"Hai tên này giống như tranh giành linh quả, đồng quy vu tận với nhau." - Diễm Lệ đánh giá hai cỗ thi thể.
Sừng của Ngưu Yêu đâm vào bụng Lang Yêu, còn lang trảo lại vạch phá cổ họng Ngưu Yêu.
"Thịt trâu!" - Hổ Nữu thấy xác Ngưu Yêu thì vui vẻ chạy lại gần, ngoắc cái miệng đỏ lòm táp vào thi thể Ngưu Yêu.
"Đừng ăn linh tinh, cẩn thận trúng độc." - Diễm Lệ thấy vậy sợ hãi nói.
"Đừng quản ta! Ta muốn ăn thịt!" - Hổ Nữu không thèm quan tâm, tiếp tục ăn uống vui vẻ.
Diễm Lệ thấy vậy cũng không ngăn cản nó nữa, con hổ này chỉ sợ Ác Quỷ Máu chứ không sợ nàng.
Mỹ nhân tế ra phi kiếm, ngự kiếm bay lên hái linh quả trên cao. Bỗng phía dưới vang lên tiếng hét thảm thiết của Hổ Nữu.
"A! Đau bụng quá! Đau chết ta rồi!" - Hổ Nữu ngã nhào ra đất, dùng hai hổ trảo thô to vỗ vào bụng mình, miệng nó vẫn dính đầy máu thịt, trông vừa buồn cười lại vừa đáng sợ.
"Nữu Nữu!" - Diễm Lệ vội vàng bay xuống đất.
Xung quanh mặt đất đột nhiên sáng rực, những sợi dây leo mọc ra từ lòng đất, đem Hổ Nữu và Diễm Lệ trói chặt.
"Gào! Thả ta ra! Thả ta ra!" - Hổ Nữu hét ầm lên, giãy giụa cố bứt đám dây leo.
Từ dưới đất mọc lên ba đóa hoa lớn, ba gã tu sĩ Mộc Linh Tộc bước ra từ bên trong. Quần áo trên người chúng do cành lá và vỏ cây tạo thành, làn da xanh xao cơ thể có chút khô cứng sần sùi.
Gã thủ lĩnh cao hơn hai trượng, thân thể tráng kiện, cành lá tươi tốt, tay chân của hắn thô to như những khúc gỗ lim. Trên đầu mọc ra một cặp sừng bằng gỗ, uốn lượn về phía sau như vương tọa.
"Đợi ở đây ba ngày, cuối cùng cũng tóm được một con mồi đáng giá." - Gã tộc trưởng dùng ánh mắt tham lam nhìn Diễm Lệ.
Thân là vương giả của Mộc Linh Tộc thê thiếp của hắn cũng không ít, nữ nhân Mộc Linh Tộc đều rất xinh đẹp. Nhưng các nàng hắn đã chơi chán, mỗi ngày đều ăn như ăn cơm, còn mỹ nữ Tiên Linh Tộc trong mắt hắn chính là bát phở thơm ngon mà mấy ngàn năm mới có thể thưởng thức một lần.
Hai gã trưởng lão một gã gầy gò ốm yếu giống như cây tre, gã còn lại có chút béo, giống như một cây bao báp với cái bụng phình to.
"Kế Sách này của tù trưởng hay thật, chúng ta tạo ra một cây linh quả giả là đã có thể dụ con mồi đến nộp mạng."
"Nữ nhân kia thật xinh đẹp, tộc trưởng đại nhân phúc phận ngập tràn, hương diễm vô tận."
Hai gã trưởng lão nhìn thấy Diễm Lệ cũng vô cùng ham muốn, nhưng lại sợ hãi Lục Lâm Mộc Vương, chỉ có thể nhìn mà không dám ăn.
"Khà khà! Hai vị trưởng lão không cần khách khí như vậy, hai người đi theo ta đã lâu tình như thủ túc, bản vương đương nhiên sẽ không để hai ngươi thiệt thòi, lát nữa chúng ta cùng chơi nàng ta." - Lục Lâm cười lớn, đem dây leo trói Diễm Lệ thật chặt.
"Tộc trưởng đại nhân rộng lượng, tiểu nhân sẽ không khách khí, về sau càng ra sức đi theo đại nhân."
"Tiểu nhân cũng nguyện vì ngài ra sức trâu ngựa."
Hai gã trưởng lão mừng rỡ, càng ra sức vuốt mông ngựa.
Gã Mộc Vương rất hài lòng với biểu hiện của thủ hạ, hắn làm vua nhiều năm, đạo lý dùng người đã học thuộc lòng, đem một nữ nhân đổi lấy lòng trung thành của thuộc hạ tuyệt đối đáng giá.
"Thương Tần!" - Trong lúc ba gã Mộc Linh hí hửng cởi bỏ quần áo bằng vỏ cây, từ phía sau lưng chúng truyền ra âm thanh lạnh lẽo.
"Phực!" - Tiếng gỗ bị đâm thủng vang lên, một mũi giáo nhọn hoắt đâm xuyên thấu thân thể gã Mộc Linh Vương.
