Ác Quỷ Máu không hề biết hành động nhìn lén của nó đã bị phát hiện.
Nó vui vẻ quay trở về khách sạn, nhưng vào phòng lại không thấy Diễm Lệ đâu cả.
Phải đợi mấy canh giờ sau thì Diễm Lệ mới quay trở về.
"Diễm Lệ thân yêu, nàng đi đâu vậy? Ta chờ nàng cả nửa ngày." - Ác Quỷ Máu thấy mỹ nhân trở về liền ôm lấy nàng, dục vọng của nó đang dâng trào, muốn cùng nàng ân ái ngay lập tức.
Nào ngờ Diễm Lệ lại xô nó ra, dùng ánh mắt tức giận nhìn nó chằm chằm.
"Có chuyện gì vậy?" - Ác Quỷ Máu khó hiểu hỏi.
"Chàng đi ăn vụng thì cũng phải biết chùi mép chứ." - Mỹ nhân dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Ác Quỷ Máu.
Tên sắc quỷ ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Chàng tự xem đi!" - Diễm Lệ quăng cho nó một tờ giấy vàng.
Trên tờ giấy in rất rõ hình dạng của Ác Quỷ Máu, vô cùng sắc nét, đặc biệt là cái bộ mặt gợi đòn của nó càng không sai tí nào.
"Lệnh truy nã
Môn chủ Thủy Kiếm Môn và Thủy Linh Môn lấy danh nghĩa chính đạo liên minh phát đơn truy nã.
Tội đồ chưa rõ danh tính, đã vi phạm tội danh cưỡng hiếp nữ đệ tử Thủy Linh Môn.
Việc cưỡng hiếp nữ đệ tử là tội nghiệt tày trời, hủy hoại trinh tiết của một đời người. Nay bản môn chủ ra lệnh này, muốn đem tội đồ chóc về quy án.
Bất cứ ai phát hiện tung tích tội đồ được thưởng mười vạn linh thạch, nếu giết chết thưởng hai mươi vạn, nếu có thể bắt sống thì thưởng năm mươi vạn.
Lệnh truy nã vô thời hạn, còn chưa bắt được hung thủ thì vẫn tiếp tục truy nã."
Ác Quỷ Máu đọc xong mồ hôi lạnh chảy dòng dòng, vốn nó nghĩ hành động của mình vô cùng cẩn mật, không thể nào bị phát hiện được. Vậy mà bây giờ mặt mũi của nó đều lên trang nhất, trong lòng có chút cảm thán.
"Nữ nhân kia thật đáng sợ..."
"Chàng mau nói thật đi, có phải chàng thấy vị cô nương nào đó xinh đẹp, liền lẻn vào phòng cưỡng hiếp đúng không? Giống như cưỡng hiếp thiếp vậy." - Diễm Lệ tức giận nhìn Ác Quỷ Máu trừng trừng, tên sắc quỷ này lợi dụng lúc nàng sơ ý, đem nàng hạ độc rồi chiếm đoạt.
"Tuyệt đối không có! Cái này oan quá rồi! Đúng là ta có ý nghĩ này trong đầu, nhưng vẫn chưa kịp làm gì a!" - Ác Quỷ Máu khóc không thành tiếng.
Nó chỉ nhìn trộm một chút, kết quả liền bị chụp mũ tội danh cưỡng hiếp thiếu nữ, quả thực là đổ tội cho kẻ ác.
"Hừ! Chàng còn dám nói vậy hả. Chính đạo liên minh ghét ác như cừu, chàng lại bị truy nã đặc biệt, tiền thưởng vượt lên top mười."
"Chàng phải biết mười kẻ kia đều là những lão ma của ma đạo, là kẻ cùng hung cực ác. Vậy mà bây giờ chàng lại ngồi cùng mâm với chúng, sau này thiếp sao có thể đi theo chàng nữa." - Diễm Lệ khóc nức nở, nàng cũng là trưởng lão của chính đạo liên minh, nên mới có thể nhận giấy báo truy nã sớm như vậy.
