Chương 116: Ma Thần Máu

"Chết tiệt! Mình bị lừa rồi."

Tà Huyết điên cuồng chạy ngược trở lại, khi hắn trở về thì tàu Nova cũng đã cách mặt đất vài chục mét.

"Tiểu thư! Tà Huyết đang ở bên dưới."

Lilith tạo ra một màn hình ánh sáng, hiển thị Tà Huyết đang kêu la.

"Lô La! Nàng hãy để ta đi cùng."

"Mặc kệ anh ta, cô tăng tốc động cơ đi." - Lora lạnh lùng ra lệnh.

Tàu Nova xoay càng lúc càng nhanh, không gian xung quanh con tàu dần trở nên méo mó.

Tà Huyết thấy vậy thì lấy đà một quãng xa, rồi bật nhảy về phía con tàu.

Hắn may mắn đi xuyên qua được những chiếc vòng, thành công bám vào vỏ tàu.

"Tiểu thư! Tà Huyết đang bám trên vỏ tàu." - Lilith nói với giọng hoảng sợ.

"Tiếp tục tăng tốc, động năng sẽ đánh văng anh ta đi." - Lora bình tĩnh nói.

Con tàu càng lúc càng nhanh, không khí xung quanh tàu trở nên nóng bỏng, những viên bi kim loại tạo ra từ trường ma sát, hóa thành những tia lửa điện kêu lách tách.

Tà Huyết xui xẻo bị vài tia điện đánh trúng, phần lưng đổ máu, nhưng hắn vẫn ngoan cố bám chặt vào vỏ tàu.

"Tiểu thư! Cứ như vậy thì Tà Huyết sẽ chết đó!" - Lilith tức giận hét lớn.

"Anh ta không chết được đâu, trong tư liệu Ngài Robert để lại thì Quỷ Máu là một trong những sinh vật có sinh mệnh ngoan cường nhất." - Lora phớt lờ phản ứng của Lilith, nàng nhắm mắt lại, không quan tâm đến Tà Huyết nữa.

Lilith thấy vậy thì vô cùng lo lắng.

Sau một lúc do dự thì nàng chạy ra khỏi phòng.

"Lilith!" - Lora gọi với theo, nhưng Lilith vẫn chạy đi.

Lilith nhanh chóng đi tới cổng, khởi động chiếc đĩa kim loại, phía sau lưng nàng mọc ra một đôi cánh, bay vút ra khỏi tàu.

"Anh không sao chứ?" - Lilith bay tới gần Tà Huyết, dùng hai tay ôm lấy hắn.

Lúc này Tà Huyết cứng đờ, nhưng vẫn ôm sát lấy vỏ tàu. Lilith phải rất khó khăn mới gỡ hắn ra được.

Nàng nhanh chóng đưa Tà Huyết đến phòng điều khiển, đặt hắn lên bàn.

"Tiểu thư... Cô nhìn xem, Tà Huyết sắp bị nướng chín luôn rồi." - Lilith tức giận nhìn Lora.

"Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ là anh ta ngoan cố như vậy." - Lora áy náy nói.

Hai người liền đem Tà Huyết đến phòng y tế, sử dụng dòng điện để chữa trị cho hắn.

Hơn hai giờ sau Tà Huyết mới tỉnh lại, hắn cảm thấy toàn thân đau nhức ê ẩm.

"Ái ui... Lô La, nàng thật độc ác, xém tí nữa ta thành món quỷ máu sấy khô rồi." - Tà Huyết oán trách.

"Anh thật lì lợm, đáng lẽ anh nên rời đi." - Lora tỏ ra lạnh lùng, nàng trừng mắt nhìn Tà Huyết.

"Tiểu thư, Tà Huyết muốn giúp chúng ta mà." - Lilith liền lên tiếng bênh vực.

"Một con quỷ ngu ngốc và mê gái như anh ta thì có thể giúp gì được cơ chứ?" - Lora hỏi một cách gay gắt.

"Ta có thể..." - Tà Huyết đáp trả, nhưng hắn chợt nhận ra hắn quả thực không giúp được gì. Tà Huyết là một thợ săn, thứ hắn giỏi nhất là giết chết kẻ thù, nhưng Lora đâu cần hắn giết người.

