Chương 370: Tiến vào bí cảnh

Rất nhanh những cuộc tranh đấu giữa tu sĩ hai tộc đều kết thúc. Phần lớn đều là một bên tu sĩ bị thương nặng, bên kia giành thắng lợi.

Tiên Linh Tộc thắng mười bảy trận, Cổ Ma thắng mười ba trận, lợi thế hơi nghiêng về phe chính đạo.

"Các vị đạo hữu tranh thủ nghỉ ngơi, bản tôn và năm vị tông chủ bây giờ sẽ mở ra xuyên giới trận pháp. Ba ngày sau mọi người cùng tiến vào Thiên Thai bí cảnh." - Ứng Dư lớn tiếng thông báo, ngự kiếm bay về một góc của trận pháp.

Năm vị tông chủ khác cũng bay về phía trận pháp, mỗi người một góc.

Từng người một lấy ra lượng lớn linh thạch ma thạch, những thứ này đều là của cải tích góp của tông môn, do các vị tông chủ nắm giữ và chi phối sử dụng.

Trận pháp cổ xưa được lấp đầy bởi những viên đá năng lượng, từng phù văn cổ xưa bắt đầu hấp thu năng lượng, quá trình này tốn khá nhiều thời gian. Sau hai ngày thì việc nạp năng lượng cho trận pháp mới hoàn tất, tòa Viễn Cổ Xuyên Giới Truyền Tống trận sáng rực lên, những phù văn xa xưa ẩn hiện, ma khí và linh khí hóa thành hình dạng thái cực xoay quanh trận pháp.

Sáu vị tông chủ lại mất thêm một ngày để kiểm tra trận pháp kỹ càng, để chắc chắn nó không bị lỗi khi sử dụng. Xuyên giới trận pháp rất nguy hiểm, sơ xẩy một chút sẽ dịch chuyển sai địa chỉ, toàn bộ hành khách sẽ bị tống vào tinh không vô tận, bị giam cầm cho đến chết ở đó.

"Các vị đạo hữu có phát hiện ra bất thường nào không?" - Ứng Dư nghiêm túc hỏi.

"Mọi việc đều ổn, chí ít là cho đến hiện tại." - Tông chủ Ngũ Hành Tông nói.

"Vậy bây giờ chúng ta cùng khởi động trận pháp."

Sáu vị tông chủ liền niệm đọc chú ngữ, đem trận pháp khởi động. Một cột sáng khổng lồ phóng ra từ trận pháp dưới đất, truyền đến lỗ hổng tinh không phía trên cao.

Không gian trên trời vỡ vụn, một cánh cổng ánh sáng dần xuất hiện nối thông hai khoảng không gian lại với nhau.

"Sáu người bọn ta sẽ đi trước dò đường, các vị đạo hữu nhanh chóng theo sau, sau khi đủ một trăm người đi qua trận pháp sẽ tự động đóng lại, một năm sau sẽ mở ra một lần nữa, mọi người nhớ quay trở lại, nếu không phải đợi ba ngàn năm sau mới có thể quay trở về." - Ứng Dư vừa nói xong liền ngự kiếm bay xuyên qua lỗ hổng không gian trên trời.

Năm vị tông chủ cũng nhanh chóng bay qua, các vị tu sĩ chính ma hai bên cũng lần lượt cưỡi pháp bảo bay lên, người có tu vi cao đi trước, tu sĩ tu vi thấp đi sau.

Diễm Lệ cũng theo chân các tu sĩ Ngũ Thiên Tông bay vào bên trong cánh cửa ánh sáng.

Khi tu sĩ cuối cùng sắp đi qua trận pháp thì cánh cổng ánh sáng đột ngột vỡ vụn, vị tu sĩ xấu số liền bị hút văng lên cao, sau đó ngã bịch xuống đất.

Thân thể gã tu sĩ vỡ nát, Nguyên Thần hốt hoảng ôm lấy túi trữ vật và pháp bảo bay ra ngoài.

