Chương 119: Ma Thần Máu

"Hành vi trộm cắp của cô là vi phạm pháp luật, mời cô đi theo chúng tôi." - Gã cảnh vệ trả lời bằng giọng nói máy móc, hắn kéo tóc Nina dẫn đi, mặc kệ sự đau khổ và những lời van xin của cô bé.

Nina đau đớn bước đi, ánh mắt cô bé nhìn xung quanh, ánh mắt ấy đầy vẻ thơ ngây tội nghiệp, khiến ai cũng thương xót.

Nhưng những người hai bên đường đều vô cùng dửng dưng, thậm chí nhiều kẻ còn chán ghét ra mặt.

"Chúng ta không làm gì để giúp đỡ cô bé sao?" - Tà Huyết lo lắng hỏi, Lora dặn hắn không đủ gây rối, nên hắn vẫn chưa dùng Thương Tần và lao ra.

"Giúp đỡ? Anh điên rồi hả? Ai lại giúp đỡ một đứa ăn cắp cơ chứ? Anh đang cổ vũ cho hành vi phạm pháp sao? Một khi anh giúp nó, lần sau nó sẽ tái phạm tiếp, cho dù nó không tái phạm thì những đứa bạn của nó cũng sẽ bắt chước làm theo, lúc đó pháp luật còn ý nghĩa gì nữa." - Vanesa trả lời đầy đanh thép.

"Nhưng cô bé thật tội nghiệp." - Tà Huyết thở dài.

"Có lẽ em có thể bảo lãnh và mua số thuốc đó cho cô bé." - Roselia cuối cùng không kìm lòng được, nàng định ra mặt, nhưng ngay lập tức bị Vanesa giữ lại.

"Chị điên hả? Số thuốc đó mắc lắm đấy. Nếu chị muốn bảo lãnh cho con bé thì cũng cần một số điểm cống hiến khổng lồ. Lỡ may sau này nó phạm tội nữa, thì chính chị sẽ phải chịu tội chung với nó." - Vanesa nhìn thẳng vào mắt Roselia.

"Nhưng mà..." - Roselia nhìn cô bé đang bị kéo đi, ánh mắt đầy vẻ không nỡ, nhưng rồi nàng xoay mặt đi. Nàng hiểu Vanesa nói đúng, những việc như thế này không xen vào thì sẽ tốt hơn.

"Xin lỗi Lô La, chắc ta phải gây ra chút rắc rối rồi." - Tà Huyết thì thào, hắn lấy ra Thương Tần và lao thẳng về phía ba gã cảnh vệ.

"Tên ngốc này!" - Lilith thở dài, nhưng nàng không ngăn cản, nàng hiểu rõ sự cứng đầu của hắn.

"Buông cô bé ra hoặc các ngươi biến thành sắt vụn." - Tà Huyết gầm lên, ánh mắt lăng lệ đe dọa.

Những gã cảnh vệ xoay lại, chúng nhìn Tà Huyết bằng ánh mắt lạnh lùng.

Từ đôi mắt chúng phát ra những chùm sáng quét lên người Tà Huyết.

"Công dân chưa được đăng ký! Chúng tôi đang thực thi pháp luật, phiền anh đứng sát vào lề đường." - Một gã cảnh vệ nói với giọng đe dọa.

"Nếu anh tiếp tục cản trở, chúng tôi sẽ hạ gục anh." - Một gã khác lấy ra khẩu súng bóng loáng.

"Ta nhắc lại lần cuối, thả cô bé ra hoặc biến thành sắt vụn." - Tà Huyết rít lên, nhưng hắn vẫn chưa biến thành hình dạng ma quỷ.

"Đùng!" - Gã cảnh vệ nổ súng, viên đạn kim loại bắn xuyên qua người Tà Huyết.

Tà Huyết rít lên, hắn đâm mạnh Thương Tần vào người tên gần nhất, cơ thể của những gã cảnh vệ chỉ là sắt thép bình thường, ngay lập tức bị đâm thủng.

"Đùng... Đùng... Đùng..." - Những gã cảnh vệ liên tục nổ súng, nhưng những viên đạn bắn vào người Tà Huyết như đá ném xuống biển, chẳng gây ra thương tích gì.

Chỉ vài giây sau cả ba gã người máy đều biến thành sắt vụn.

"Em không sao chứ?" - Tà Huyết ân cần hỏi thăm Nina, cô bé đang ngồi bệt trên đất, gương mặt sợ hãi tột độ.