"Diễm Lệ thân yêu, lần này ta thực sự bị oan, nàng nhất định phải tin tưởng ta." - Ác Quỷ Máu liền ôm mỹ nhân vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve dỗ dành.
"Tin kiểu gì cơ chứ? Khuôn mặt của chàng rõ ràng như vậy, làm sao mà nhầm lẫn được."
"Chẳng lẽ bây giờ thiếp trói chàng lại, đem chàng quy án lĩnh thưởng? Thật là tức chết mà."
"Cái này ta thực sự bị oan, ta mới chỉ đột nhập vào Hàn Thủy Lâu nhìn trộm một lúc, còn chưa làm gì cả. Là môn chủ Thủy Kiếm Môn bị ta phát hiện bí mật, sợ sự tình bại lộ nên mới truy nã ta." - Ác Quỷ Máu đành phải nói thật.
"Hừ! Chàng là thứ háo sắc, lúc chưa chiếm được thiếp thì xun xoe lấy lòng, chiếm được rồi liền bỏ bê, đi tìm nữ nhân khác."
"Giờ chàng rời khỏi đây đi, thiếp không muốn thấy mặt chàng nữa. Thiếp là người của chính đạo, không thể cùng ác đồ như chàng chung chăn chung gối." - Diễm Lệ đem Ác Quỷ Máu đẩy ra, vẻ mặt tức giận vô cùng.
"Thê tử... Nàng nghe ta giải thích... Chuyện không phải như nàng nghĩ..." - Ác Quỷ Máu liền đem Diễm Lệ ôm chặt, đè nàng xuống giường.
Đem môi áp lên môi của nàng, nhanh chóng đem quần áo mỹ nhân cởi bỏ.
"Đáng ghét... Giải thích gì chứ... Chàng là một tên sắc quỷ..."
"A... Nhẹ một chút... Đừng nóng vội như vậy..."
Trong phòng liền vang lên tiếng rên rỉ yêu kiều.
Những ngày tiếp theo Ác Quỷ Máu và Diễm Lệ không ra khỏi phòng, dù sao nó cũng đang bị truy nã, tránh mặt sẽ tốt hơn.
Cho đến ngày thứ bảy thì Diễm Lệ đem đồ đạc thu dọn, sau đó đi ra khỏi khách sạn, chuẩn bị theo chân chúng tu sĩ tham gia bí cảnh.
Ác Quỷ Máu đương nhiên cũng khoác áo choàng tàng hình đi theo nàng.
Lần này nhóm tu sĩ tăng lên hơn sáu mươi người do có sự gia nhập của Vạn Kiếm Tông và Ngũ Hành Tông.
"Tiêu Kiếm đạo hữu tinh thần giống như rất tốt, các vị trưởng lão Vạn Kiếm Tông uy thế cường thịnh. Xem ra lần này Đạo Quả chắc chắn sẽ lọt vào tay đạo hữu." - Ứng Dư dò xét nói.
"Ha ha, cái này thì chưa chắc. Vạn Pháp đạo hữu vì lần bí cảnh này đã chuẩn bị sẵn pháp bảo Ngũ Hành Đồ, trưởng lão trong tông đều mang theo Ngũ Linh Phù, xem ra rất chăm chú vào lần bí cảnh này." - Tiêu Kiếm liếc sang tông chủ Ngũ Hành Tông nói.
"Hai vị đạo hữu quá khách khí rồi. Ta lại thấy Ứng Dư đạo hữu mới là người quan tâm đến bí cảnh lần này nhất. Ta nghe nói đạo hữu đã rèn luyện thành công Hồng Trần Chúng Sinh Phiến, pháp bảo này ta có nghe qua, uy lực tuyệt đối mạnh hơn Ngũ Hành Đồ của ta hai phần. Đạo Quả lần này đối với ta rất quan trọng, mong đạo hữu bán chút nhân tình." - Vạn Pháp là một tu sĩ trung niên, thân mặc đạo bào họa hình ngũ hành bát quái, toàn thân phát ra ngũ sắc quang hoa.
"Việc này tại hạ không nói trước được, ba tên Quỷ Vương, Ma Chủ, Ma Tôn của ma đạo cũng hết sức chú ý đến Đạo Quả. Chúng ta nếu không hợp sức e là đến ngửi cũng không được ngửi thì đã bị bọn chúng cướp mất."
