Chương 238: Hắc Thiết Bọ Hung

"Nàng ăn hết rồi?" - Tôi hỏi lại để xác nhận.

"Ta ăn hết rồi." - Long Nữ tươi cười giống như đang khoe một chuyện rất giỏi, khiến nàng rất tự hào.

"Nàng giỏi thật đấy." - Tôi xoa đầu Long Nữ, nhìn thấy nét mặt thoải mái của nàng, tôi không còn gì để nói.

"Nếu nàng giết quá nhiều Thánh Tộc Hạch Tâm Kỳ, thì sẽ có mấy vị Lâm Thánh xuất hiện, đặc biệt là nếu mấy người có Thánh Vị xuất hiện, thì chúng ta sẽ gặp xui xẻo lớn đó."

"Ta từng thấy Không Gian Lâm Thánh - Tử Tinh sử dụng Thánh Vật - Kiếm Không Gian, một kiếm chém ra giống như chẻ đôi trời đất, giết chết một con rết khổng lồ dài mấy chục dặm."

"Nếu bị mấy vị Lâm Thánh truy sát, chúng ta không đỡ nổi một chiêu của họ đâu."

Tôi cố gắng giải thích cho Long Nữ hiểu về sự đáng sợ của các vị Lâm Thánh. Nàng mặc dù đã Hóa Hình, nhưng do nàng chỉ sống như dã thú trong rừng nên trí tuệ vẫn chưa phát triển hoàn thiện.

"Gào..." - Một tiếng gầm thét kinh thiên động địa phát ra từ phía xa.

Một con bọ hung khổng lồ khoảng năm sáu trăm trượng, toàn thân bao trùm trong lớp vỏ cứng rắn màu đen.

"Chết tiệt! Là Hắc Thiết Bọ Hung Hạch Tâm Kỳ lục giai." - Nhìn kích thước con quái vật và năng lượng nó phát ra, tôi dễ dàng đoán được chủng tộc và thực lực của nó.

Tôi liền bế Long Nữ lên tay, chạy thật nhanh về phía khác, hy vọng con quái vật khổng lồ này sẽ không chú ý tới sinh vật nhỏ bé như tôi.

"Nàng biến thành hình dạng linh xà đi, ta sẽ chạy nhanh hơn."

Long Nữ khẽ gật đầu, toàn thân nàng phát ra ánh sáng trắng rồi thu nhỏ lại thành một con rắn hai mươi phân.

Nàng giống như trước kia, bò theo cổ tay leo lên cổ tôi ngồi.

Tôi tăng tốc lao đi trong rừng, bình thường các sinh vật khổng lồ này sẽ không tấn công các sinh vật nhỏ, do chúng chỉ tấn công khi đi săn hoặc bị đe dọa. Thịt tôi chã đủ nhét kẽ răng nó, và tôi chỉ là Kết Tinh Kỳ lục giai, yếu hơn nó cả ngàn lần nên không phải mối đe dọa. Bình thường chỉ cần tránh khỏi phạm vi di chuyển của nó là sẽ an toàn.

Nhưng dù tôi cố gắng chạy hết tốc độ, chuyển hướng hai lần, thì con quái vật khổng lồ vẫn càng ngày càng gần.

"Rầm...rầm...rầm..." - Những bước chân di chuyển của con bọ hung khổng lồ khiến cả mặt đất rung chuyển, cây cối ngã rạp từng mảng lớn.

"Chết tiệt! Sao nó lại giống như khóa chặt mình vậy, mình chưa làm gì chọc tức nó cơ mà." - Tôi lầm bầm nguyền rủa.

"Em có lỡ chọc giận nó không Long Nữ?" - Tôi thử dò hỏi nàng.

Long Nữ lúc lắc cái đầu rồng nhỏ xíu, suy nghĩ một lúc lâu.

"Hình như tháng trước ta có ăn một con bọ hung màu đen Hạch Tâm Kỳ nhị giai, Hạch Tâm của nó ăn rất là ngon." - Long Nữ vui vẻ trả lời, dường như nàng còn nhớ rõ mùi vị khi ăn.

Nhưng nghe câu trả lời của nàng thì mặt tôi tái mét, cắt không còn một giọt máu.

"Ý nàng là nàng ăn thịt con của nó rồi?" - Tôi hỏi lại lần nữa.

