Chương 20: Mất Điện

Chương 20. Mất Điện

Tất nhiên, mặt kiểu ở nhà cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới cảm nhận của hắn, mặc dù nó hơi thiếu thiếu thứ gì đó nhưng lại thêm mấy phần lười biếng. Nhất là khi mẹ cúi xuống, bờ mông tròn trịa mê người hiện ta, hắn nhiều lần suýt không nhịn được mà muốn đi tới ôm lấy từ sau, sau đó hỏi một câu” Phu nhân, có cần giúp đỡ gì không?”

Hôm nay mẹ buộc tóc đuôi ngựa và thắt nơ, thân trên là quần áo được thêu lên hình con dơi, mặc quần màu da và chân đi dép bông hình gấu trúc. Quần legging hơi giống vận nữ động viên trượt băng nghệ thuật

Chiếc quần legging màu da thịt mà hắn mặc có vẻ hơi dày khi nhìn gần, nhưng khi hắn nhìn xa, có vẻ như hắn không mặc gì.

Mẹ nhìn xuống điện thoại, với một nụ cười trên khóe miệng, và vô thức cắn móng tay của ngón tay phải của mình.

Hắn gõ nhẹ cây bút trong tay lên mặt bàn một cái, có chút lơ đễnh, có chút không yên lòng, nhưng cây bút lại lăn bút xuống đất. Hắn vội vàng cúi xuống nhặt, khi đứng dậy, hắn vô thức đưa tay đặt lên đùi mẹ.

Mẹ ngước lên nhìn hắn, hắn vờ như không quan tâm và tiếp tục viết bài, nhưng chỉ là một chút đụng chạm nhẹ như vậy lại khiến hắn không thể nào bình tĩnh được. Mặc dù cảm giác của quần tất không tốt bằng tất lụa, nhưng kiểu vô tình chạm vào như này lại rất kích thíhc. Bây giờ sự chú ý của hắn đã hoàn toàn thay đổi, và hắn tâm chí đọc sách.

Mẹ vẫn đang nhìn vào điện thoại, một lúc sau, hắn không khỏi chần chừ một lúc, rồi cố ý để bút lăn xuống đất, và lại cúi người xuống để nhăt. Lúc này hắn trực tiếp đặt tay lên đùi mẹ, lầm bẩm trong miệng, giống như đang cố găng tìm kiếm cái bút.

Dưới gầm bàn mặc dù hơi tốt, nhưng hắn có thể thấy rõ được cái quần legging màu da của mẹ cùng với đôi dép gấu túc đáng yêu. Hắn thực sự muốn nắm lấy cổ chân thon tròn và sờ nắn, đáng tiếc là hắn chỉ dám nghĩ mà không dám làm như vậy.

Ta giả bộ mất sức, cầm bút lên, khi đứng dậy thì có ý tăng thêm lực, nhân cơ hội nhéo một cái nhẹ nhàng trên chân mẹ. Phải nói rằng đôi chân xinh đẹp của mẹ thực sự rất hấp dẫn hắn, nhìn qua thì thon dài mảnh mai, nhưng khi chạm vào bạn có thể cảm nhận được sự gợi cảm mềm mại qua lớp cải quần, loại cảm xúc mềm mại này lại khác hoàn toàn với loại cảm xúc khi chạm vào thịt nhão của những phụ nữ trung niên. Rõ ràng là mẹ thường duy trì chế độ tập luyện thể dục nên đã có tác dụng rất lớn cho việc làm săn chắc cơ thể, chạm vào da thịt thật sự rất thoải mái.

Mẹ cầm điện thoại ngước nhìn hắn, hắn giả vờ ngượng ngùng, mỉm cười và bắt đầu học bài.

Mẹ không nói gì, và tiếp tục nhìn xuống điện thoại.

Sau năm sáu phút, tim hắn lại bắt đầu ngứa ngáy, và vô tình, cây bút lại lăn xuống đất.

Khi hắn định đặt tay lên đùi mẹ và cúi xuống nhặt thì bị mẹ đánh sang một bên và mắng hắn.:

“Ngươi lại định giở trò gì nữa, sao bút cứ rơi xuống thế?”

Sau đó nàng khom người nhặt cây bút lên và để mạnh lên bàn học, nghiêm khắc cảnh cáo:

"Lại làm rơi bút xuống đất nữa thì cẩn thận ta đá văng ngươi."

Không biết mẹ có phát hiện ra suy nghĩ trong lòng của hắn không, nhưng hắn thực sự không dám làm thêm thủ đoạn nào nữa. Hắn cúi đầu tập trung làm bài tập.

Nhưng luôn có tin tức đến từ điện thoại của mẹ hắn, điều này khiến hắn hơi tâm phiền ý loạn, hắn liên tục gõ bàn và nói:

“Ồ ồ ồ, này nữ sĩ Trịnh Di Vân, cô đang quấy rầy tôi học tập đó, muốn chơi điện thoại di động thì xin mời ra ngoài phòng khác để ngồi, có được không? "

Mẹ hơi xấu hổ, đứng dậy ra khỏi phòng. Hắn nghĩ rằng nàng đã đi rồi, chỉ muốn thở phào nhẹ nhõm, hắn không nghĩ nàng lại quay trở về lần nữa, nàng ngồi xuống và nói:

"Đó là mẹ không đúng. Ta đã để điện thoại ở phòng khách. Ngươi có thể tập trung học hành tiếp. "

Hắn không ngờ mẹ hắn lại kiên trì đến vậy, hắn thực sự không còn cách nào khác là phải học tập nghiêm túc dưới sự giám sát của mẹ.

Cuối cùng khi hắn chuẩn bị hoàn thành bài vở, căn phòng đột nhiên tối sầm và mất điện.

Ngay khi mất điện, mọi người hát hò như một nông nô trở mình, đập bàn đập ghế, hú hét. Phụ thuộc vào

Do thói quen ở trường, nên khi mất điện hắn không kìm được mà hét lên:

"Mất điện rồi ~!"