"Chuyện gì vậy? Sao pháp trận lại đột nhiên đóng lại? Mới có chín chín người thôi mà?" - Nguyên Thần hoang mang nhìn xuyên tống trận pháp, lúc này năng lượng đã tiêu hao phân nửa, nhưng vẫn đang chuyển động ổn định.

Mấy vị tu sĩ không có quyền tham dự bí cảnh cũng vô cùng hoang mang, nhưng cũng có không ít kẻ hả hê khi thấy người khác gặp tai họa.

"Xem ra là đạo hữu không có duyên với lần tham gia bí cảnh này, có lẽ do trận pháp lâu ngày suy yếu, nên danh ngạch lại ít đi một người. Đợi khi các vị tông chủ trở về chúng ta sẽ bẩm báo vấn đề này sau."

Gã tu sĩ xấu số nghe vậy thì cũng chỉ có thể nín nhịn mà không làm gì khác, thở dài một hơi bay về phía mấy tu sĩ cùng tông, nương nhờ người thân che chở. Tu sĩ mất đi thân thể xác thịt sẽ vô cùng yếu ớt, phần lớn thuật pháp thần thông đều không thể sử dụng.


Sau khi đi qua Cổng Thế Giới, các tu sĩ đều sử dụng các loại thần thông phòng ngự che chắn bản thân.

Bây giờ đoàn tu sĩ đang ở ngoài tinh không, Thiên Thai Thánh Địa trông giống như một lục địa khổng lồ bay lơ lửng giữa không gian vắng lặng.

"Mọi người cẩn thận! Chúng ta sắp tiến nhập vào trọng trường của Thiên Thai bí cảnh! Cẩn thận bị té chết." - Ứng Dư nhắc nhở.

Tốc độ rơi của các tu sĩ càng lúc càng nhanh, khi xuyên qua bầu khí quyển thì hóa thành một trăm ngôi sao băng, bị bầu khí quyển chia cách, mỗi người rơi xuống một vị trí khác nhau trong bí cảnh.

"Ác Quỷ Biến Hình!" - Ác Quỷ Máu hóa thành hình dạng ma quỷ, nó ôm lấy Diễm Lệ, dang rộng đôi cánh đảo nhiều vòng trên cao để giảm tốc, cuối cùng mới nhẹ nhàng tiếp đất.

Bây giờ nó đang đứng trong một cái sân đổ nát, các kiến trúc làm từ linh thạch trải qua hàng vạn năm bào mòn, đều đã hư hại không còn hình dáng. Dây leo cây cỏ mọc hoang dại khắp nơi.

"Nàng không sao chứ?" - Ác Quỷ Máu ân cần hỏi han.

"Thiếp không sao..." - Diễm Lệ khẽ lắc đầu, thần thức nàng kêu ong ong giống như bị say sóng.

Vừa nãy Ác Quỷ Máu chao liệng hình vòng tròn trên không trung nhiều lần, khiến Diễm Lệ hoa mắt chóng mặt.

"Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lúc, thời gian trong bí cảnh còn rất dài."

Ác Quỷ Máu đi qua đi lại hít thở không khí trong lành, vốc lên một nắm đất dưới chân.

"Quả thực là khí tức của Tiên Giới."

Ác Quỷ Máu cảm thán, trong không khí tràn ngập Tiên Nguyên Lực, những tia năng lượng giống như sương mù màu trắng bay lượn trong không gian. Loại năng lượng này mạnh hơn linh lực ở Linh Ma Giới rất nhiều.

"Để ta giúp nàng tìm một nơi có nhiều Tiên Nguyên, trợ giúp nàng đột phá Độ Kiếp hậu kỳ. Trong này mật độ năng lượng dày đặc, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."

"Tất cả đều nghe theo chàng." - Diễm Lệ khẽ gật đầu, bắt đầu hấp thu Tiên Nguyên Lực để tu luyện.

Trong những ngày kế tiếp từ trên bầu trời liên tục rơi xuống những ngôi sao băng, các loại dị tộc đến từ các giới diện khác đều xuất hiện.

Tu sĩ Mộc Linh Tộc đến từ Thanh Lâm Giới, trên người mọc đầy cành lá, nữ nhân giống như những đóa hoa còn nam nhân giống như những gốc cây già nua.

