Diễm Lệ đi về phòng của nàng trên thương thuyền, nàng là thái thượng trưởng lão của Thiên Bảo Môn, đương nhiên sẽ có phòng riêng.
"Ở chung với tên ngốc đó cả năm, cũng có chút tình cảm, tiếc là hắn ta quá ngốc, luôn làm người khác tức giận." - Diễm Lệ ảo não thở dài, đem quần áo bên ngoài cởi bỏ.
Nàng ngồi lên giường, khoanh chân đả tọa tu luyện.
Nhưng chỉ một lúc sau mỹ nhân lại mở mắt ra, tâm trí của nàng có chút khác thường.
"Cũng chẳng biết bao giờ mới gặp lại hắn, xem như một đoạn nghiệt duyên vậy."
Bỗng trước mặt Diễm Lệ không gian bị uốn cong, Ác Quỷ Máu cùng với vẻ mặt tươi cười xuất hiện.
"Nàng đang nhớ ta sao?"
"Ngươi! Đạo hữu làm sao lại vào được đây?" - Diễm Lệ kinh hãi hỏi.
Nàng chợt nhận ra trên người lúc này chỉ mặc áo yếm và quần lót, vội vàng lấy chăn phủ lên người.
"Ở trên đảo một mình có chút buồn chán, mấy tên kia sợ ta như sợ cọp, chắc chắn sẽ không cho ta đi nhờ thuyền. Vì vậy ta chỉ có thể lén lút đi theo nàng." - Ác Quỷ Máu giải thích.
"Đạo hữu có thể rời khỏi phòng một lúc hay không? Y phục của thiếp thân không chỉnh tề, nam nữ khác biệt, mong đạo hữu giữ lễ." - Diễm Lệ khuôn mặt đỏ bừng.
"Không cần đâu, dù nàng mặc quần áo thì lát nữa ta cũng cởi sạch thôi." - Ác Quỷ Máu nở nụ cười quỷ dị.
"Đạo hữu nói gì vậy?" - Diễm Lệ hoảng sợ hỏi, lúc trước nàng còn không sợ Ác Quỷ Máu, nhưng bây giờ đã biết nó là Thiên Ma, trong lòng vô cùng bất an.
"Hắc hắc, nàng nghĩ còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao? Ta sao có thể để nàng chạy dễ dàng như vậy được."
Ánh mắt Ác Quỷ Máu biến thành màu đỏ, thi triển nhiếp hồn thuật. Diễm Lệ đã nhiều lần uống máu của nó, nên nó có thể khống chế nàng rất dễ dàng.
Mỹ nhân toàn thân trở nên vô lực, linh khí bị Ác Quỷ Máu trấn áp, thân thể mềm mại ngã xuống giường.
"Ngươi muốn làm gì? Mau thả ta ra, nếu không ta sẽ hét lên." - Diễm Lệ liền đe dọa.
"Ài... Nàng lạ thật đó, vừa nãy còn nhớ ta đến mức tu luyện không được, ta xuất hiện để an ủi thì nàng lại muốn đuổi ta đi."
"Tốt rồi, vậy thì ta không làm phiền nàng nữa."
Ác Quỷ Máu đem áo choàng tàng hình mặc lại, thân hình lóe lên rồi hoàn toàn tan biến trong không gian.
Cùng lúc đó linh khí trong cơ thể Diễm Lệ cũng trở lại bình thường, nàng vội vàng đem váy ngoài mặc vào.
Đem bản thân trấn an lại, ánh mắt lo lắng nhìn quanh phòng.
"Tà Huyết đạo hữu! Đạo hữu vẫn ở trong phòng đúng không? Thiếp thân không thấy cửa mở." - Diễm Lệ nghi hoặc hỏi.
"Đạo hữu còn ở đây không?"
Bỗng thân ảnh của Ác Quỷ Máu đột ngột xuất hiện trước mặt Diễm Lệ, đem mỹ nhân ôm vào lòng.
"Đương nhiên là còn, ta chỉ giỡn với nàng một chút. Vừa nãy nói với nàng rồi, mặc quần áo thì cũng bị ta cởi ra thôi."
"Không! Đạo hữu mau buông thiếp thân ra!" - Diễm Lệ yếu ớt chống cự, khí tức từ Ác Quỷ Máu khiến đầu óc nàng trở nên mơ hồ.
Tên sắc quỷ liền đem môi của mỹ nhân ngậm lấy, mạnh mẽ cưỡng hôn nàng.
"Không... Ưm... Không muốn... Muốn..."