"Anh... Anh tại sao lại không chết? Anh là quái vật sao? Chỉ có quái vật mới không chết." - Nina lắp bắp nói, nàng nhìn chằm chằm vào những lỗ đạn trên người Tà Huyết, trông chúng thật ghê rợn.

"Chỉ là vết thương nhỏ ấy mà." - Tà Huyết mỉm cười, hắn dễ dàng đẩy những viên đạn ra khỏi cơ thể, những vết thương cũng nhanh chóng khép lại.

Thấy vậy Nina bình tĩnh trở lại, cô bé nhìn xuống đất, nhào đến lượm những viên thuốc vương vãi lên.

"Đừng lượm nữa, thuốc hư hết rồi." - Tà Huyết ngăn cản.

"Không! Mẹ của Nina cần thuốc, mẹ đang bị bệnh." - Nina khóc nức nở, cô bé đã phải liều mạng lấy cắp chúng, nhưng giờ chúng không còn sử dụng được nữa.

"Em nín đi, ta có thể chữa bệnh cho người khác, chúng ta rời khỏi đây thôi." - Tà Huyết kéo cô bé đứng dậy.

Xung quanh con phố, tiếng đèn báo động vẫn đang hú inh ỏi, những công dán Othelo vẫn đứng ở hai bên đường theo dõi tất cả.

Hàng chục chiếc xe màu đen xuất hiện ở phía xa xa, tất cả cảnh vệ đều đã bị triệu tập đến đây.

"Chà, rắc rối có vẻ to rồi." - Tà Huyết thì thào, hắn nhìn những gã cảnh vệ xuất hiện ngày càng nhiều, nhưng không hề sợ hãi.

Hắn nhận ra vũ khí của chúng rất yếu ớt, không giống như vũ khí công nghệ cao của Lora.

"Công dân lạ mặt! Hành động của anh đang gây nguy hiểm cho người Othelo, hãy đầu hàng để được hưởng khoan hồng." - Một gã cảnh vệ đe dọa.

Những tên khác cũng dàn thành hàng, bao vây Tà Huyết vào bên trong.

"Dừng tay!" - Âm thanh trong trẻo của Lilith vang lên, nàng đi lại gần lũ cảnh vệ.

Lilith lấy ra một tấm thẻ sáng lấp lánh, với nhiều hoa văn sặc sỡ.

Những gã cảnh vệ quét qua tấm thẻ, sắc mặt của chúng thay đổi, từ hung ác lạnh lùng trở nên hiền lành vâng lời.

"Việc này ta sẽ tự mình giải quyết, các ngươi tiếp tục thực hiện nhiệm vụ đi." - Lilith bắt chước bộ dáng của Lora ra lệnh.

"Vâng thưa tiểu thư!" - Những cỗ máy răm rắp tuân theo, chưa tới một phút chúng đã biến mất, xác của mấy gã bị Tà Huyết hạ cũng được đem đi, đèn báo động cũng đã tắt.

"Anh không nên manh động như vậy, nếu tiểu thư biết thì tôi sẽ bị mắng đó." - Lilith than thở.

"Ta biết rồi, nhưng thứ này là gì vậy? Trông nó rất lợi hại, có thể cho ta mượn một chút không?" - Tà Huyết hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm tấm thẻ trên tay Lilith.

"Thẻ công dân cấp SSS do Ngài Robert để lại cho tiểu thư, nó là tấm thẻ quyền lực nhất Băng Nguyên, có thể ra lệnh cho mọi robot ở đây. Bên trong này số điểm cống hiến đã tới hơn hai mươi chữ số, anh có thể sử dụng nó để mua tất cả mọi thứ nếu muốn." - Lilith giơ giơ tấm thẻ trước mắt Tà Huyết.

"Nhưng tất nhiên là Lilith sẽ không đưa nó cho anh rồi, ai mà biết anh sẽ làm gì với nó." - Lilith nháy mắt trêu chọc hắn, đem tấm thẻ cất đi.

Những cư dân xung quanh bắt đầu di chuyển trở lại, họ nghị luận bàn tán sôi nổi.

"Cô gái kia là ai vậy?"

"Chắc là công dân cấp S, thành viên của hội đồng tối cao."

"Không phải đâu, tôi từng thấy thẻ cấp S rồi, nó không giống tấm thẻ đó."