Tu sĩ Tu La Tộc đến từ Đọa Kiếp Giới, toàn thân đỏ như máu, răng nanh lởm khởm, ba đầu sáu tay mọc ra đuôi rắn. Nữ nhân dáng người gầy nhỏ nhưng nhanh nhẹn, nam nhân thì cơ bắp thô lỗ, bộ mặt hung ác dữ tợn.

Tu sĩ Thiên Quỷ Tộc đến từ Âm Linh Giới, mỗi người đều sắc mặt tái nhợt, toàn thân bốc lên khói xám. Từ trên người họ tỏa ra âm u chi tức, quanh thân bay phất phơ những lá hồn kỳ màu đen.

Tu sĩ Yêu Tộc đến từ Yêu Linh Giới, mình người đầu thú, mặc trên người những bộ quần áo làm từ da lông đồng loại, pháp bảo trong tay đều là cành cây, khúc xương, khối đá trông có vẻ đơn sơ. Nhưng nhìn kỹ lại thì đó đều là những chí bảo đã trải qua hàng vạn năm tôi luyện, uy lực còn lớn hơn cực phẩm pháp bảo.

Ngoài những nhóm tu sĩ có trí tuệ cao đến từ các vị diện khác, còn có rất nhiều loại quái vật hình dạng cổ quái cũng lần lượt xuất hiện.

Như Dị Ma toàn thân bốc cháy dị hỏa màu trắng, Trùng Tướng có kích thước to mấy trăm trượng, toàn thân bọc trong thiết giáp. Sinh vật mình người đầu gián, hai con mắt to như chuông đồng, trên đầu có hai sợi râu liên tục đu đưa. Thủy quái trông như con tôm hùm khổng lồ, to cũng mấy trăm trượng, mỗi lần hít thở đều phun ra băng giá lạnh thấu xương, đem nước biển xung quanh đông đặc.

Các loại cổ thú hung thú quái vật này đều là dị loại, trí tuệ mặc dù không cao như tu sĩ, nhưng lại có thể cảm nhận được khí tức Tiên Giới của Thiên Thai bí cảnh, tự mình thi triển thần thông tiến vào nơi này, nhằm tìm kiếm bảo vật giúp chúng độ kiếp hóa hình, phi thăng thành tiên.

Sau ba ngày hấp thu Tiên Nguyên Lực, sắc mặt Diễm Lệ tốt hơn rất nhiều, ánh mắt nụ cười chan hòa, quanh thân được tiên khí màu trắng bao bọc, phẳng phất giống như một vị tiên nữ.

"Chúng ta lên đường tìm kiếm bảo vật thôi."

Mỹ nhân nở nụ cười như hoa mai giữa nắng, khí chất phiêu trần thoát tục khiến Ác Quỷ Máu ngẩn ngơ.

"Chàng sao vậy?" - Diễm Lệ thấy vẻ mặt của nó thì khẽ cười hỏi.

"Hắc hắc, chỉ là thấy thê tử của mình càng lúc càng xinh đẹp, trong lòng lại nhớ mong thân thể của nàng."

"Sắc quỷ! Trong bí cảnh nguy hiểm tràn ngập, đợi khi trở về rồi chàng muốn làm gì thiếp cũng được." - Diễm Lệ đỏ mặt, cánh tay ngắt mạnh vào tay Ác Quỷ Máu.

"Ta cũng chỉ nói như vậy... Chúng ta đi thôi..."

Diễm Lệ lấy ra một tấm ngọc giản, đem năng lượng truyền vào bên trong.

"Chàng nhớ lúc rơi xuống chúng ta ở vị trí nào không?"

"Giống như là ở đây, kế bên có một bức tượng lớn, bên kia là một dãy cung điện đổ nát."

Ác Quỷ Máu chỉ tay vào một khoảng sân rộng, sau đó chỉ tay vào một bức tượng trong bản đồ, lại chỉ tay về một ngọn núi cao, phía bên trên có bức tượng được mô tả.