"Nàng chống cự làm gì cơ chứ? Ta biết rõ là nàng cũng thích ta."
"Diễm Lệ thân yêu, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, ngoan ngoãn cùng ta vui vẻ."
Dưới sự xâm phạm của Ác Quỷ Máu, Diễm Lệ thân thể yếu mềm, đành để mặc cho nó tùy ý ăn nàng.
Hô hấp mỹ nhân dồn dập, cơ thể nóng bỏng dị thường, cùng Ác Quỷ Máu ân ái suốt một ngày trời.
Lúc này Diễm Lệ nằm nghỉ bên cạnh Ác Quỷ Máu, nét mặt có chút mệt mỏi, nhưng trông nàng rất hạnh phúc.
"Diễm Lệ thân yêu... Nàng sẽ không giận ta vì ta cưỡng hiếp nàng chứ?" - Ác Quỷ Máu trêu chọc hỏi.
"Chàng thật đáng ghét!" - Mỹ nhân dùng tay đánh vào người Ác Quỷ Máu.
"Hôm qua ta nghe lén việc Ngũ Thiên Tông chuẩn bị tiến vào bí cảnh gì đó, giống như rất nguy hiểm. Nàng cũng định vào đó sao?"
"Bên trong bí cảnh có rất nhiều tài vật, thậm chí là Tiên Linh Thạch, kỳ trân dị bảo hay linh tài thảo dược đều có rất nhiều. Thiếp đương nhiên là sẽ đi, tu sĩ Độ Kiếp Kỳ như thiếp chỉ trông cậy vào những lần đi bí cảnh này để tìm bảo vật gia tăng tu vi." - Diễm Lệ háo hức nói.
Nàng đã chờ ba ngàn năm để có thể đi bí cảnh một lần nữa, lần trước nàng đã kiếm được rất nhiều tài bảo, tiến giai Độ Kiếp trung kỳ, lần này muốn vơ vét thêm một ít bảo vật, chuẩn bị đột phá hậu kỳ.
"Nghe có vẻ rất thú vị..." - Ác Quỷ Máu nheo mắt.
"Bí cảnh có nhiều bảo vật, tu sĩ Độ Kiếp Kỳ tụ tập đông đảo. Chỉ riêng Ngũ Thiên Tông đã hơn hai mươi người, các tông môn khác cộng lại có lẽ cũng cả trăm người. Thêm tu sĩ từ các thế giới khác cũng đến tham gia, vậy tu sĩ Độ Kiếp Kỳ sẽ có cả ngàn người."
"Hắc hắc, đây gọi là Độ Kiếp Kỳ bay đầy đất, tên nào chọc ta thì ta giết tên đó, tên nào nhìn ngứa mắt thì cũng giết luôn. Quả là một bữa tiệc ba ngàn năm mới có một lần." - Tên Ác Quỷ tính toán trong đầu.
"Chàng đang nghĩ gì vậy?" - Mỹ nhân nhìn thấy ác niệm lan tràn từ Ác Quỷ Máu thì vô cùng sợ hãi, thân thể run rẩy.
"Khục... Xin lỗi đã hù nàng sợ, đôi khi ta sẽ bị ác niệm khống chế, trở nên hơi đáng sợ một chút. Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ không làm hại nữ nhân của mình." - Ác Quỷ Máu vội vàng thu hồi ác niệm, đem Diễm Lệ dỗ dành.
"Diễm Lệ thân yêu, ta đã suy nghĩ kỹ, ta sẽ cùng nàng vào bí cảnh lần này."
"Điều này không được, danh ngạch tham gia bí cảnh đã có từ lâu. Chính đạo năm mươi người, ma đạo năm mươi người, mấy vị tông chủ kia nhất định sẽ không cho chàng vào." - Diễm Lệ lắc đầu nói.
"Ta có chân thì ta đi, mấy tên đó không quản được. Cho dù ta đứng ngay trước mặt, thì chúngcũng không phát hiện ra ta, cứ tự nhiên đi vào thôi. Nàng nhớ đừng đi sau cùng là được, kẻ đi cuối cùng sẽ bị kẹt lại." - Ác Quỷ Máu cười vui vẻ.
"Nhưng trong đó rất nguy hiểm, tu sĩ từ các giới diện khác sẽ không nể nang gì, việc giết người cướp của chắc chắn sẽ xuất hiện, thiếp sợ chàng xảy ra chuyện." - Diễm Lệ ánh mắt đỏ lên, mối tình đầu của nàng tan vỡ quá sớm, nàng không muốn cơ hội thứ hai cũng tan biến.
