Chương 35: Mưu kế

Những tiếng gào thảm thiết của lũ côn trùng làm Tà Huyết sợ hãi.

"Băng qua rừng gai là việc không thể." - Tà Huyết sợ hãi nghĩ thầm.

"Mình cũng sẽ bị hoa gai đập thành thịt vụn như lũ sâu."

"Chết tiệt!"

Sau khi đánh chén lũ Thiết Tê Trùng, những bông hoa gai vứt những mảnh giáp xác ra ngoài, những mảnh giáp này vô cùng cứng rắn, nhưng đối mặt với những dây gai chúng vẫn dễ dàng bị xé nát.

"Không... Không được bỏ cuộc, mình phải tìm được Hải Lam." - Tà Huyết tự trấn an bản thân.

Hắn nín thở, thử tiến lại gần những bụi gai thật chậm rãi, không hề gây ra bất cứ âm thanh nào.

"Hai trăm mét..."

"Một trăm năm mươi."

"Trăm hai." - Tà Huyết đếm thầm khoảng cách trong đầu bằng những bước chân.

"Một trăm."

"Tám mươi mét."

"Sáu mươi mét..."

Tà Huyết chỉ dám đi chậm chậm từng bước một. Mồ hôi chảy ra vì lo lắng và sợ. Hắn đang thử xem có thể lén lút đi qua hay không. Hoặc ít nhất là cũng để biết được phạm vi tấn công của những bụi gai.

"Năm mươi mét..."

Những dây gai bật dậy, vươn ra hướng về phía Tà Huyết. Hắn xoay bật người nhảy về phía sau né tránh một cú quất roi trời giáng của bụi gai, dây gai đập xuống đất tạo thành một cái rãnh sâu.

Vô số dây gai vươn ra

"Chết tiệt, bụi gai quỷ quá nguy hiểm. Dù chúng không có trí tuệ, không di chuyển được, nhưng sức mạnh của những bụi gai kia thật đáng sợ."

Tà Huyết đành từ bỏ việc băng qua rừng gai bằng cách lén lút. Hắn đành tạm gác lại việc này, cần tìm cách khác tốt hơn.

Sau nhiều ngày ở gần những bụi gai, Tà Huyết đã nghiên cứu được các quy luật và đặc tính của chúng. Những sợi gai nhỏ chỉ dài mười tới hai mươi mét, sợi lớn nhất dài năm mươi. Những cây hoa gai không có khả năng nhìn hay nghe, mà dường như sử dụng mùi hoặc sinh chất để cảm nhận con mồi.

Tà Huyết cũng nghĩ ra được ba giải pháp.

Một là đốt chúng, hắn sẽ mua vài thùng dầu ma thuật, ném về phía rừng gai rồi châm lửa đốt.

Hai là đầu độc, sử dụng các loại chất độc ném về phía chúng, khi chúng hút nước từ mặt đất thì chất độc sẽ theo dòng nước ngấm vào và giết chúng.

Ba là nhờ sự giúp đỡ của vài đồng minh bất đắc dĩ, hắn sẽ đi chọc những con côn trùng mạnh nhất trong rừng, sau đó dụ chúng lại gần bụi gai. Trong khi bụi gai và con sâu cắn xé lẫn nhau thì hắn sẽ lẻn qua thật nhanh.

Cách một là tốt nhất, nhưng Tà Huyết không có đủ đá năng lượng để mua dầu, cũng rất khó để vận chuyển một thùng dầu đi xuyên khu rừng. Chất độc thì quá khó kiếm một lượng lớn đủ để đầu độc cả khu rừng gai. Còn nếu đi chọc mấy con côn trùng khổng lồ hàng chục mét kia, thì hắn còn chưa kịp chạy tới khu rừng gai thì đã bị lũ côn trùng giết chết.

"Hài..."

Tà Huyết thở dài, trí tuệ của hắn giờ đây đang trở nên vô dụng.

Hắn đành tiếp tục chờ đợi và suy nghĩ kế sách tốt hơn.

"Không đâu, anh ấy chắc chắn là có kế hoạch rồi."

"Kế hoạch gì chứ, em không thấy hắn đang vò đầu bứt tóc sao, bây giờ chỉ cần hắn lại gần, những cây Hoa Gai của chị sẽ xé xác hắn ngay."

