Tà Huyết nhìn dòng Minh Hà, đây đã là lần thứ mười hắn nhìn thấy con sông này.
Mỗi lần Minh Hà xuất hiện đều tồn tại một khoảng thời gian rồi biến mất, thời gian này có thể là vài giờ, cũng có thể là vài ngày.
Mỗi lần như vậy Tà Huyết đều đi ngược lại hướng của dòng sông, hòng tìm cách thoát ra ngoài, nhưng tất cả đều vô ích. Khi dòng sông biến mất thì hắn lại bị mắc kẹt trong bóng tối.
"Thứ này thật giống một cô nàng đỏng đảnh." - Tà Huyết lầu bầu trong miệng.
"Huyết Lang, hay chúng ta bỏ đi, huynh với muội xây một căn nhà, rồi ở lại nơi này cũng được." - Quỳnh Dao thấy Tà Huyết bực dọc thì nhẹ nhàng khuyên nhủ.
"Hử? Tại sao muội lại muốn sống ở đây, nơi này thật là quỷ quái, sao chứ thể sống được cơ chứ." - Tà Huyết hỏi lại, tâm tình của hắn không tốt cho lắm.
"Chỉ cần có huynh ở bên cạnh, dù sống ở Minh Giới thì cũng không vấn đề gì." - Quỳnh Dao nép người sát vào mình Tà Huyết, dùng cơ thể mềm mại của nàng an ủi hắn.
Lời nói của nàng khiến Tà Huyết nảy ra một ý tưởng điên rồ, hai mắt lấp lóe huyết quang.
"Lời muội vừa nói là thật sao? Dù phải sống ở thế giới khác thì muội cũng vui vẻ?"
Quỳnh Dao cảm thấy lời nói của Tà Huyết không đúng lắm, ánh mắt của hắn trở nên khác lạ, nhưng nàng vẫn khẽ gật đầu.
"Đúng vậy, chỉ cần có chàng ở bên cạnh, dù có sống ở Minh Giới thì thiếp cũng cam lòng."
Quỳnh Dao dựa đầu vào ngực Tà Huyết, Cửu U Minh Địa lạnh lẽo vô cùng, nàng chỉ có thể ôm lấy Tà Huyết để hưởng thụ một chút ấm áp.
Bởi vì ánh mắt bị che khuất nên nàng không thể thấy gương mặt của Tà Huyết lúc này. Gương mặt của hắn giống như bị chia thành hai phần khác nhau, một nửa thì đang lo lắng, một nửa còn lại thì giống như đang cười vặn vẹo.
"Như vậy rất tốt! Muội chỉ cần ngủ một giấc, khi tỉnh dậy mọi chuyện sẽ ổn." - Tà Huyết trầm trầm trả lời, hắn đặt tay lên trán Quỳnh Dao, sử dụng kỹ năng máu ức chế thần hồn hoạt động, khiến Quỳnh Dao thiếp đi.
Tà Huyết mở ra không gian di động, nhẹ nhàng đem Quỳnh Dao đặt vào bên trong.
"Một, hai, ba, bốn... Có vẻ mình càng ngày càng quá tham lam rồi." - Tà Huyết đếm mấy tình nhân của hắn, các nàng đều đang ngủ say.
"Nơi này ngày càng chật hẹp, có cơ hội sẽ tìm một bảo vật tu di để cho các nàng sống trong đó." - Tà Huyết thì thầm trong miệng.
"Khặc... Khặc... Mấy cô gái này đều rất xinh đẹp, ta rất vừa ý." - Ác Quỷ Máu cười ngặt nghẽo, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người mấy cô gái, không biết từ lúc nào nó đã tỉnh lại.
"Ác Quỷ! Tao cấm mày đụng đến các nàng." - Tà Huyết rít lên đe dọa.
"Khặc! Các nàng là tình nhân của ngươi, ta với ngươi vốn dĩ là một, nên tất nhiên các nàng cũng là tình nhân của ta. Chẳng lẽ ngươi lại ghen với chính bản thân mình." - Ác Quỷ Máu giễu cợt trả lời, ánh mắt nó toát ra vẻ tham lam không hề che giấu.