"Hắc hắc... Thế gian đều bảo nữ nhân khi yêu sẽ trở nên ngốc nghếch, xem ra là thực. Nàng quên ta là ai rồi sao, trên thế gian này chỉ có ta đi cướp của người khác, ai lại dám cướp ta cơ chứ. Nếu có mấy tên mắt mù, ta cũng không ngại hóa kiếp bọn chúng."
"Ta cùng với nàng song tu một lúc, giúp nàng cũng cố tu vi." - Ác Quỷ Máu nở nụ cười tràn ngập dục vọng nhìn mỹ nhân trong ngực, ác niệm của nó nổi lên, lại cần thân thể của nàng tới giúp nó áp chế.
"Chàng nhẹ một chút, thiếp vẫn chưa quen...Ách... Nhẹ một chút... " - Âm thanh hỗn rên rỉ yêu kiều vang lên, thực cốt tiêu hồn.
Thời gian ba tháng rất nhanh trôi qua, đoàn thuyền cập bến một thương cảng lớn.
Tòa thành này vô cùng khổng lồ, được xây dựng hoàn toàn từ huyền băng ngàn năm, cứng rắn vô cùng.
Nhìn từ xa cả tòa thành băng được ánh mặt trời chiếu sáng lung linh, khúc xạ đủ loại thất thải quang hoa kỳ ảo.
"Đây là Băng Nguyên Thành, thành giao thương chính của Thủy Kiếm Môn và Linh Thủy Môn." - Diễm Lệ nhẹ nhàng truyền âm, mặc dù Ác Quỷ Máu không trả lời nhưng nàng biết nó vẫn đang ở ngay bên cạnh nàng.
Bắc Cực Băng Nguyên là một vùng băng tuyết khổng lồ nằm ở cực bắc Linh Ma Giới. Quanh năm sương giá lạnh lẽo, nhiệt độ lúc nào cũng âm mười mấy độ. Trên những đỉnh băng sơn có Hàn Băng Linh Mạch thì nhiệt độ càng thấp kinh khủng, âm một trăm độ cũng là bình thường.
Nơi này không có phàm nhân, cũng chẳng có tu sĩ cấp thấp. Tu vi thấp nhất ở đây cũng là Hợp Thể Kỳ, vì vậy dân cư hoàn toàn không có. Chỉ riêng trong Băng Nguyên Thành là có người.
Tu sĩ Linh Thủy Môn và Thủy Kiếm Môn tu luyện thuật pháp hệ thủy, bản thân không hề sợ lạnh, càng lạnh thì tốc độ tu luyện của họ càng nhanh. Bởi vậy nơi này đối với người bình thường là nơi khỉ ho cò gáy, nhưng đối với tu sĩ thủy hệ lại là thánh địa tu hành.
Tài vật ở Băng Nguyên cũng có rất nhiều, nổi tiếng nhất chính là Huyền Băng mà chỉ nơi này mới có, là những khối băng đã đóng băng hàng ngàn hàng vạn năm, từ băng biến thành đá, cứng rắn vô cùng. Được các tu sĩ khai thác từ các dãy băng sơn, có thể dùng để luyện chế pháp bảo, hoặc là xây dựng nhà cửa.
Trong Băng Nguyên cũng có rất nhiều yêu thú tu luyện thủy thuộc tính, chẳng hạn như Băng Hồ, Băng Lang, Băng Hổ... Các loại linh thảo thủy thuộc tính cũng có rất nhiều, như Hàn Băng Thảo, Băng Lăng Quả, Thiên Sơn Tuyết Liên... Các loại cây cối như Thiên Niên Hàn Mộc, Tuyết Thiên Mộc...
Các loại Hải Thú ưa lạnh sống ở biển cũng có rất nhiều như Đại Hải Lam Kình, Bắc Cực Hải Cẩu, Bắc Cực Hùng, Tuyết Sơn Thiên Nga...
Đoàn tu sĩ Ngũ Thiên Tông chậm rãi đáp xuống thương cảng, nhiệt độ lạnh giá khiến không ít tu sĩ run rẩy, phải thi triển các loại thuật pháp hệ hỏa để chống lạnh.
"Các vị trưởng lão phân phó đệ tử trong phái ở lại đây mua bán trao đổi hàng hóa, chúng ta dừng chân lại đây bảy ngày rồi tiếp tục lên đường." - Ứng Dư phân phó cho các vị môn chủ và trưởng lão.