"Chị không được làm như vậy!" - Hồng Hoa phụng phịu, nàng cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Tà Huyết.

"Chị đâu có làm gì, là hắn đánh không lại mấy bụi gai của chị nên mới bị giết mà." - Bạch Cúc cười trêu chọc em gái.

"Vậy thì em sẽ giúp anh ấy." - Hồng Hoa reo lên.

"Như vậy là ăn gian, nếu em thắng thì chị cũng không công nhận." - Bạch Cúc liền kháng nghị.

"Miễn là anh ấy tự đến đây bằng sức của bản thân là được đúng không?"

Hồng Hoa ngồi dậy, từ bàn tay nàng phát ra ánh sáng hồng nhạt, hóa thành một Hoa Hồng Yêu, hoa yêu rùng mình một chút, lại thay đổi hình dạng biến thành một tiểu quỷ xấu xí.

"Ngươi đi đi." - Hồng Hoa chỉ tay về một hướng bên ngoài Biển Hoa, con tiểu quỷ do Hoa Yêu biến thành nhanh chóng chạy đi.

Tà Huyết đang ngồi nghiên cứu Hoa Gai, bỗng có tiếng động kỳ lạ phát ra từ những bụi gai.

"Xột xoạt xột xoạt!"

Một con quỷ nhỏ chỉ cao nửa mét màu tím, trên người đổ đầy chất lỏng màu xanh nhớp nháp chui ra từ những bụi gai, nó bắt đầu lượm những mảnh giáp xác lớn bỏ vào cái túi trên lưng nó.

"Một kẻ lượm rác, có lẽ lí do nó không bị bụi gai tấn công, là nhờ đống chất lỏng trên người nó, máu của bụi gai." - Tà Huyết nhìn qua vài giây, liền đoán được căn nguyên.

Hắn yên lặng nhìn con quỷ nhỏ lượm đồ, sau khi lượm đầy túi, con quỷ dùng một chiếc nanh đâm vào thân bụi gai, nhựa cây màu xanh lá chảy ra, tiểu quỷ liề bôi chất lỏng khắp người, rồi trở về nơi nó tới.

Mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.

"Cách này hay đấy." - Tà Huyết mừng rỡ thầm nghĩ.

Hắn vô cùng biết ơn con quỷ nhỏ, nó còn thông minh hơn hắn nữa, khi có thể nghĩ ra được phương pháp này.

"Chị Tử Tinh! Hồng Hoa vừa ăn gian, hơn nữa còn vi phạm luật lệ của chúng ta." - Bạch Cúc nhìn những động tác của Hoa Yêu qua tấm gương, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

"Chỉ là một gợi ý nhỏ, không tính là phạm luật đúng không chị Tử Tinh." - Hồng Hoa dùng đôi mắt to tròn ngây thơ của mình, làm nũng với người chị cả xinh đẹp.

"Đúng vậy, không phạm luật, tên tiểu quỷ kia có nghĩ ra được phương pháp vượt qua hay không, là hoàn toàn dựa vào thực lực của hắn, muốn lại gần một cây hoa gai để lấy nhựa cây, không phải là chuyện đơn giản." - Tử Tinh ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

"Chị lại bênh Hồng Hoa rồi, em ấy vừa tiết lộ điểm yếu của đồng loại cho kẻ thù đấy."

"Hai em đừng làm rộn nữa, hắn ta hình như suy nghĩ được biện pháp rồi kìa." - Tử Tinh lảng tránh, tiếp tục theo dõi Tà Huyết, mấy hôm nay nàng cũng thấy tên tiểu quỷ này khá thú vị.

Giờ Tà Huyết đã biết được cách để băng qua rừng gai. Hắn tìm một bụi gai đơn độc nằm cách xa rừng gai. May mắn là bụi gai này khá nhỏ, roi gai chỉ dài hai mươi mét.

"Mình sẽ giết chết rồi lấy nhựa từ bụi cây này vậy."

"Nhưng đánh nhau trực tiếp với một bụi gai vẫn quá ngu xuẩn. Thương Tần dù có đâm trúng thì cũng không thể gây ra vết thương chí mạng được, cần có một thứ gì đó đủ mạnh để làm nát hết những sợi dây leo, hay bật gốc bụi gai lên."