"Chắc vậy á." - Long Nữ vui vẻ trả lời, giống như việc này chỉ là việc cỏn con không đáng kể.

"Nàng thật là giỏi."

Tôi tiếp tục lao đi như điên, con quái vật này chắc chắn đã dùng một kỹ năng nào đó để lần theo dấu vết kẻ giết con của nó. E rằng không giết được Long Nữ thì nó sẽ không bỏ qua.

"Rầm..." - Con bọ hung đã ở ngay phía sau tôi, nó vung chân tát xuống mặt đất, tạo ra một cái hố rộng mấy chục mét. May mắn tôi dùng cánh bay né sang một bên kịp.

"Gào..." - Tiếng gầm của con bọ hung vô cùng đinh tai nhức óc, sự phẫn nộ của nó thể hiện vô cùng rõ ràng.

"Chết tiệt! Giờ mình mà bay lên cao, chắc chắn sẽ bị nó dùng kỹ năng Hơi Thở Năng Lượng bắn hạ ngay lập tức."

Vừa mới nhắc đến thì tôi cảm nhận được bức xạ năng lượng phía sau lưng tăng đột biến.

"Uỳnh!!" - Tôi dẫm mạnh chân xuống đất làm bàn đạp, tung cánh bay vút sáng một bên. Một cột năng lượng màu đen có đường kính vài chục mét quét qua nơi tôi vừa đứng, thổi bay một cánh rừng rộng lớn.

Tôi tiếp tục chạy bán sống bán chết, chạy không kịp thở, nhưng con bọ hung khổng lồ vẫn luôn ở phía sau, giống như tử thần đòi mạng, lâu lâu dùng hai chân trước phá hủy mặt đất, hoặc dùng Hơi Thở Năng Lượng quét bay một cánh rừng.

"Ngươi thật là yếu, chỉ là con bọ hung Hạch Tâm Kỳ lục giai cũng đánh không lại, bản cô nương phải tự ra tay rồi." - Long Nữ dùng cái móng nhỏ xíu của nàng chọc vào mặt tôi trêu chọc.

Sau đó nàng tung người bay lên cao, cơ thể nhanh chóng biến lớn, hóa thành một con Giao Long dài hơn trăm trượng.

"Gào..." - Long Nữ gầm thét thị uy, nhả ra viên Độc Long Châu, phun yêu lực vào tạo thành ngọn lửa màu xanh quét về phía con bọ hung.

"Nàng làm gì vậy Long Nữ, nó là Hạch Tâm Kỳ lục giai đó, nàng đánh không lại nó đâu." - Tôi hoảng sợ hét lớn.

Ngọn lửa màu xanh thiêu đốt con bọ hung, nhưng không thể xuyên qua lớp áo giáp của nó được.

Con bọ hung tập trung năng lượng, bắn trả lại Long Nữ đang bay trên trời. Chỉ thấy thân rồng khẽ uốn cong, nhẹ nhàng lách người né tránh cột năng lượng.

Long Nữ bay lượn trên bầu trời, liên tục phun Lửa Độc tấn công.

"Phải nhờ Thi Thi giúp thôi." - Tôi âm thầm quyết định, Thi Thi cũng là Hạch Tâm Kỳ lục giai, có lẽ nàng có thể đánh thắng được con bọ hung.

Tôi liền lấy quan tài của Thi Thi ra ngoài, mở nắp ra ôm nàng dậy.

Như mọi lần Thi Thi liền ôm chầm lấy tôi khi nàng mở mắt. Nhưng chỉ một giây ánh mắt nàng ngưng trọng, nàng ngoảnh mặt nhìn về phía con bọ hung và Long Nữ.

"Thi Thi ngoan, nàng giúp ta giết con bọ hung kia được không? Còn kia là Rắn Nhỏ sau khi tiến hóa, đừng làm hại cô ấy."

Thi Thi nhẹ gật đầu tỏ ý đã hiểu, tôi liền buông nàng ra, chỉ thấy toàn thân nàng thanh quang đại thịnh, bức xạ năng lượng tăng nhanh chóng mặt.

Món vũ khí trông giống như chiếc đinh xanh đen xuất hiện trong tay của nàng.

