẳng phải chúng ta đã thề sẽ giúp đỡ những người yêu hoa sao?" - Cô nhìn về phía hai người chị.

"Nhưng hắn đã giết một bụi hoa gai, bụi gai đó là con cháu thứ một trăm chín mươi tám đời của chị." - Bạch Cúc thét lên căm phẫn.

"Chúng ta có hàng tỉ đứa con cháu ở ngoài kia, lúc nào cũng có vài đứa chết tự nhiên mà." - Hồng Hoa cố xoa dịu chị mình.

"Em đừng quên hắn đã nhìn trộm chúng ta tắm nữa đấy, khi được mời vào thì con mắt nó như muốn nhìn xuyên qua quần áo của chúng ta." - Tử Tinh hừ lạnh.

"Nhưng...nhưng mà em thích anh ấy...." - Hồng Hoa lí nhí rất khẽ.

Giọng cô rất khẽ, rất nhỏ, nhưng Tà Huyết nghe trọn từng tiếng một như nghe tiếng sấm giữa trời quang. Tôi cảm thấy "thịch" một tiếng trong lồng ngực.

"Vừa có một cô gái xinh đẹp nói thích mình! Mình đang nằm mơ sao, một con quỷ như mình lại có người thích sao? Chắc chắn là mình vừa bị điện giật nên hoạt động não có chút lỗi chăng? Ai biết được, cũng có thể là mệt quá sinh ra ảo giác mất rồi... "

Tà Huyết liên tục đặt ra vô số câu hỏi trong đầu, trống ngực đập thình thình không ngớt.

Trừ Hải Lam ra chưa có ai đối xử tốt với hắn cả, phải chăng bây giờ lại có người thứ hai trên đời đối xử tốt với hắn? Người ấy còn nói "thích" hắn nữa chứ, có lẽ hôm nay là ngày tuyệt vời để chết! Mà không chừng là Tà Huyết sẽ chết trong tay ba chị em hoa yêu này thật.

"Em nói cái gì cơ, thích con quỷ xấu xí này á hả, em đừng đùa chị chứ." - Bạch Cúc cười phá lên, Tử Tinh cũng hùa theo.

"Nhưng em thực sự thích Tà Huyết, hai chị thả anh ấy ra đi, và cũng đừng cười cợt em như vậy, không thì...không thì em sẽ nổi giận thật đó!!"- Hồng Hoa đỏ bừng mặt la lên, nhìn cô bé lúc này thật sự rất dễ thương.

"Không đâu em gái bé bỏng của chị, em không thích hắn thật sự đâu, đó là do em chưa bao giờ gặp đàn ông thôi." - Tử Tinh nhẹ nhàng khuyên ngăn em gái.

"Đúng, nếu em hiểu rõ về lũ quỷ chết tiệt này thì em sẽ ghét hắn." - Bạch Cúc thêm vào.

"Thánh tộc chúng ta và Ma tộc là kẻ thù, Quỷ tộc là một nhánh của Ma tộc, hàng năm có vô số Thánh tộc chúng ta bị chúng giết." - Cô nói tiếp.

"Nhưng hàng năm chúng ta cũng giết hàng triệu ma tộc mà." - Hồng Hoa đáp lại.

"Giờ em muốn các chị thả Máu Xấu ra, hoặc em sẽ không bao giờ nói chuyện với các chị nữa!" - Hồng Hoa cương quyết nói.

Sau đó cô bé biến thành hình dạng thiếu nữ, tức tối quay trở về căn phòng của mình rồi đóng sầm cửa lại, bỏ mặc hai người chị đang sững ra không biết phải làm sao.

"Lớn rồi chẳng dạy được nữa, thấy trai là mê tít mắt, do chị chiều nó quá đó." - Bạch Cúc có ý trách móc Tử Tinh.

"Thôi hôm nay vậy là đủ rồi. Tạm cột con quỷ này ở đây vậy, sáng mai tính tiếp." - Tử Tinh thở dài trở về phòng mình.

Bây giờ chỉ còn lại Tà Huyết và Bạch Cúc, nàng nhìn hắn một lúc như muốn nói điều gì, rồi cô ghé sát về phía hắn, hạ thấp giọng:

"Hãy tránh xa Hồng Hoa ra, nó không như anh nghĩ đâu."

Nói rồi nàng quay bước đi vào phòng.

Những cây hoa phát sáng cũng tắt, bóng tối phủ xuống gian phòng chỉ còn mình Tà Huyết.

