"Cứu hắn một mạng vậy." - Minh Tuệ thầm nghĩ, bộ dáng chết dần chết mòn của Ác Quỷ Máu trông vô cùng thê thảm, khiến nàng động lòng trắc ẩn.
Nàng lấy ra từ túi trữ vật một chiếc hộp đá màu đen, trên vỏ hộp có cấm chế hình âm dương bát quái, bên ngoài lại dán thêm chín lá bùa khác nhau, mỗi một lá bùa là một tầng cấm chế có tác dụng bảo vệ đồ vật bên trong.
Phải mất một lúc lâu Minh Tuệ mới phá giải xong toàn bộ cấm chế, nàng cắn ngón tay nhỏ máu lên vỏ hộp, điều khiển giọt máu loang khắp ấn ký bát quái.
"Lách cách..." - Âm thanh cơ quan vang lên, nắp hộp mở ra để lộ một chiếc bình ngọc.
Minh Tuệ cầm lấy chiếc bình đưa cho Tiểu Bạch.
"Đây là U Minh Cứu Khổ Hoàn Hồn Đan, là thánh dược chữa thương của Minh Giới, cho dù là người đã chết nhưng chỉ cần một tia linh hồn cũng có thể cứu sống."
"Ngươi cho hắn uống đi."
Sau khi cho thuốc thì Minh Tuệ liền cảm thấy hối tiếc, phải biết lọ thuốc này vô cùng trân quý, cả Minh Giới chỉ có vài viên, là bảo vật mẫu thân cho nàng phòng thân.
"Minh Vương... Vật này quá trân quý... Thần không dám nhận..." - Tiểu Bạch run run nhận lấy lọ thuốc, nhưng nàng không dám sử dụng.
"Cứ dùng đi, ngươi đi theo bản vương đã lâu, xem như trả công cho ngươi. Bản vương không phải loại vô tình vô nghĩa thấy người thân của thuộc hạ chết mà không cứu." - Minh Tuệ nghĩa khí nói.
Bỗng một bàn tay trơ xương tóm lấy chiếc bình, ném lại cho Minh Tuệ.
"Thứ này ta không cần, trả lại cho cô." - Ác Quỷ Máu nói với giọng vô cùng quái dị, nó khàn khàn mà kẽo kẹt, giống như tiếng kim loại ma sát.
"Phu quân? Chàng không sao chứ?" - Tiểu Bạch vô cùng hoảng hốt, nàng cảm thấy Ác Quỷ Máu giống như sắp rời xa nàng.
"Hắc hắc, đương nhiên là có sao rồi, giờ ta chết đây." - Ác Quỷ Máu cười ngặt nghẽo, một nụ cười vô cùng kỳ lạ.
Khi nụ cười biến mất thì toàn bộ cơ thể nó vỡ vụn ra thành cát bụi, phần lớn rơi xuống đất, số còn lại bay trong không khí.
"Phu quân!" - Tiểu Bạch hét lên, nàng vươn tay chụp vào không khí, cố gắng giữ lấy những hạt bụi, nhưng chúng cũng theo kẻ tay nàng rơi ra ngoài.
"Sao chàng lại rời xa thiếp..." - Tiểu Bạch nghẹn ngào khóc nấc lên, hai hàng lệ chảy dòng dòng.
"Chết rồi? Ngay cả thần hồn cũng không còn?"
"Rõ ràng là có cơ hội sống tiếp? Sao lại từ bỏ?" - Minh Tuệ ngơ ngác cầm bình ngọc trong tay, một nỗi buồn man mác dần len lỏi trong lòng.
"Cô nén đau buồn, cuộc sống luôn luôn như vậy, những người thương yêu luôn biến mất vào một ngày nào đó." - Nàng vỗ vai Tiểu Bạch, cố gắng an ủi.
Nàng đã từng mất đi phụ thân, nên hiểu rõ cảm giác người thân đột ngột qua đời nó đau khổ đến mức nào.
"Hắc... Hắc... Tiểu Bạch đừng khóc... Không phải ta nói ta có thể... Hồi sinh rồi sao..." - Bỗng trong phòng vang lên âm thanh của Ác Quỷ Máu, giọng nói của nó trở nên hư ảo, khi gần khi xa.
"Phu quân? Chàng ở đâu?" - Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn bốn phía, nhưng không cách nào nhìn thấy Ác Quỷ Máu, chỉ nghe tiếng mà chẳng thấy người.