"Ta có thể làm nhân chứng cho nàng trước tòa, giúp nàng thuyết phục hội đồng tối cao." - Nhưng cuối cùng Tà Huyết vẫn nghĩ ra được một lý do hợp lý.

"Thật ngu ngốc, anh nghĩ rằng hội đồng sẽ tin lời một kẻ lạ mặt sao? Họ sẽ xem anh là đồng bọn của tôi, mọi thứ anh nói đều chỉ là ngụy biện, thậm chí họ có thể sẽ treo cổ anh luôn." - Lora mỉa mai.

"Tôi sẽ tự thuyết phục hội đồng tối cao, bây giờ anh và Lilith hãy rời tàu, hai người không cần thiết phải chịu trách nhiệm cho việc này." - Lora ngồi khoanh tay trên ghế, bộ dáng vô cùng lạnh lùng.

"Không, tiểu thư! Tôi sẽ cùng về Othelo với cô, tôi không thể bỏ cô một mình được." - Lilith từ chối.

"Vậy thì Tà Huyết, anh cút khỏi đây ngay trước khi tôi hạ anh rồi vứt đi như một bao rác." - Lora lấy ra súng phân rã sự sống, nhắm thẳng vào người Tà Huyết, ánh mắt nàng đầy vẻ lạnh lùng tàn độc.

"Nàng cảm thấy ta sẽ sợ khẩu súng bé tẹo này sao? Đừng cố tỏ ra nguy hiểm nữa Lô La, nếu nàng thực sự ghét ta thì chỉ cần bỏ mặc ta là được, cần gì phải đem ta vào tàu và chữa trị." - Tà Huyết mỉm cười đầy tự tin, phớt lờ sự đe dọa.

'Anh...thực sự quá cứng đầu..." - Lora tức giận nói, nàng cảm thấy bất lực.

"Lây Lít là A.I, dù nàng có chết đi, Ô Theo Ô bị hủy diệt thì cô ấy vẫn sẽ sống sót, ta không thể để Lây Lít một mình được."

"Hừm, nếu nàng từ chối sự giúp đỡ của ta thì ta sẽ giúp Lây Lít. Chúng ta sẽ tổ chức một buổi tiệc trà, uống miếng nước ăn miếng bánh nhìn nàng bị treo cổ, nhìn người Ô Theo Ô chết dần chết mòn trong bóng tối. Sau đó ta sẽ giúp đỡ Lây Lít xây dựng một nền văn minh mới trên phế tích." - Tà Huyết nói với giọng điệu đáng sợ, hắn quyết định sẽ hù dọa ngược lại Lora cho bõ ghét.

Nhưng những thứ ngớ ngẩn Tà Huyết nói lại khiến não Lora chấn động, đôi mắt của nàng bừng sáng. Nàng đã tìm ra cách cứu vớt Othelo.

"Rất tốt, anh hãy cứ làm như vậy." - Lora khẽ mỉm cười, nàng ngay lập tức ngồi vào bàn làm việc, bắt tay thực hiện kế hoạch.

"Không phải là bị mình dọa đến phát điên rồi chứ?" - Tà Huyết cảm thấy vô cùng khó hiểu trước phản ứng của Lora.

"Này Lô La, ta chỉ đùa thôi, ta vẫn muốn giúp đỡ nàng, nàng đừng xem những lời nói đó là thật." - Tà Huyết xuống nước xin lỗi.

"Không đâu, những thứ anh vừa nói khiến tôi hiểu ra nhiều điều, tôi đã tìm ra được cách gỡ nút thắt." - Lora mỉm cười trả lời.

"Lilith, cô khởi động máy gia tốc hạt đi, chúng ta về Othelo ngay bây giờ." - Lora bình tĩnh ra lệnh.

"Vâng thưa tiểu thư." - Lilith vui vẻ làm theo.

"Lô La lạ thật đấy, vừa nãy còn giận dữ, vài giây sau liền vui vẻ. Ài, phụ nữ thật là khó hiểu." - Tà Huyết vẫn chẳng hiểu gì, hắn liền vứt việc này ra khỏi đầu.