" Có người nói thích mình, có người nói thích mình.... "

" Có người nói thích mình, có người nói thích mình.... "

" Có người nói thích mình, có người nói thích mình.... "

" Có người nói thích mình, có người nói thích mình.... "

Đầu óc Tà Huyết không còn suy nghĩ được gì nữa ngoài lặp đi lặp lại câu nói này như cái máy.

"Liệu cô ấy có thực sự thích mình không, cô ấy đã sẵn sàng đối đầu với hai người chị ruột chỉ để cứu một con quỷ như mình. Hồng Hoa thật sự có tình cảm với mình hay chỉ là lòng tốt nhất thời mà thôi?"

Dù sao đó cũng là thứ lòng tốt cực kì hiếm hoi mà Tà Huyết nhận được từ người khác từ khi hắn sinh ra ở cái thế giới này, lại còn là từ một cô gái xinh xắn, đáng yêu như Hồng Hoa. Tà Huyết tự nghĩ thầm rồi bất giác mỉm cười một mình, bị trói chặt bằng dây gai trên ghế trong bóng tối lạnh lẽo mà sao lòng hắn lại ấm áp khó tả đến như vậy? Trong lòng hắn tràn ngập những suy nghĩ mông lung.

Khi cả ba nàng Hoa Yêu cùng đi qua một căn phòng khác, lúc này Bạch Cúc và Tử Tinh không có gì là bực tức nữa.

"Khanh khách, chị thấy nét mặt của tên tiểu quỷ đó chứ? Thực sự là đại ngốc, suýt nữa thì em không nhịn được cười." - Bạch Cúc cười khúc khích, nói chuyện với Tử Tinh.

"Hì hì, em biết chị thương em nhất mà." - Hồng Hoa ôm cổ Bạch Cúc, hôn liên tục lên mặt nàng.

"Hứ! Thôi đi cô nương, thấy trai là tơm tớp tơm tớp, còn bắt chị phải đóng vai phản diện nữa chứ." - Bạch Cúc véo véo má Hồng Hoa, mắng yêu nàng vài câu.

"Hì hì, chị không đóng vai ác thì sao em có cơ hội đóng vai người tốt được."

"Chị nói xem, hồi nãy em diễn đạt không? Anh ấy sẽ thích em chứ?" - Hồng Hoa hai má ửng đỏ, hỏi hai người chị của nàng.

"Em diễn rất tốt, nếu là chị thì chị chắc chắn sẽ thích em." - Tử Tinh xoa đầu Hồng Hoa, cực kỳ cưng chiều nói.

"Em yên tâm đi, nhìn mặt của hắn này." - Bạch Cúc lấy ra tấm gương, bên trong hiện rõ khuôn mặt của Tà Huyết.

Bây giờ hắn ta cực kỳ ngây ngẩn, khuôn mặt trở nên si ngốc.

"Khanh khách, chắc chắn hắn bị em hớp hồn rồi, nhìn mặt hắn là biết." - Bạch Cúc chỉ vào tấm gương, cười khúc khích không ngừng.

Hồng hoa vô cùng vui vẻ, nàng rất thích Tà Huyết, nếu hắn cũng thích nàng thì mọi chuyện sẽ rất tốt đẹp.

"Vậy em đi đây!" - Hồng Hoa ríu rít như chim non, chuẩn bị quay trở lại phòng ăn.

"Em đi đâu vậy?" - Tử Tinh kéo tay Hồng Hoa, cản nàng lại.

"Em đi cởi trói cho Tà Huyết, ngoài đó lạnh lắm." - Hồng Hoa chớp chớp đôi mắt hồng ngọc trả lời.

"Em thật là ngốc, cứ để hắn ta ngoài đó một đêm đi, như vậy sáng mai em cứu hắn, hắn mới thực sự cảm kích." - Bạch Cúc lắc đầu nói.

"Hì hì, không cần đâu, anh ấy chắc chắn thích em mà." - Hồng Hoa ríu rít trả lời, rồi chạy trở lại nhà ăn.

"Chị này, chúng ta chiều con bé như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" - Bạch Cúc lo lắng hỏi Tử Tinh.

"Tất cả chỉ là một giấc mơ, có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ. Em cứ thoải mái vui vẻ, làm những gì em muốn đi." - Tử Tinh mỉm cười nhìn Bạch Cúc, lời nói của nàng chứa đầy ẩn ý.

"Chị này! Sao em có thể giống như Hồng Hoa được cơ chứ." - Bạch Cúc lắc lắc đầu, nhưng khuôn mặt nàng xuất hiện một nụ cười vui vẻ.

"Chị chỉ nói vậy thôi, em lấy Bách Hoa Kính ra xem con bé đang làm gì nào."

Bạch Cúc liền đặt tấm gương lên bàn, cùng Tử Tinh yên lặng theo dõi.