"Mình cần thêm sự trợ giúp từ đồng minh." - Tà Huyết lẩm bẩm nho nhỏ trong miệng.

Tà Huyết rời khỏi khu vực rừng gai, bắt đầu đi tìm xem liệu có quần thể côn trùng nào sinh sống gần đây hay không. Tìm kiếm vài giờ thì hắn gặp được một con sông chảy giữa rừng, đi dọc theo bờ sông thêm một tiếng nữa, hắn cũng tìm được thứ cần tìm.

Hàng ngàn con côn trùng thuộc nhiều loài khác nhau đang tụ tập gần bờ sông để uống nước.

Tà Huyết đi về phía lũ côn trùng tụ tập, nằm rạp trên mặt đất, trốn trong bụi cỏ cao và quan sát chúng.

Hắn nhắm tới là một con Thiết Giáp Trùng, nó cao khoảng bốn mét, dài hơn mười mét, là một con côn trùng Kết Tinh kỳ nhị giai, trông nó giống như một con bọ hung khổng lồ, sáu cái chân của nó to khỏe như chân voi, đầu mọc ra hai chiếc sừng dài và nhọn. Hình thức tấn công chủ yếu bằng cách lao tới húc.

Tà Huyết chọn con bọ này vì loài Thiết Giáp Trùng có lực lượng rất mạnh, sẽ có thể bứt đứt toàn bộ dây gai, thậm chí có thể giúp hắn nhổ bật gốc bụi gai. Ngoài ra tốc độ của loài này khá chậm, sẽ khó lòng đuổi kịp hắn, như vậy sẽ an toàn hơn là chọn mấy con bọ có tốc độ cao.

"Chắc chắn nó sẽ là sự trợ giúp lớn cho mình." - Tà Huyết nắm chặt Thương Tần, cẩn thận đi lại gần con bọ.

Con sâu thiết giáp đang húc đổ một cái cây lớn, rồi ăn lõi cây, cây cối ở thế giới máu đều rất cứng, cứng như đá vậy. Nhưng đối với con sâu thiết giáp thì đá cũng không phải vấn đề, nó dễ dàng bóc lớp vỏ dày bên ngoài và để lộ lõi cây vàng óng bên trong.

"Rắc..."

"Rắc..."

Con sâu đang thưởng thức bữa ăn, không hề hay biết có kẻ phá đám đang lén lút lại gần. Tà Huyết lao nhanh tới, phóng người lên và lao về phía con sâu, dùng mũi giáo đâm mạnh vào lưng nó.

"Keng..."

Mũi giáo trượt qua lớp giáp xác, chỉ để lại một vết xước nhỏ trên lưng con sâu, đòn tấn công của Tà Huyết chẳng khác gì muỗi đốt inox, lớp giáp xác phòng ngự của côn trùng Kết Tinh kỳ không phải chuyện đùa.

Con Sâu Thiết Giáp vô cùng tức giận khi bị phá bữa ăn. Nó quay đầu lại nhìn kẻ dám cả gan tấn công nó.

"Xin chào!" - Tà Huyết vẫy vẫy tay với con quái vật, nếu so về kích thước thì Tà Huyết chỉ cao chưa tới nửa người con bọ.

Có lẽ là sợ chưa đủ chọc tức con côn trùng khổng lồ, Tà Huyết liên tiếp vụt Thương Tần vào mình con sâu, kêu thành những tiếng kính coong chan chát liên tục.

Mặc dù là loài ăn thực vật, nhưng tượng đất cũng biết tức giận, huống chi là một con quái vật khổng lồ như Thiết Giáp Trùng.

"Ghécccc! (Mày chán sống rồi!)" - Con bọ phì ra một làn khói xanh lá qua lổ mũi, mắt nó trợn trừng nhìn Tà Huyết.

"Chạy!"

Hắn hét to một tiếng rồi chạy nhanh như tên bắn về phía cây hoa gai đơn độc. Con sâu nhìn về hướng Tà Huyết bỏ chạy, hai mắt long lên vì tức giận.

"Phạch...Phạch..."

"Vù vù vù...."

Đôi cánh như quạt sắt của Thiết Giáp Trùng bắt đầu vỗ mạnh, bốn chân giẫm đạp mặt đất.

Phía sau lưng Tà Huyết rung chuyển dữ dội.