"Nói vào vấn đề chính đi! Mày thực sự có thể rời khỏi chỗ quỷ quái này?" - Tà Huyết hỏi lại, lúc nãy Ác Quỷ Máu vừa tỉnh lại đã đưa ra một đề nghị với hắn.
"Đương nhiên, ta đường đường là một Hỗn Nguyên Ác Quỷ, sao có thể bị nhốt ở chỗ này cơ chứ. Để cho ta nắm quyền điều khiển cơ thể mười năm, ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi chỗ này." - Ác Quỷ Máu nói với giọng đường hoàng, nhưng ánh mắt của nó lại toát lên vẻ dối trá.
"Mười năm, e rằng để nó chiếm được cơ thể thì mình sẽ không đòi lại được nữa." - Tà Huyết nghĩ thầm trong đầu, nhưng bây giờ hắn không còn cách nào khác.
Không khí âm u lạnh lẽo của Cửu U Minh Địa có thể chậm rãi ăn mòn sinh khí của sinh vật. Tà Huyết có thể dùng năng lượng máu chống cự, kẹt ở lại đây vài chục năm cũng không vấn đề gì.
Nhưng Quỳnh Dao thì khác, ma lực trong cơ thể nàng hoàn toàn bị âm khí khắc chế, không thể sử dụng. Nhiệt độ cơ thể càng ngày càng giảm, Tà Huyết cảm thấy nếu cứ để nàng ở lại đây, nhất định sẽ bị âm khí ăn mòn, trở thành một vong linh sinh vật.
"Tạm thỏa thuận với nó vậy..." - Tà Huyết suy nghĩ một lúc nhưng không có kết quả, chỉ đành tặc lưỡi thở dài.
"Ác Quỷ! Ta có thể tạm nhường quyền khống chế cơ thể cho ngươi, cũng sẽ không kì kèo thời gian." - Tà Huyết chậm rãi nói.
"Khặc khặc khặc, như vậy rất tốt, rất tốt." - Ác Quỷ Máu hài lòng cười lớn.
"Khoan đã, ta có vài điều kiện nhỏ, ngươi nhất định phải đồng ý thì ta mới giao quyền điều khiển cơ thể cho ngươi." - Ngay lúc Ác Quỷ Máu đắc ý vì âm mưu sắp thành công thì lại bị Tà Huyết chặn họng.
"Hừ! Còn có chuyện gì nữa, ta với ngươi chính là một, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng chính mình." - Ác Quỷ Máu càu nhàu nói.
"Cũng không có gì quá khó khăn, thứ nhất ngươi không thể tàn sát quá nhiều người vô tội. Tuyệt đối không được đi đồ thành diệt tộc, những việc như vậy sát nghiệp quá nặng. Ta không muốn mỗi lần tỉnh lại đều bị sét đánh suýt chết." - Tà Huyết nói ra yêu cầu đầu tiên.
"Thế thì ta ăn cái quái gì? Ta không thể sử dụng ma thuật với một cái bụng trống rỗng được." - Ác Quỷ Máu ngay lập tức phản đối. Nó vô cùng mạnh mẽ, nhưng tốc độ tiêu hao năng lượng cũng rất lớn, luôn luôn cần một lượng máu tươi khổng lồ để duy trì sự sống.
"Ta chỉ nói ngươi không được giết người vô tội, nếu là giết kẻ xấu hay quái vật thì tùy ngươi." - Tà Huyết nói tiếp.
"Thức ăn là thức ăn, sao lại còn phải phân chia tốt xấu, thật là phiền phức." - Ác Quỷ Máu không hài lòng với yêu cầu của Tà Huyết, nhưng vẫn tạm chấp nhận.
"Việc thứ hai là ngươi phải chăm sóc Quỳnh Dao và mấy cô gái khác thật tốt, nhất định phải bảo vệ họ khi có nguy hiểm." - Tà Huyết nói tiếp điều kiện thứ hai.