"Hắc hắc... Đợi lát nữa nàng sẽ thấy... Còn giờ ta đang bay lơ lửng khắp phòng..." - Ác Quỷ Máu cười ngặt nghẽo, giống như vô cùng thích thú với trò đùa của mình.
"Minh Tuệ Nhãn!" - Vị Minh Vương xinh đẹp hô to tên chính mình, nàng dùng ngón tay bôi bôi lên mí mắt, khiến đôi mắt của nàng thay đổi, lòng trắng mắt biến mất, khiến đôi mắt trở nên đen tuyền, tỏa sáng long lanh.
Nàng dùng Minh Tuệ Nhãn quét qua quét lại căn phòng liền phát hiện ra những điểm đặc biệt. Trong phòng có những điểm sáng đỏ luôn luôn nhấp nháy, sáng hơn những điểm khác, Minh Tuệ có thể cảm nhận được khí tức linh hồn yếu ớt bên trong chúng.
Nàng liền tiện tay tóm lấy một điểm sáng để nghiên cứu.
"Này, thả ta ra." - Âm thanh của Ác Quỷ Máu phát ra từ đốm sáng, trơn tru thoát khỏi tay Minh Tuệ.
Nữ Minh Vương vô cùng ngạc nhiên, nàng có cảm giác mỗi một điểm sáng này đều là hắn, hắn đã tự phân chia thành vô số cơ thể nhỏ xíu.
Bỗng huyết vụ trong phòng quay cuồng, chúng nghe theo mệnh lệnh của những đốm sáng, bắt đầu hội tụ về một điểm.
Đất cát dưới sàn nhà cũng nhẹ nhàng bay lên, chúng hóa thành một cơn lốc xoáy, xoay tròn khắp cả phòng, và dần dần tụ họp lại. Giữa cơn lốc dần xuất hiện một bóng người, theo sự xoáy chặt của cơn lốc thì hình bóng hư ảo dần trở nên rõ ràng, cuối cùng hoàn toàn ngưng tụ lại thành Ác Quỷ Máu.
Lúc này vẻ mặt nó vô cùng sáng sủa, lông tóc không hao tổn gì, khác xa với bộ dạng bi thảm như tượng đất hồi nãy.
"Phu quân... Chàng làm thiếp sợ chết khiếp." - Tiểu Bạch nước mắt lưng tròng ôm lấy Ác Quỷ Máu, nàng cố gắng giữ hắn thật chặt, giống như sợ hắn sẽ biến mất.
"Hắc hắc, ta đâu có ý định hù dọa nàng, không phải ta nói ta có thể hồi sinh rồi sao?" - Ác Quỷ Máu cười ngặt nghẽo, nó cảm thấy việc giả chết để trêu chọc người khác rất thú vị.
"Ngươi có thể mặc quần áo vào sao? Thật không biết xấu hổ!" - Minh Tuệ đỏ mặt quay đi chỗ khác.
Ác Quỷ Máu mới nhìn lại mình, toàn thân trần trụi không một mảnh vải.
"Khục... Xin lỗi..." - Ác Quỷ Máu nói xin lỗi với vẻ mặt hết sức cợt nhả, nhưng nó vẫn lấy ra một bộ quần áo để mặc vào.
"Ta còn tưởng là một vở tình cảm lâm ly bi đát, ai dè lại là một trò hề lố bịch, xém chút nữa thì lãng phí thánh dược." - Sự cảm động và lòng trắc ẩn của Minh Tuệ trôi theo dòng nước.
"Gì? Ta đùa giỡn với thê tử của ta cũng không được sao? Có phải cô ăn cẩu lương nên tức giận?" - Ác Quỷ Máu sử dụng thái độ "lêu lêu mấy đứa không có người yêu" nhìn Minh Tuệ, vẻ mặt cực kỳ gợi đòn.
Cái vẻ mặt lố bịch của Ác Quỷ Máu khiến Minh Tuệ vô cùng chán ghét, nhưng nàng lại không tiện phát tác.
"Bản vương sẽ không cùng ngươi so đo, thông tin về ngươi ta đã hỏi Bạch Hộ Pháp, ngươi có thể tạm thời ở lại U Minh thành, nhưng tốt nhất đừng gây ra phiền phức gì."
"Ngày thất nhật thất nguyệt thường niên nước sông Minh Hà sẽ chảy ngược. Ngươi có thể đi theo dòng sông mà trở về mặt đất."