"Chàng tìm đường giỏi thật đấy, lần trước thiếp có bản đồ nhưng vẫn bị lạc, may mà gặp được mấy vị đạo hữu Ngũ Thiên Tông."

"Hắc hắc, chuyện nhỏ thôi." - Ác Quỷ Máu được mỹ nhân khen liền hơn hở ra mặt.

"Vậy chúng ta tạm thời qua bên kia, nơi này là chỗ ở của tu sĩ ngoại môn Thiên Thai Thánh Địa."

"Thiên Thai bí cảnh có rất nhiều cấm chế còn sót lại, dù sao nơi này cũng từng là chiến trường, lần trước thiếp từng thấy một vị đạo hữu đang ngự kiếm phi hành thì đâm trúng một vết rách không gian, thân thể lập tức bị cắt làm hai. Chúng ta tốt nhất là nên đi bộ, sẽ an toàn hơn." - Diễm Lệ tính toán một chút, nàng đã từng tham gia bí cảnh, cũng có một ít kinh nghiệm.

"Nàng nói rất đúng, nhưng nàng thân thể yếu ớt, để ta cõng nàng đi cho nhanh."

Ác Quỷ Máu liền đem Diễm Lệ cõng lên lưng, sau đó biến thành hình dạng ma quỷ cao ba trượng, giúp nàng che chắn phía trước.

Thiên Thai Thánh Địa bây giờ chỉ còn là tàn tích, khắp nơi cây cối mọc um tùm.

"Chàng mau dừng lại! Bên kia có thảo dược." - Diễm Lệ nhìn thấy một loạt những đóa hoa nhiều màu sắc trong một bụi rậm.

Ác Quỷ Máu liền để nàng xuống đất, Diễm Lệ chậm rãi đến những bụi hoa, cẩn thận từng chút một. Tiên Giới mỗi nhánh cây ngọn cỏ đều tiềm tàng nguy hiểm, nếu lỡ may trúng độc thì sẽ không có thuốc giải, nên nàng dò xét mọi thứ thật kỹ rồi mới dám hành động.

"Là Kim Ngân Hoa, Lam Ngân Hoa, Hồng Ngân Hoa! Tất cả đều đã hơn vạn năm!" - Mỹ nhân vui sướng reo lên.

"Thứ này rất quý giá sao?" - Ác Quỷ Máu ngạc nhiên hỏi, trong mắt nó thì thảo dược trân quý cũng chỉ là mấy cây hoa biết phát sáng.

"Rất rất trân quý! Ở Linh Ma Giới đã hoàn toàn tuyệt tích! Ba thảo dược này đều có thể dùng để luyện chế đan dược tăng tu vi."

"Vậy nàng thu thập đi, ta sẽ canh chừng cho nàng."

Ác Quỷ Máu đứng ngay sát bên cạnh Diễm Lệ, chú ý quan sát động tĩnh xung quanh.

Khi Diễm Lệ đang đào cả gốc những bụi hoa lên, sắc mặt Ác Quỷ Máu khẽ biến, đem tay hướng về phía trước chộp đến.

Một bông hoa sáng lóng lánh đột ngột ngóc đầu dậy, há to cái miệng có nanh độc táp về phía Diễm Lệ.

"A..." - Mỹ nhân hoảng loạn hét lớn, lùi người về phía sau.

Bàn tay Ác Quỷ Máu đã chụp vào thân con rắn khi hàm răng của nó chỉ còn cách Diễm Lệ vài phân.

Con vật cố rướn cái đầu cắn tới, nhưng đã bị Ác Quỷ Máu kéo cách xa ra.

"Cẩn thận!" - Diễm Lệ sợ hãi nói.

Thất Thải Hoa Xà không cắn được vào người mỹ nữ liền chuyển hướng, táp mạnh vào tay Ác Quỷ Máu.

Hai chiếc nanh điên cuồng phun ra chất độc, miệng vết thương liền biến thành màu đen, nhanh chóng lan tràn khắp cánh tay của Ác Quỷ Máu.

Tên sắc quỷ ánh mắt co lại, tay trái vung lên xuất hiện một thanh kiếm, quyết đoán đem cánh tay đã nhiễm độc chặt đứt, rồi cắm luôn mũi kiếm vào đầu con rắn.