Hắn ta chưa kịp hiểu chuyện gì thì thân thể đã nổ tung, biến thành những mảnh gỗ vụn.
Thanh Mộc Yêu Hồn ôm theo một viên ngọc màu xanh phóng vọt ra ngoài, toan bỏ chạy.
"Ác Quỷ Biến Hình!" - Ác Quỷ Máu hóa thành hình dạng ma quỷ, nó há to miệng, đem cả Thanh Mộc Hồn vẫn Mộc Châu nuốt vào miệng.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, hai tên trưởng lão Mộc Linh Tộc chưa kịp phản ứng thì gã Mộc Vương đã chết.
"Kẻ nào! Thanh Độc Chướng!" - Gã trưởng lão béo hoảng hốt hỏi, hắn há miệng phun ra một đoàn độc khí màu xanh.
"Thanh Trúc Phi Diệc!" - Gã trưởng lão gầy đem lá trúc trên người bắn về phía Ác Quỷ Máu, những chiếc lá này vừa mảnh vừa sắc nhọn, có thể chọc thủng pháp bảo phòng ngự của tu sĩ.
"Chỉ hai tên Độ Kiếp trung kỳ các ngươi mà cũng muốn đánh bại ta?"
"Lửa Máu!" - Ác Quỷ Máu rít lên bằng quỷ ngữ, toàn thân bị một ngọn lửa đỏ bao bọc.
Chiêu này nó rất hiếm khi sử dụng, bởi vì thứ nhiên liệu dùng để đốt lửa chính là máu trong cơ thể.
Ngọn giáo quẹt mạnh vào những chiếc lá trúc, đánh văng chúng đi, một vài lá đâm trúng người Ác Quỷ Máu thì bị ngọn lửa thiêu rụi ngay sau đó.
Ác Quỷ Máu tốc độ nhanh vô cùng, lao về phía hai gã Mộc Linh, mỗi lần vung giáo đều đâm thủng ngực chúng, ngọn lửa máu thiêu đốt mạnh mẽ, khiến hai tên trưởng lão biến thành gỗ than ngã xuống đất.
Thanh Hồn vừa bay ra liền bị Ác Quỷ Máu nuốt chửng, hồn phi phách tán.
"Tà Huyết! Chàng thật độc ác! Rõ ràng biết có mai phục còn đem thiếp ra làm mồi nhử." - Diễm Lệ tức giận oán trách.
"Ta không làm như vậy sao có thể đánh lừa mấy tên này được. Chúng chui xuống đất thì ta cũng không có cách nào giết chúng."
"Chàng còn nói nữa! Mau thả thiếp xuống!" - Diễm Lệ thấy Ác Quỷ Máu không hề ăn năn hối lỗi thì càng tức giận.
"Thiếp sẽ cấm túc chàng một tháng!"
"Một tháng sao? Xem ra là nàng giận ta thật rồi, nhưng không sao cả, ta chẳng quan tâm đến việc đó."
Bỗng Diễm Lệ nhận ra ánh mắt Ác Quỷ Máu nhìn nàng có chút kỳ quái.
"Tà Huyết... Có chuyện gì vậy? Mau thả thiếp xuống đi." - Mỹ nhân đành hạ giọng nài nỉ.
"Mấy tên Mộc Linh này kỹ thuật trói thật tốt, có lẽ là thường xuyên đem nữ nhân trói lại rồi mới chơi." - Ác Quỷ Máu chép miệng đánh giá.
Lúc này tay chân Diễm Lệ đều bị những sợi dây leo buộc chặt, mông và bầu ngực của nàng cũng bị dây leo quấn quanh, tạo thành một tư thế vô cùng khiêu gợi.
"Phu quân... Thả thiếp xuống trước đi đã... Tìm một nơi kín đáo rồi thiếp sẽ chiều chàng."
"Hắc hắc! Không cần phiền toái như vậy, chúng ta làm ở đây luôn đi."
"Diễm Lệ thân yêu... Nàng càng ngày càng xinh đẹp..." - Ác Quỷ Máu nhào tới như hổ đói, đem váy của mỹ nhân vén lên, tay nắm lấy mấy sợi dây leo, cùng nàng ân ái.
"Ách... Chàng đừng như vậy... Lỡ may có người... A... Nhẹ... Nhẹ một chút..." - Diễm Lệ sắc mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
"Hổ Nữu còn ở bên kia, đừng dạy hư trẻ nhỏ..."
"Ta là hổ ngoan, ta sẽ không nhìn, ta không thấy gì hết..." - Hổ Nữu dùng hai hổ trảo che mặt, vờ như không xem trộm, nhưng thỉnh thoảng lại hé tay ra nhìn lén.
"Nữu Nữu thật ngoan, đợi ta kiếm được vài tên ngu ngốc sẽ cho ngươi ăn."
"Còn nàng ngoan ngoãn hưởng thụ đi, hắc hắc."
Ác Quỷ Máu cười dâm tiện, tiếp tục cưỡng hiếp Diễm Lệ một cách thô bạo.
Ở khu vực phía tây trong bí cảnh, tu sĩ Ngũ Ma Tông và Thất Sát Tông đang cùng một đám tu sĩ Yêu Tộc chém giết kịch liệt.