"Lần này ta muốn cùng hai vị đạo hữu thương lượng một chút, chúng ta cùng nhau hợp sức, đem ba tên lão ma kia đánh bại trước, sau đó lại dựa vào sức mình mà tranh đoạt bảo vật. Tránh việc bảo vật chưa đến tay mà tu sĩ chính đạo đều đã sứt đầu mẻ trán." - Ứng Dư chắp tay nói.
Hai tên Tiêu Kiếm Vạn Pháp kia đều là lão quái vật đã sống mấy vạn năm, lòng dạ thâm sâu khó lường.
"Ứng Dư đạo hữu đã nói vậy thì ta đương nhiên đồng ý, mặc dù chúng ta mỗi người đều có tư tâm, nhưng cũng không thể vì tranh đấu với nhau mà để lũ Cổ Ma hưởng lợi." - Vạn Pháp gật đầu đáp ứng.
"Tiêu Kiếm ta cũng đồng ý, ta tạm thời chưa có ý định phi thăng. Nếu ta may mắn đoạt được Đạo Quả, chỉ cần hai vị đạo hữu chịu ra giá cao mua lại, ta cũng có thể châm chước một hai, bán một phần ân tình cho hai vị. Nhưng vẫn phải xem ai trả giá cao hơn, thì ta bán cho người đó."
Ứng Dư và Vạn Pháp ánh mắt co lại, liền biết tên Tiêu Kiếm này là muốn cắt thịt của bọn họ, nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ tươi cười.
"Đa tạ Tiêu Kiếm đạo hữu, chỉ riêng câu nói này của đạo hữu cũng đã là một phần ân nghĩa lớn lao."
Ba tên tông chủ khua môi múa mép, giả lả kết thân với nhau. Chúng tu sĩ phía dưới càng trao đổi náo nhiệt, người này thăm hỏi người kia, kết giao bằng hữu mới.
"Tam trưởng lão, lão phu xem sắc mặt của cô không tốt lắm, có phải là cảm thấy không khỏe? Lão phu có một bình Hóa Linh Đan, có tác dụng khôi phục nguyên khí, mong cô đừng từ chối." - Môn chủ Thiên Bảo Môn lấy ra một lọ đan dược đưa cho Diễm Lệ.
"Đa tạ môn chủ, thiếp thân không sao. Lần bí cảnh này nguy hiểm trùng trùng, ngài vẫn nên giữ lại thì hơn." - Diễm Lệ lắc đầu từ chối.
"Tình cảm của ta cô có lẽ cũng biết, lão phu tuy hơi lớn tuổi một chút, nhưng đối với cô là thật lòng thật dạ, nếu không cũng không ưu ái nhiều như vậy."
"Chỉ cần cô đồng ý cùng ta kết làm đạo lữ, thu hoạch bí cảnh lần này ta đều dùng làm sính lễ, trợ giúp cô đột phá Độ Kiếp hậu kỳ." - Môn chủ Thiên Bảo Môn nói tiếp.
"Đa tạ tấm lòng của môn chủ, thiếp thân đã có ý chung nhân, đành phải từ chối thịnh tình của ngài." - Diễm Lệ uyển chuyển từ chối.
"Thật đáng tiếc... Việc này cô cứ suy nghĩ thật kỹ, thê tử của lão phu bởi vì không chuẩn bị kỹ nên tiến giai thất bại, thân tử đạo tiêu. Ta cô độc đã nhiều năm, bởi vì thấy cô có mấy phần giống với thê tử quá cố, nên mới nảy sinh tình cảm..." - Môn chủ Thiên Bảo Môn thở dài.
Diễm Lệ không nói gì nữa, vị môn chủ này vẫn luôn chiếu cố cho nàng, làm người cũng rất tốt, rất được môn nhân trong phái kính trọng. Chỉ tiếc là yêu cầu này trước kia nàng không thể đồng ý, bây giờ lại càng không.