Thi Thi phóng chiếc đinh bay về phía con bọ hung, đâm mạnh vào mắt nó.

Con bọ hung liền gầm thét vô cùng đau đớn, con mắt của nó giống như bị cái gì nuốt chửng, liên tục teo tóp lại.

"Kỹ năng hút sự sống của Thi Thi đáng sợ thật."

Long Nữ cũng chớp lấy thời cơ, phun Lửa Độc vào mắt của con bọ hung, ngọn lửa theo vết thương ăn mòn nhanh chóng máu thịt bên trong. Hai cô nàng song kiếm hợp bích, cùng sử dụng kỹ năng tấn công con bọ hung, một người hút sự sống, một người phun Lửa Độc ăn mòn thiêu cháy máu thịt.

Con bọ hung đau khổ lồng lộn, nó lăn tròn trên đất, cố gắng dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt. Nhưng ngọn lửa xanh đen như giòi bám trong xương, dù nó dập thế nào thì cũng không tắt. Thi Thi cũng liên tục điều khiển cây đinh đâm chọc bên trong cơ thể con bọ hung, không ngừng hút sự sống từ bên trong máu thịt của nó.

Sau mười phút thì con bọ kiệt sức, nó ngã gục chết mặt đất, từ trong vết thương của nó không hề có một tia máu rỉ ra, vì máu thịt không ngừng bị thiêu đốt biến thành khói xanh bay lên cao.

Hơn nửa tiếng chịu sự tra tấn của Thi Thi và Long Nữ, thì máu thịt của con bọ biến mất hoàn toàn, chỉ để lại một viên Hạch Tâm màu đen rơi trên mặt đất và bộ khung xương khổng lồ của nó.

Thi Thi thu hồi bảo vật của nàng vào bên trong cơ thể, năng lượng xanh lá cũng tản đi, biến trở lại thành một cô gái nhỏ đáng yêu, nếu không tận mắt chứng kiến thì sẽ rất khó tin nàng vừa giết chết một con côn trùng Hạch Tâm Kỳ lục giai.

"Thi Thi thật là giỏi, nàng mạnh thật đó." - Tôi liền khen ngợi nàng.

Nét mặt Thi Thi tràn ngập vui vẻ, nàng rất thích được Tà Huyết khen ngợi.

Long Nữ ở trên trời thấy vậy thì cũng bay xuống dưới, biến thành hình dạng thiếu nữ của nàng.

"Ta nữa, ta nữa..." - Long Nữ ôm chặt cánh tay của tôi, mè nheo như một đứa trẻ.

"Long Nữ cũng rất giỏi." - Tôi cũng liền vừa khen ngợi vừa xoa đầu nàng.

"Giờ hai nàng tạm vào không gian di động nghỉ ngơi đi, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức, nếu xui xẻo có côn trùng Hạch Tâm Kỳ thượng giai đã Bán Thánh Hóa xuất hiện thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm lớn."

Hai cô gái ngoan ngoãn nghe theo lời tôi, Thi Thi trở về trong quan tài, tiếp tục đi ngủ. Còn Long Nữ thu nhỏ lại thành hình dạng linh xà, để tôi đem nàng cất vào không gian.

Mọi việc xong xuôi tôi chạy tới chỗ xác con bọ hung, lượm lấy viên Hạch Tâm của nó.

"Thứ này đáng giá một bảo vật, mình giữ nó lại đợi khi tiến hóa thành Hạch Tâm Kỳ thì sẽ sử dụng vậy."

Tôi liền giấu viên Hạch Tâm vào trong Hộp Không Gian, để Long Nữ sẽ không ăn nó được. Mặc dù như vậy hơi quá đáng, nhưng sau khi tiến hóa thành Hạch Tâm Kỳ thì sẽ bù lại cho nàng sau.

Chứ nhìn mấy người vợ ai cũng đã sớm tiến hóa thành Hạch Tâm Kỳ, chỉ có mỗi mình tôi vẫn dậm chân tại chỗ khiến nhiều khi tôi cũng cảm thấy rất buồn.

"Long Nữ nói đã tiêu diệt hết côn trùng Hạch Tâm Kỳ ở đây rồi, mình đi tới khu vực khác mới được."

Sau đó tôi liền di chuyển sang những tòa thành khác để tìm kiếm con mồi.