Tàu Nova bắt đầu xoay tròn, những viên bi kim loại di chuyển với tốc độ tối đa, tạo thành những vệt sáng bao quanh con tàu.

"Lây Lít này, tại sao con tàu này có thể đi xuyên qua không gian vậy?" - Tà Huyết nhìn ra ngoài tàu qua màn hình điều khiển, bên ngoài dần trở nên trắng xóa, không gian bị uốn cong.

"Tàu Nova có thiết kế mô phỏng một hạt nguyên tử, thân tàu là hạt nhân, các viên kim loại là electron. Máy gia tốc hạt sẽ khiến chúng xoay tròn, khi đạt tốc độ nhất định sẽ tạo ra một lực li tâm xé nát bức màn không gian, từ đó tiến vào không gian loạn lưu." - Lilith giải thích.

Nàng vừa ngắt lời thì thế giới bên ngoài con tàu giống như vỡ tan ra thành từng mảnh, sau đó tất cả biến mất, chỉ còn là một mảnh xám xịt, không có ánh sáng cũng không có bóng tối.

"Sao mọi thứ biến mất rồi?" - Tà Huyết giật mình hỏi.

"Chúng ta đã tiến vào không gian loạn lưu."

"Sao ta không có cảm giác đang di chuyển nhỉ, phía bên ngoài cũng không thay đổi gì cả?" - Tà Huyết lại hỏi tiếp.

"Làm sao anh cảm nhận được cơ chứ, chúng ta đang trong không gian loạn lưu mà." - Lilith bật cười.

"Nếu vậy làm sao nàng biết con tàu đang di chuyển, hay khi nào sẽ đến nơi?"

"Tàu Nova sẽ di chuyển theo một lịch trình được tính toán bởi quang não, khi đến nơi nó sẽ tự dừng lại."

Tà Huyết nói chuyện phiếm với Lilith đủ thứ trên trời dưới đất, kéo dài nhiều giờ đồng hồ.

Còn Lora vẫn chăm chỉ làm việc, xây dựng kế hoạch tái tạo Othelo.

Cứ như vậy vài tháng trôi qua, tàu Nova đã di chuyển một quảng đường xuyên qua cả vũ trụ. Nó cũng đến được đích của nó, hành tinh Othelo.

Màu xám mịt mờ bao phủ con tàu dần biến mất, thay vào đó là một đường hầm ánh sáng.

Khi ánh sáng rực rỡ ấy tan biến thì mọi thứ lại biến thành màu đen.

Tàu Nova chậm rãi đáp xuống mặt đất, những chiếc chân như chân nhện mọc ra từ thân tàu, giúp con tàu đứng vững.

"Cuối cùng cũng trở về." - Lora nhìn lên màn hình, thứ duy nhất hiển thị là màn đêm tăm tối.

"Đến rồi sao? Sao ta vẫn không nhìn thấy gì?" - Tà Huyết khó hiểu hỏi.

"Mặt trời của Othelo đã bị hủy diệt, nên chẳng còn gì ngoài bóng tối." - Lora nhẹ nhàng đáp lời.

Nàng đi ra khỏi phòng, mặc vào bộ áo bảo hộ. Sau đó nàng lấy thêm một bộ áo bảo hộ khác trông có vẻ cũ kỹ đưa cho Tà Huyết.

"Mặc thứ này vào đi, nó sẽ bảo vệ anh trước phóng xạ."

"Không cần đâu, ta không sợ phóng xạ." - Tà Huyết lắc đầu từ chối, hắn không thích bộ giáp cục mịch này cho lắm, cảm thấy thật khó chịu vướng víu.

"Tùy anh vậy."

Lora đi đến cửa tàu, nàng đứng lên chiếc đĩa rồi mở cửa.

"Chào mừng anh đến Othelo."

Cánh cửa dần hé mở thì thế giới mới cũng hiện ra trước mắt Tà Huyết, hắn ngắm nhìn khung cảnh xung quanh hồi lâu, trên mặt hiện vẻ ngơ ngác.

"Ô Theo Ô là đây ư? Nó chẳng giống tưởng tượng của ta tí nào." - Tà Huyết thở dài, trước mắt hắn chỉ là một màu đen vô tận.