"Đừng nói nhiều nữa, mau đi thôi."

Đám đông nhanh chóng tan rã.

"Anh là hoàng tử của Đế Quốc sao?" - Roselia đi lại gần Tà Huyết, nàng đoán chỉ có giai cấp thống trị của quốc gia khác mới được nhân viên hội đồng tối cao đi theo bảo vệ.

"Xin lỗi Tà Huyết, mấy câu vừa nãy chỉ là tôi nói đùa, tôi thật ra rất quý mến anh." - Vanesa cũng thay đổi thái độ, nàng mỉm cười với Tà Huyết, cố gắng ưỡn tâm hồn to và tròn ra phía trước.

"Không đâu, ta chỉ là một cư dân bình thường ở nước khác thôi." - Tà Huyết liền phủ định, nhưng tất nhiên hai cô gái không tin lời hắn.

"Xin ngài cứu mẹ của con." - Nina vốn đang hoảng sợ chợt ôm cứng lấy người Tà Huyết, năn nỉ van xin hắn.

"Thật xin lỗi hai nàng, nhưng ta cần phải giúp đỡ cô bé này, chúng ta gặp lại sau nhé." - Tà Huyết áy náy nói.

"Vậy hẹn anh vào ngày mai, chúng tôi sẽ đợi anh ở chỗ cũ." - Roselia đề nghị.

"Nhất định ta sẽ tới." - Tà Huyết ngay lập tức đồng ý rồi đi theo Nina về nhà của cô bé.

Đoạn đường dài hơn nửa tiếng, Nina dẫn Tà Huyết rời xa những khu phố sầm uất, những ngôi nhà ở đây cũ kỹ hơn rất nhiều.

Những cư dân ngồi lang thang trước cửa nhà, ai cũng ăn mặc quần áo cũ kỹ, gương mặt tiều tụy hốc hác.

"Sao cư dân ở đây trông uể oải quá vậy? Ta cảm giác giống như đang nhìn người chết." - Tà Huyết thắc mắc.

"Do đói đấy thằng ngu!" - Một gã đàn ông ở gần nghe thấy câu hỏi, hắn chửi Tà Huyết gay gắt.

"Không phải chính phủ phát thức ăn miễn phí sao?" - Tà Huyết hỏi tiếp.

"Thức ăn miễn phí chỉ vừa đủ để duy trì sự sống, chứ chã bao giờ no bụng được." - Gã cười khẩy trả lời.

"Sao anh không làm việc và kiếm điểm cống hiến, như vậy sẽ có thể đổi lấy thức ăn, sẽ không phải đói nữa." - Tà Huyết hỏi tiếp.

"Hừ! Làm quái gì có việc để làm, tất cả công việc trí óc đều bị lũ công dân A B giành hết rồi. Không có việc làm nên bọn ta mới phải ngồi chờ chết đây." - Hắn ta tiếp tục chửi rủa.

"Không có công việc trí óc? Vậy tại sao các anh không làm việc chân tay?" - Tà Huyết lại hỏi.

"Việc chân tay thì bị lũ robot làm hết rồi, chẳng còn việc gì cho bọn ta nữa."

Nghe hắn ta nói thì Tà Huyết nhớ lại, quả thực tất cả công việc chân tay như phục vụ, hầu gái, cảnh vệ,... trong thành đều do những người máy đảm nhiệm.

"Chẳng lẽ ở đây không có đồng ruộng hay thứ gì như vậy sao? Các người có thể trồng trọt thức ăn mà." - Tà Huyết hỏi tiếp.

"Trồng cây trên nền kim loại này hả?" - Gã gõ tay xuống mặt đất, âm thanh kim loại lộc cộc vang lên, toàn bộ sàn nhà trong Băng Nguyên đều làm từ kim loại.

Bỗng từ xa vang lên tiếng hát, một bài hát nghe có vẻ rất vui nhộn.

"Tới giờ ăn rồi, nhanh lên đi." - Những cư dân gần đó liền đứng dậy, gương mặt có tinh thần hơn đôi chút.

"Chúng ta nhanh lên, nếu đến trễ sẽ phải ăn thức ăn dở đó, em muốn chọn thức ăn ngon cho mẹ." - Nina thúc giục, nàng nhanh chóng đuổi theo đám người.

Đi thêm năm phút thì đến một nhà ăn rộng lớn, bên trong là hàng ngàn người đang xếp hàng.