"Ta là Ác Quỷ sinh ra để hủy diệt, sao có thể đi bảo vệ người khác?" - Ác Quỷ Máu phản đối.
"Ta với ngươi là một, các nàng là nữ nhân của ta, vậy thì cũng là của ngươi. Ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, vậy ngươi quá vô dụng." - Tà Huyết mỉa mai khích đểu.
Sau một thời gian dài cùng Ác Quỷ Máu tranh giành quyền khống chế cơ thể, Tà Huyết cũng hiểu rõ về nhân cách thứ hai này. Ác Quỷ Máu vô cùng mạnh mẽ và tàn nhẫn, nhưng lại không quá thông minh, dễ dàng bị vài câu khiêu khích chọc giận, cũng dễ dàng bị vài câu nói lừa gạt.
"Hừ! Ta đương nhiên có thể bảo vệ được người phụ nữ của mình, việc này ta đồng ý." - Ác Quỷ Máu tức giận nói.
"Việc cuối cùng chính là mười năm sau ta sẽ đòi lại quyền khống chế cơ thể, mong là ngươi nên giữ lời hứa, chúng ta có thể phân chia thời gian nắm quyền điều khiển. Dù sao ta cũng không muốn đánh nhau với chính bản thân mình." - Tà Huyết thở dài một hơi, ý chí của hắn dần biến mất.
"Khặc... Khặc... Khặc... Tiểu quỷ ngu xuẩn, ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý trả lại cơ thể cho ngươi sao, nằm mơ đi." - Ác Quỷ Máu cười lớn, nó bắt đầu hoạt động tay chân, thích nghi với cơ thể sau một thời gian dài ngủ say.
"Rột... Rột... Rột..." - Bụng của nó sôi réo lên, Tà Huyết đã rất lâu không ăn gì, những bình máu dự trữ cũng đã bị uống hết.
Ác Quỷ Máu nhìn ngó xung quanh tìm kiếm con mồi, đôi mắt của nó trở nên đỏ rực, lỗ mũi khẽ nhúc nhích. Nó đang sử dụng kỹ năng Mùi Máu, một loại kỹ năng giúp dò tìm con mồi thông qua mùi máu trong cơ thể chúng. Nhưng sau một lúc Ác Quỷ Máu chợt nhận ra trong phạm vi ngàn dặm xung quanh không có lấy một sinh vật sống.
"Tên tiểu quỷ vô dụng..." - Ác Quỷ Máu lầm bầm chửi rủa. Nó đành ôm cái bụng đói bay dọc theo dòng sông Minh.
Lần này Minh Hà duy trì thời gian khá dài, hoặc là do Ác Quỷ Máu bay thuận theo dòng chảy của sông, tốc độ của nó đủ nhanh để theo kịp nên Minh Hà vẫn chưa biến mất.
Cứ như vậy hơn một tháng thì Ác Quỷ Máu cũng đi đến nơi sâu nhất khu vực Cửu U. Phía trước mặt nó là một hố sâu không đáy, nước từ Minh Hà cuồn cuộn đổ vào trong hố rồi biến mất.
Cách đó không xa là một ngôi phủ khá lớn, rộng chí ít cũng ngàn mét, được xây dựng bằng hai loại đá đen trắng.
Trong khi Ác Quỷ Máu còn ngó nghiêng quan sát, thì một âm thanh trầm bổng xuất hiện.
"Khách từ phương xa tới, phía trước là U Minh Phủ, người sống không thể tiến vào. Phiền khách nhân mau quay trở lại."
Ác Quỷ Máu nhìn về phía phát ra giọng nói. Trước cửa U Minh Phủ là hai bóng người hư ảo một đen một trắng. Người mặc áo đen dáng vẻ cao lớn, đeo một chiếc mặt nạ hình đầu trâu. Người còn lại là một thiếu nữ mặc váy lụa trắng, dáng vẻ mảnh mai yểu điệu, nàng đeo một chiếc mặt nạ hình mặt ngựa, dù không nhìn rõ mặt nhưng dựa vào vóc người và âm thanh thì đây chắc chắn là mĩ nữ.