Minh Tuệ nói xong thì lấy mặt nạ và áo choàng mặc vào, nhanh chóng rời đi để khỏi phải thấy những hình ảnh đáng xấu hổ.
"Kỳ đà cản mũi cuối cùng cũng đi rồi." - Ác Quỷ Máu lầm bầm nho nhỏ trong miệng.
"Con vịt bị vặt lông trói chặt vẫn có thể bay đi mất, nếu không phải ta tạm thời mất toàn bộ năng lượng thì đã có thể..." - Ác Quỷ Máu tiếc rẻ nói, mấy cái ý tưởng hay ho của nó với Minh Tuệ đều không thể thực hiện được.
Ác Quỷ Máu ngoài tên gọi Ác Quỷ Diệt Vong, nó còn được gọi là Ác Quỷ Bất Tử nhờ khả năng sống sót ngoan cường, trời đánh không chết. Năng lực Bất Tử Huyết cho nó khả năng tái tạo cơ thể vô hạn, chỉ cần ngay lập tức không bị giết chết, không bị thiêu đốt thành hư ảo thì nó có thể hồi sinh. Nhưng mỗi lần hồi sinh đều tiêu hao rất nhiều năng lượng, vốn dĩ Ác Quỷ Máu đã không còn nhiều năng lượng do không tìm được con mồi để săn giết, giờ lại sử dụng Thần Thuật và năng lực tái sinh, nên trong cơ thể nó không còn một giọt năng lượng.
Không có năng lượng đồng nghĩa với việc nó chẳng thể nào biến thành hình dạng Hỗn Nguyên Ác Quỷ, cũng không thể sử dụng Ma Trận Máu, thậm chí đến những Kỹ Năng Máu cơ bản nó cũng không thể sử dụng. Sức mạnh của Ác Quỷ Máu quay về với giá trị thực là một con Quỷ Máu Kết Tinh Kỳ thất giai, chỉ tương đương với Hóa Thần Kỳ tu sĩ, ở Linh Ma Giới chính là tầng lớp xếp chót, vô cùng yếu ớt.
"Đành tạm thời ẩn nhẩn vậy, chờ trở về mặt đất sẽ tìm được thứ để ăn..." - Ác Quỷ Máu thì thầm nho nhỏ.
"Phu quân? Chàng đang nói gì vậy?" - Tiểu Bạch thắc mắc hỏi, việc Ác Quỷ Máu thường xuyên nói những thứ khó hiểu đã quá quen thuộc với nàng.
"Ta đang suy nghĩ sẽ ăn nàng như thế nào?" - Ác Quỷ Máu nở nụ cười dâm đãng, nó liền đem Tiểu Bạch đè xuống giường.
Nhưng khác với mọi lần, Tiểu Bạch dùng tay ngăn Ác Quỷ Máu lại.
"Phu quân, bộ chàng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc đó sao? Sẽ không làm những chuyện đúng đắn?" - Tiểu Bạch u oán hỏi, mấy ngày này ngày nào nàng cũng Ác Quỷ Máu vờn như mèo vờn chuột, Ác Quỷ Máu như nó có dục vọng vô cùng to lớn, nhưng Tiểu Bạch chỉ là một nữ nhân Minh Tộc bình thường, nàng không chịu nổi cường độ như vậy.
"Chuyện đúng đắn là chuyện gì?"
"Chẳng hạn như tu luyện? Chẳng lẽ chàng không luyện công?" - Tiểu Bạch liền đưa ra lý do để từ chối Ác Quỷ Máu.
"Tu luyện sao, ta rất lâu rồi không làm, nhưng nếu nàng muốn thì cùng nàng tu luyện vậy."
"Vậy mới phải chứ, đi theo thiếp." - Tiểu Bạch vui vẻ nắm tay Ác Quỷ Máu dẫn đi ra phía sau động phủ.
Nơi này là một hang động thiên nhiên khá lớn, phía trên trần hang là một mái vòm bằng đá, có một thác nước đổ từ trên cao xuống, tạo ra một con suối nhỏ và hồ nước tinh khiết.
Những đám mây minh khí màu xám lượn lờ trong hang đá, tạo ra một khung cảnh mờ ảo huyễn hoặc.
"Chúng ta cùng tu luyện đi." - Tiểu Bạch vừa nói vừa ngồi xếp bằng trên một phiến đá.
Nàng bắt đầu hít thở đều đặn theo một phương pháp nào đó, những đám mây minh khí bị dẫn dắt về phía nàng, hóa thành một đám mây mù liên tục thay đổi hình thái.