Khắp nơi tiếng chém giết hô vang, tu sĩ Cổ Ma Tộc thi triển đủ loại thuật pháp thần thông, biến thành những con quái vật to gần mười trượng. Yêu Tu có kẻ biến thành hình người, cũng có kẻ hóa thành bản thể, cùng Cổ Ma giao đấu.
Hỏa diễm rực cháy, sấm sét gầm vang, mặt đất bị đông cứng, những bãi độc dịch vương vãi khắp nơi.
"Sát Thần Trảm!" - Vị quân chủ của Thất Sát Ma Cung gầm lên, toàn thân sát khí đại thịnh, hóa thành thực chất bám vào thanh cự kiếm.
Đối thủ bên kia là một gã Yêu Tu đầu rồng thân người, toàn thân bao bọc bởi lân giáp màu đen, là tu sĩ của Hắc Giao Tộc.
"Phá Diệt Trảo!" - Gã giao long sử dụng yêu khí bao bọc móng vuốt, khiến nó phình to ra, sử dụng bộ móng màu đen tóm lấy cự kiếm.
Phong thủ vật lý của hắc giao mạnh mẽ vô cùng, đao thương bất nhập, nên gã yêu tu cực kỳ tự tin.
Nào ngờ móng vuốt chỉ chặn được bản thể của cự kiếm, còn sát lực trên thân kiếm thoát ly bản thể, chém mạnh vào người gã Yêu Tộc.
"Gào..." - Hắc Giao đau đớn gầm thét, hai tay ôm chặt lấy đầu, sát lực có tác dụng tấn công thần hồn rất mạnh, sát niệm đủ nhiều thì có thể trực tiếp khiến kẻ thù hồn phi phách tán mà chết.
"Sát Hồn Trảm!" - Lấy được ưu thế, Ma Chủ liền tung người bay lên, bộ giáp và trọng kiếm rất nặng, tạo thành ưu thế lấy thịt đè người.
Một kiếm này chém xuống uy lực vô cùng, đem Hắc Giao chặt làm hai đoạn. Yêu Hồn vừa bay ra liền bị Ma Chủ thu lấy, nhét vào một cái hộp ngọc.
Ở phía bên kia Ma Tôn hóa thành một đám mây máu to lớn, từ trong đám mây liên tục bắn ra những quỷ trảo đỏ lòm.
Đối thủ của Ma Tôn là một nữ nhân Phượng Tộc, nàng ta liên tục thi triển thần thông hệ hỏa, phóng ra những quả cầu lửa cùng huyết trảo đối địch.
"Nhiều năm không gặp, nhà ngươi càng ngày càng yếu đi thì phải, đến một con gà lửa cũng không đánh lại." - Ma Chủ dùng giọng nói khàn khàn chế nhạo, cũng không có ý định tiến lên giúp đỡ.
"Nhà ngươi thì biết gì! Công pháp hỏa hệ khắc chế Huyết Tu bọn ta." - Ma Tôn tức giận nói.
"Một nữ nhân cũng đánh không lại, viện lý do thì có ích gì, ta thấy ngươi nên nhường chức tông chủ cho người khác đảm nhiệm đi. Thật là quá mất mặt." - Ma Chủ tiếp tục chế nhạo, kẻ thù mạnh nhất là Hắc Giao đã bị giết chết, Hỏa Phụng lại bị Ma Tôn cầm chân, phe tu sĩ Cổ Ma đã nắm chắc chiến thắng trong tay.
"Huyết Linh Đại Pháp! Huyết Toản!" - Ma Tôn tức giận gầm lên, cô gái trong huyết vụ lấy ra dao nhọn tự đâm vào ngực mình, máu tươi phun ra như suối.
Dòng máu nóng hổi nhanh chóng đông đặc lại thành một mũi tên máu, phóng mạnh về phía nữ nhân Phượng Tộc. Thần thông này nhìn như bình thường, nhưng lại là sát chiêu vô cùng lợi hại của Huyết Tu, chỉ một chiêu đơn giản đã khiến Ma Tôn tiêu hao một phần ba tinh huyết, sắc mặt tái nhợt.
"Xuy!" - Âm thanh da thịt bị xuyên thủng vang lên, mũi tên máu tốc độ nhanh đến cùng cực, đem đầu của Hỏa Phụng xuyên thủng.
Thi thể ngay lập tức bốc cháy, yêu hồn ôm theo yêu đan chạy ra ngoài thì bị Ma Tôn dùng thần thông bắt giữ.
"Đồ tử đồ tôn! Đem lũ yêu thú này giết sạch cho ta!" - Ma Tôn dùng giọng nói ầm vang như sấm ra lệnh.
Cảnh chém giết nhất thời biến thành gió tanh mưa máu, thỉnh thoảng có một hai tu sĩ Cổ Ma bị đánh bại, nhưng số phận Yêu Tộc bi thảm hơn nhiều, hai vị Yêu Vương lãnh đội bị giết, thực lực đại giảm, bị tu sĩ Cổ Ma liên tục tàn sát.