"Thứ quái quỷ này ghê thật, ta có khả năng kháng độc rất tốt, vậy mà nó có thể khiến ta phải chặt bỏ một tay."

"Tên Thiên Cơ Tử kia nói không sai! Con sâu nhánh cỏ của Tiên Giới đều rất nguy hiểm."

Ác Quỷ Máu cảm thán, nó đem miệng vết thương bịt kín, sắc mặt có chút kinh sợ nhìn con rắn trên mặt đất.

"Phu quân... Tay của chàng... Là lỗi của thiếp đã không phát giác ra độc xà..." - Diễm Lệ thấy Ác Quỷ Máu tự chặt một tay thì đau xót vô cùng.

"Không phải lỗi của nàng, thứ này ẩn nấp vô cùng kỹ càng, lại ngụy trang thành một bông hoa trong bụi hoa. Ngay cả ta cũng không thể phát giác, nàng đương nhiên là không phát hiện ra được." - Ác Quỷ Máu thấy mỹ nhân rơi lệ liền tiến lên an ủi.

"Nhưng tay của chàng..."

"Nàng tiếp tục hái dược liệu đi, ta sẽ không sao, vài ngày nữa sẽ mọc lại cánh tay mới. Nàng xem này!" - Nó đưa phần tay cụt cho Diễm Lệ nhìn, chỗ vết thương những tế bào đang liên tục nhúc nhích, sinh trưởng những tế bào mới.

Thấy vậy thì Diễm Lệ mới an tâm thu thập hết ba bụi hoa.

Lần này Ác Quỷ Máu càng cảnh giác hơn nữa, mỗi lần gặp một bụi thảo dược đều dùng Thương Tần chọc phá một hồi, thậm chí không tiếc phá hư thảo dược chỉ để đảm bảo an toàn. Thảo dược dập nát sẽ suy giảm chất lượng khi chế thuốc, nhưng an toàn vẫn quan trọng hơn.

Lúc này Ác Quỷ Máu vẫn đang tiếp tục giúp Diễm Lệ thu thập thảo dược, chỉ là lần này ở bụi cây có một cái tổ ong bằng nắm tay.

Những con ong này nhỏ xíu, toàn thân óng ánh như kim loại, chúng bay vo ve quanh cái tổ, nhưng chỉ nhìn chằm chằm Ác Quỷ Máu mà không tấn công.

"Là Thiên Độc Phong! Chàng đừng giết chúng!"

"Hử? Mấy con ong này cũng chế thuốc được hả?" - Ác Quỷ Máu thắc mắc hỏi.

Thỉnh thoảng nó nhìn thấy Diễm Lệ bắt mấy con sâu con bướm bỏ vào lọ, ừ thì sâu bướm cũng là một loại nguyên liệu luyện dược, nhưng ong thì Ác Quỷ Máu chưa thấy bao giờ.

"Không thể! Nhưng mấy thứ này có thể bán cho Ngự Linh Tông Khống Trùng Môn, mấy lão quái trong đó rất yêu thích nuôi sâu nuôi kiến."

"Chỉ riêng tổ ong này nếu để cho họ huấn luyện nuôi dưỡng, sẽ biến thành một loại Cổ Độc Trùng vô cùng hung mãnh."

"Đem tổ ong bán cho họ sẽ có thể đổi được năm mươi vạn linh thạch." - Diễm Lệ giải thích.

"Quả nhiên Tiên Giới cái gì cũng là bảo vật, đến mấy con côn trùng cũng đáng giá như vậy." - Ác Quỷ Máu vô cùng ngạc nhiên.

"Chàng giúp thiếp bắt chúng bỏ vào đây." - Diễm Lệ lấy ra một cái hộp ngọc khá lớn, sau đó liền lùi ra xa.

Ác Quỷ Máu có chút méo mặt nhìn mỹ nhân, Diễm Lệ đã biết Ác Quỷ Máu sống rất dai, vậy nên công việc phá tổ ong này liền giao cho nó làm.