Ác Quỷ Máu đánh giá một chút hai người trước mắt.
"Hừm, lại là Minh Tộc, hai kẻ này cũng không ăn được." - Nó lầm bầm trong miệng, sau đó bay xuống phía dưới.
"Nơi này là nơi nào? Các ngươi là ai?" - Ác Quỷ Máu hất hàm hỏi, bộ dạng cực kỳ hách dịch.
"Cổ ma! Mau cút khỏi nơi đây." - Người đàn ông mặc áo đen thấy điệu bộ hỗn xược của Ác Quỷ Máu liền tế ra Minh Khí là một cái búa lớn màu đen, hung hãn đe dọa.
"Người lạ mặt, U Minh Phủ không tiếp đón khách nhân, phiền ngài mau quay trở lại." - Cô gái mặc áo trắng từ tốn khuyên bảo.
"Ta hỏi lại! Đây là nơi nào?" - Ác Quỷ Máu tức giận quát, tính tình của nó không tốt cho lắm.
"Để ta đập gãy xương tên cổ ma ngạo mạn này." - Người đàn ông liền bay lên, vung hắc chùy giáng mạnh về phía Ác Quỷ Máu.
Cây búa phát ra u quang, minh khí cuồn cuộn khí thế như có thể bổ núi, sức mạnh có thể so với Độ Kiếp Kỳ cao thủ một kích toàn lực.
"Cô hồn dã quỷ." - Ác Quỷ Máu cười nhạt, nó chỉ hơi nhấc tay lên liền đã đón đỡ được chiếc búa.
"Không thể nào!" - Thiết Ngưu không tin vào mắt mình, minh khí của hắn là một pháp bảo luyện chế từ xương cốt Địa Hành Long, vừa cứng rắn vừa nặng nề, bình thường chỉ hơi vung lên liền có thể đánh bay kẻ địch. Không ngờ hôm nay lại bị một tên cổ ma bắt lấy.
"Thứ này hay đấy, giờ nó là của ta." - Ác Quỷ Máu cười hắc hắc, đem minh khí hình chiếc búa thu vào không gian.
"Ngươi dám!" - Thiết Ngưu thấy vậy vừa sợ vừa giận, hét lớn một tiếng, toàn thân minh khí cuồn cuộn, ẩn ẩn phía sau lưng có pháp tướng hình một con trâu xuất hiện.
"Bát lực minh khí quyền!" - Thiết Ngưu tập trung minh khí truyền vào tay, phi thân đánh về phía Ác Quỷ Máu, nhưng khi vừa bay được một đoạn thì một bàn tay máu khổng lồ xuất hiện.
"Bộp!" - Ác Quỷ Máu tung một cú chưởng trời giáng, đánh Thiết Ngưu rớt từ trên trời lún xuống ba thước đất.
"Ca ca..." - Thiếu nữ mặc áo hoảng sợ, nàng tế ra một thanh phi kiếm bằng bạch ngọc, muốn cứu viện anh trai của mình.
"Bạch liên ảo quang kiếm pháp."
Bạch Liên kiếm phát ra ánh sáng lung linh huyền ảo, phân ra thành bảy thanh kiếm giống hệt nhau đâm về phía Ác Quỷ Máu.
Đôi mắt Ác Quỷ Máu đỏ rực, nó để mặc cả bay thanh phi kiếm đâm vào cơ thể mình. Sau đó vung tay chộp vào một vùng trống, không gian nơi đó phẳng phất như bị uốn cong, bàn tay của tên ác quỷ tóm được bản thể thật sự của Bạch Liên kiếm.
Ác Quỷ Máu nắm chặt thanh kiếm trong tay, hơi hơi ngắm nghía.
"Thứ này hay đấy, vừa có tính năng phân hóa ra ảo ảnh, lại vừa có thể ẩn giấu bản thể chờ thời cơ thích hợp để đánh lén."
"Giờ nó cũng là của ta." - Ác Quỷ Máu cười nham hiểm, cũng đem thanh phi kiếm cất đi.