"Vâng! Thưa tông chủ!"
Phần lớn các trưởng lão có sự vụ đều tản ra làm việc, Diễm Lệ bởi vì là trưởng lão chấp sự trên Bắc Minh đảo nên bình thường nàng không xử lý công việc buôn bán trong tông.
Từ phía xa xa có hai nữ tu sĩ nhận được tin tức thương thuyền của Ngũ Thiên Tông đã đến nơi, lập tức ngự kiếm ra tiếp đón.
Cả hai cô gái này đều có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, là môn chủ của Thủy Linh Môn và Thủy Kiếm Môn.
"Thủy Linh Lung tham kiến Ứng Dư tông chủ, tham kiến các vị môn chủ và trưởng lão."
Thủy Linh Lung có vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, trông chỉ giống như một thiếu nữ tuổi trăng tròn, nét mặt tươi sáng rạng rỡ, nụ cười nhu hòa khiến người ta yêu thích.
"Băng Ngưng tham kiến các vị đạo hữu."
Nữ môn chủ của Thủy Kiếm Môn lại là một vị băng sơn mỹ nữ, vẻ mặt lạnh lùng cự người xa ngàn dặm. Từ trên người nàng tỏa ra một cỗ sát khí lạnh thấu xương, giống như tu luyện một loại sát phạt chi đạo nào đó.
"Các vị đạo hữu từ xa đến chắc đã mệt mỏi, xin mời theo tiểu nữ đến khách sạn nghỉ ngơi." - Thủy Linh Lung nở nụ cười hoạt bát vui vẻ, khiến lòng người thanh mát.
"Đa tạ Linh Lung môn chủ! Chỉ là không biết hai vị Tiêu Kiếm và Vạn Pháp đạo hữu đã đến chưa? Bản tôn muốn đi gặp bọn họ một lát." - Ứng Dư chắp tay nói.
"Hai vị tông chủ vừa đến cách đây vài ngày, hiện đang ở Băng Tiên Cung." - Linh Lung liền trả lời.
"Đa tạ!" - Ứng Dư nói xong liền tế ra phi kiếm, bay về tòa cung điện nằm giữa Băng Nguyên thành.
Các tu sĩ còn lại đi theo Linh Lung và Hàn Ngưng đến khách sạn nghỉ ngơi.
Tất cả đồ vật trong khách sạn đều được làm từ băng, các căn phòng là sử dụng phi kiếm cắt những khối băng lớn làm tường, đồ vật là dùng phi kiếm điêu khắc cắt gọt. Bởi vì nhiệt độ Băng Nguyên luôn luôn lạnh giá, nên đồ vật làm từ băng cũng không bị tan chảy, lại cứng rắn bền chắc vô cùng.
Ác Quỷ Máu cùng Diễm Lệ đi vào một căn phòng trong khách sạn, sau khi bài trí trận pháp cách âm và cấm chế, nó mới đem áo choàng tàng hình cởi bỏ.
"Chỗ này lạnh thật đấy...không hiểu sao mấy nữ nhân kia sống ở đây được." - Ác Quỷ Máu hàm răng khẽ run, mỗi khi nói chuyện đều thở ra một làn sương mỏng.
"Nếu chàng thấy lạnh thiếp có thể chế một lá Thái Dương Phù, dán lên người sẽ thấy ấm áp." - Diễm Lệ thấy bộ dáng run cầm cập của Ác Quỷ Máu thì có chút buồn cười, rõ ràng là tu vi cao mà lại sợ lạnh.
"Không cần! Ta không sợ lạnh! Đợi một lúc nữa máu huyết lưu thông sẽ thích nghi được." - Ác Quỷ Máu bị mỹ nhân chê cười liền đỏ mặt, đem máu trong cơ thể gia tốc lưu thông, rốt cuộc cũng đem cái lạnh áp chế.
"Diễm Lệ thân yêu, nàng ở lại trong phòng nghỉ ngơi, ta ra ngoài một chút, ba ngày sau sẽ trở về." - Ác Quỷ Máu ngồi trong phòng thì chân tay có chút bồn chồn, ánh mắt khẽ đảo nói với Diễm Lệ một câu.
Sau đó nó liền mặc vào áo choàng tàng hình, thân thể tan biến trong không gian.
"Người tình lang này của ta thật có vấn đề..." - Diễm Lệ nhìn cửa phòng tự động mở ra đóng vào, ánh mắt có chút buồn bã, thở dài một hơi rồi tĩnh tâm tu luyện.