"Hừ! Trâu già muốn gặm cỏ non, lại còn có thể văn vẻ như vậy." - Ác Quỷ Máu nhíu mày, đem vị môn chủ kia liệt vào danh sách đen.
Chúng tu sĩ bay hơn nửa tháng thì đến được trung tâm của Băng Nguyên, nơi này là một hoang mạc lạnh giá trải dài vô tận. Trên bầu trời có một cái lỗ hổng khổng lồ, nhìn ra bên ngoài có thể thấy được tinh không vô tận.
Phía dưới lỗ hổng là một trận pháp khổng lồ, trên trận pháp khắc đầy những phù văn cổ đại, khí tức xa xưa từ thời viễn cổ.
"Mọi người nghỉ ngơi một lát, vài ngày nữa tu sĩ Cổ Ma tộc cũng sẽ đến tham gia bí cảnh."
"Tu sĩ Độ Kiếp trung hậu kỳ có thể miễn tham gia thi đấu. Tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ muốn đoạt được danh ngạch tham gia bí cảnh thì phải đánh bại một tu sĩ Cổ Ma đối thủ."
"Mọi người đều biết tu sĩ Độ Kiếp Kỳ thì nhiều mà danh ngạch của trận pháp chỉ có một trăm người. Nên việc tranh đoạt là khó tránh khỏi, tu sĩ chúng ta tu luyện vốn là nghịch thiên, cùng vạn vật sinh linh tranh đấu."
"Vì vậy chỉ những ai chứng tỏ mình đủ tư cách, thì mới có quyền tham dự bí cảnh lần này. Các vị đạo hữu thất bại cũng không nên nản chí, chỉ cần trở về chăm chỉ tu luyện, lần sau lại đến tham gia là được."
"Bản tôn và Tiêu Kiếm đạo hữu đây khi tham gia lần đầu cũng là bị kẻ khác đánh gục, trở về ôm chí tu luyện, nay đều đã là tông chủ một tông." - Ứng Dư diễn thuyết một hồi với tu sĩ ba tông.
Bỗng có một tu sĩ trẻ giơ cao cánh tay, giống như muốn phát biểu cái gì.
"Mời đạo hữu." - Ứng Dư liền hướng tay về phía gã tu sĩ đó.
"Tông chủ đại nhân! Vì sao chỉ có tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ là phải thi đấu, còn tu sĩ trung hậu kỳ lại được đặc cách thông qua?" - Gã tu sĩ liền hỏi.
"Câu hỏi rất hay, ta đoán nhiều đạo hữu cũng cảm thấy không công bằng đúng không? Vì cái gì tu sĩ cao giai lại không cần tham gia thi đấu."
"Lý do rất đơn giản, bởi vì tu vi của họ cao hơn. Các vị đạo hữu muốn cùng một cái tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ hay Độ Kiếp trung hậu kỳ tranh đoạt danh ngạch?"
"Nếu hai tu sĩ sơ kỳ giao đấu thì tỷ lệ thắng của mọi người là năm mươi năm mươi, nhưng nếu phải giao đấu với tu sĩ trung hậu kỳ thì tỷ lệ thắng nhỏ hơn rất nhiều. Bản tôn cũng không muốn nhìn đạo hữu vừa lên sân, đã bị một tên lão ma Độ Kiếp hậu kỳ đập chết."
"Luật lệ này chính là vì bảo đảm sự an toàn và công bằng cho các vị đạo hữu, chứ không phải là chúng ta thiên vị tu sĩ cao giai."
Chúng tu sĩ nghe xong liền rùng mình sợ hãi, quả thực nếu phải giao đấu với một lão ma sống mấy vạn năm, e rằng bọn họ sống không quá mười giây.
"Mọi người chú ý nghỉ ngơi, đề cao thể trạng, chuẩn bị cùng tu sĩ Cổ Ma Tộc tranh đấu. Việc này không chỉ đơn giản là danh ngạch nhiều hay ít, mà còn ảnh hưởng rất lớn đến tu sĩ chính đạo chúng ta." - Tiêu Kiếm cũng lên tiếng.
Chúng tu sĩ liền nhanh chóng ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu đả tọa tu luyện.