Ác Quỷ Máu cũng há miệng đem minh khí hút vào bụng, đem năng lượng trong minh khí hấp thu, hòa vào dòng máu trong cơ thể.
"Chậc, món khi khống này dở quá." - Nó vừa nói vừa thở ra hai luồng khói đen.
"Kệ vậy, bù đắp chút ít năng lượng còn hơn chẳng có gì."
Tốc độ hấp thu của Ác Quỷ Máu vô cùng nhanh chóng, nếu Tiểu Bạch phải sử dụng những lỗ chân lông li ti trên cơ thể để hấp thu minh khí, lại tốn thời gian dẫn dắt chúng chạy trong những đường mạch nhỏ li ti, hội tụ từng chút năng lượng vào Minh Đan trong cơ thể.
Thì Ác Quỷ Máu chỉ cần há miệng hút vào bụng, sau đó liền thở khói độc ra ngoài. So sánh tốc độ thì nó hấp thu nhanh gấp trăm lần Tiểu Bạch.
Cũng vì vậy nên chỉ sau vài lần hút thì lượng minh khí trong sơn động trở nên thưa thớt.
Tiểu Bạch chậm rãi mở mắt, việc minh khí suy giảm nhanh chóng khiến nàng không thể tiếp tục tu luyện.
"A! Chàng không thể hấp thu minh khí như vậy được, sẽ dẫn đến minh lực trong cơ thể không thuần khiết, hao tổn cơ thể." - Tiểu Bạch vô cùng hoảng sợ khi thấy Ác Quỷ Máu hút minh khí như cá voi hút nước, vội vàng ngăn cản.
"Hắc hắc, ta ngay cả chết đi cũng có thể hồi sinh, chút hao tổn do năng lượng hỗn loạn thì có gì phải sợ, chưa đến một giây cơ thể ta đã tự khôi phục rồi." - Ác Quỷ Máu giải thích, nó lại tiếp tục bắt chước cá kình, đem toàn bộ minh khí trong sơn động hấp thu.
"Vậy chẳng phải chàng có thể tu luyện rất rất rất nhanh sao?" - Tiểu Bạch vô cùng ngạc nhiên, lượng minh khí nàng mất cả năm trời để luyện hóa đã bị Ác Quỷ Máu hấp thu trong chưa đến một giờ, tốc độ này vô cùng khủng khiếp, không thể tưởng tượng nổi.
"Đúng vậy, có bao nhiêu năng lượng ta cũng có thể hấp thu. Nhưng tốc độ tu luyện của ta bị giới hạn bởi số lượng năng lượng, hút hết năng lượng rồi thì cũng chẳng còn gì để ăn, trừ phi là..." - Ác Quỷ Máu than thở, cái bụng trống rỗng của nó lại sôi lên.
"Trừ phi đem toàn bộ người trong một tòa thành huyết tẩy thành máu tươi, như vậy mới đủ cung cấp ta tu luyện..." - Ác Quỷ Máu nghĩ thầm trong đầu, nó đương nhiên sẽ không nói ra những thứ đáng sợ này.
"Không có gì, ta sẽ ngủ một lúc, thứ này cho nàng." - Ác Quỷ Máu lấy ra một viên Minh Đan đưa cho Tiểu Bạch.
"Minh Đan của Độ Kiếp Kỳ!" - Tiểu Bạch thốt lên.
"Hồn Hạch của Minh Thú, nàng có thể hấp thu năng lượng bên trong tu luyện." - Nói xong Ác Quỷ Máu tựa đầu vào đùi Tiểu Bạch.
"Phu quân... Thứ này quá trân quý rồi... Sao có thể lấy tu luyện?" - Tiểu Bạch lay lay người Ác Quỷ Máu.
Minh Đan bên trong có chứa Minh Lực tinh khiết nhất, nếu phối hợp với các loại thảo dược thì có thể luyện chế đan dược tăng trưởng tu vi và thần hồn.
"Thứ này ta còn mấy chục viên, nàng không cần tiết kiệm." - Ác Quỷ Máu nói xong liền ngủ, nằm giữa một khung cảnh thơ mộng, tựa đầu gối mỹ nhân là một trong những sở thích hiếm hoi của nó.
Tiểu Bạch đành đem viên Minh Đan cất đi, nàng không thể xa xỉ làm theo, mà chỉ chậm rãi hấp thu chút ít minh khí theo dòng thác chảy xuống mà tu luyện.