Chương 2: Chỉ Cần Có Biện Pháp An Toàn Là Được

Chương 2. Chỉ Cần Có Biện Pháp An Toàn Là Được

Trên đường đi, quẹo trái phải hai lần, hắn phát hiện lộ tuyến không đúng, hỏi:

"Đây không phải đường về nhà a, đi nơi nào vậy ạ?"

"Hôm nay trường học của Bắc Bắc được nghỉ, đo đến đón nàng về nhà."

"Còn phải đi đón sao? Nó đã lớn như vậy, vẫn không thể tự mình đi về sao."

Mẹ quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái:

"Ngươi cũng đã lớn như vậy mà đi học vẫn phải mời phụ huynh tới, ngươi còn có mặt mũi để nói người khác."

"Con là con trai lớn trong nhà, tương lai là phải kế thừa gia nghiệp, cần phải dốc hết sức để chăm sóc chứ."

Mẹ nóng nảy:

"Nếu ngươi còn nói nhảm nhiều như vậy, ta liền đá ngươi xuống xe, để ngươi tự mình lăn về nhà!"

Thế là Lăng Tiểu Đông mau ngậm miệng, quay đầu sang một bên. Trầm mặc hồi lâu, ta nhịn không được rất hiếu kỳ trong lòng, quay đầu cẩn thận mà hỏi:

"Mẹ, sao hôm nay mẹ nói ít vậy, sao mẹ không mắng con như lúc bình thường."

"Sao thế, không mắng ngươi, để ngươi cả người không được tự nhiên có phải không?"

"Cũng không phải, chỉ... chỉ là có chút tò mò. Ngày bình thường chỉ cần con có chút sai lầm, mẹ liền mắng ‘Lăng Tiểu Đông, ngươi lại ngứa da có phải không? Lăng Tiểu Đông, ngươi muốn đánh đòn có phải không? Lăng Tiểu Đông, đem mông lại đây!’ "

Thế là nàng nhíu mày lại:

"Lăng Tiểu Đông, ngươi muốn đánh đòn có phải không? Ta đã nói với ngươi, ta chính đang phiền lòng. Công ty có một đống chuyện này, ngươi lại còn gây phiền toái cho ta, ngươi cho rằng ta rất nhân từ có phải không."

"Vậy mẹ có gì việc phiền lòng, mẹ cứ nói với con, nói không chừng con còn có thể khai sáng giúp mẹ giải quyết những lo lắng của mình thì sao."

"Ngươi im lặng, không nói lời nào, chính là trợ giúp lớn nhất đối với ta."

"Mẹ xem kìa, vừa được hai câu đã trở về thái đọ cũ rồi. Không biết còn tưởng rằng mẹ vào thời kỳ mãn kinh rồi”

Nghe thấy thế nàng chỉ im lặng bấm còi hai lần, chắc là sợ tức giận đi nhanh quá làm ảnh hưởng tới người đi tước.

Một lát sau, nàng nhịn không được hỏi:

"Ngươi nói thật, ngươi cùng Lục Y Y, rốt cuộc đã làm việc gì?"

"Việc nào?"

"Đừng có mà giả bộ với ta, ở dưới giường của ngươi giấu rất nhiều tạp trí, ngươi nghĩ rằng ta không biết?"

"Không có, con vẫn còn con nít đó. Mẹ đừng dùng ánh mắt của người lớn để đánh giá tình cảm đơn thuần của hai đứa trẻ con."

"Vậy ngươi mới vừa nói cái gì, nói không chừng ta cũng sắp thành bà nội rồi mà?"

"Cái này không phải là đang nói đùa sao, ngài còn trẻ như vậy, lại còn là đại mỹ nữ gợi cảm, làm sao có thể làm bà nội chứ."

"Đừng cùng ta nói lải nhải. Ta cảnh cáo ngươi nha, ngươi nếu là dám làm gì ảnh hưởng tới con nhà người ta, ta liền dám đem ngươi xử lý."

"Ai u, sao có thể chứ, chúng ta cũng không phải trẻ con nữa..., dùng biện pháp an toàn là được rồi. Trừ phi mua phải sản phẩm kém chất lượng, bằng không tuyệt đối sẽ không xảy ra việc gì ngoài ý muốn ."

Mẹ nghe vậy ngẩn ra, quay đầu trừng mắt ta. Hắn lúc này mới ý thức được nói dài thành nói dại, vỗ vài cái miệng, vội la lên:

"Mẹ, là mẹ nghe nhầm đó, ta chưa nói cái gì cả."

"Ta vừa nghe thấy ngươi nói cái gì đấy, ngươi mà dám làm gì quá đáng thì đừng trách ta."

"Thôi được rồi, con không nói lời nào nữa, coi như con bị câm điếc, được chưa."

Hắn muốn kết thúc cái chủ đề nói chuyện ngay tại đây, đáng tiếc mẹ không mắc mưu, như là bắt được của nhược điểm, truy vấn nói:

"Ngươi vừa rồi có ý gì, ngươi có phải cùng Lục Y Y làm cái việc kia rồi hay không?"

Hắn che miệng, xoay người sang một bên, không nói lời nào.

Mẹ duỗi tay bắt lấy bả vai của hắn, dùng sức rung lắc:

"Nói chuyện nói chuyện, đừng giả câm điếc với ta."

Hắn chỉ vào phía trước:

"Nhìn đường phía trước đi mẹ, mẹ đang lái xe đó. Không tuân thủ quy tắc giao thông, đợi lát nữa cảnh sát sẽ phạt ngươi bây giờ."

"Ngươi nói rõ ràng cho ta ngay, rốt cuộc có ý gì? Ngươi có phải cùng Lục Y Y làm việc kia rồi hay không?"

"Dạ dạ dạ dạ dạ, được chưa."

Hắn nóng nảy ngồi thẳng người lên:

"Mẹ còn muốn nghe cái gì nữa không? Nghe quá trình của ta với nàng nữa không?"

Mẹ lập tức bị câu hỏi này của hắn làm sửng sốt hơn nữa ngày, giơ tay lên gõ một cái vào đầu hắn, tức giận nói:

"Ngươi còn muốn lý luận có phải không? Ngươi muốn cho Lăng gia vẻ vang đúng không? Ngươi sắp tốt nghiệp cấp 3 và thi đại học ồi. Ngươi không để tâm tới học hành, suốt để ý tới những việc khác như vậy thì còn học hành được nữa không?"

"Ta học rất giỏi, con vẫn là top 10 của lớp."

"Vậy… vậy tại sao ngươi không nỗ lực đứng top1 hay top 3 của lớp đi."