Chương 15: Tịch Thu Mọi Thứ

Chương 15. Tịch Thu Mọi Thứ

Tuy rằng vạn phần không muốn, hắn vẫn phải buông đôi chân đẹp của mẹ lên, Nhưng bởi vì thời gian quỳ quá lâu, chân đã tê dần, đứng lên một nửa, lại xụp xuống một cái.

Mẹ sững sờ một lúc, sau đó khịt mũi một tiếng, cười nói:

“Ngươi làm sao vậy? Đã qua năm mới rồi, hành lễ lớn như vậy cũng không có bao lì xì đâu. "

Hắn bây giờ đang quỳ, vì vậy hắn chỉ biết ném mình xuống đất, dập đầu và nói lớn:

“Tạ ơn công ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ”.

"Khà khà! Dậy đi."

Mẹ hắn đá hắn, mũi giày nhọn đá vào trên chân cũng khá đau, nhưng hắn thích cảm giác này, không biết có phải hắn thích tự ngược hay không.

"Kéo con."

Hắn đưa tay ra, mẹ hắn do dự, nắm lấy tay hắn, dùng sức kéo hắn lên một chút.

Mẹ ngồi xuống mép giường, vỗ xuống vị trí bên cạnh và nói với hắn:

"Ngươi ngồi xuống đây".

Hắn thấy nét mặt của nàng dịu đi rất nhiều, và sự tức giận của nàng đã biến mất rất nhiều. Như thường lệ, bước tiếp theo sẽ là một buổi tận tình khuyên bảo và dạy giáo dục công dân.

Dù vô cùng sốt ruột nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi bên mẹ.

Mẹ đưa tay lên vuốt tóc hắn và nhẹ nhàng nói:

"Ngươi đừng để việc yêu đương làm ảnh hưởng quá nhiều, điều cốt yếu là ôn thi, ngươi đã là lớp 12 rồi, đây là một năm quan trọng trong cuộc đời, ngươi hiểu không? "

"Con hiểu rồi."

Hắn ngoan ngoãn gật đầu.

"Vậy có phải nên gác lại tình yêu này một thời gian để tập trung cho việc học hành không.”

Mẹ cười mà hỏi, đôi mắt nhân hậu, cả người mẹ toát lên ánh sáng của tình mẫu tử, nhưng mà hắn biết rằng chỉ cần hắn trả lời là không thì cơn thịnh nộ sấm sét sẽ chào đón hắn.

"Mẹ, con học thật chăm chỉ."

"Chăm chỉ như thế nào."

"Con đã làm việc rất chăm chỉ, mẹ thấy đấy, lần nào con cũng có thể lọt vào top 10 của lớp."

"Nhưng ngươi cũng chỉ top100 của khối, và trường của ngươi không phải là trường trung học trọng điểm, điểm số bây giờ muốn vào một trường đại học tầm trung cũng còn hơi miễn cưỡng. "

Hắn nhắm mắt lại và gật đầu, giả vờ như được dạy dỗ một cách khiêm tốn.

Mẹ tỏ ra dịu dàng hiếm có và nhẹ nhàng nói:

"Ta đã nghĩ rồi. Trước kia là ta công việc quá bận rộn cho nên mới nới lỏng quản giáo ngươi. Hiện tại… từ giờ trở đi chúng ta phải toàn lực ứng phó, cố găng thi vào đjai học. "

"Không, mẹ ơi, con vẫn luôn luôn tiến lên phía trước mà, mẹ thấy đấy, mỗi ngày con đều hoàn thành bài tập của mình, thậm trí của game thì con chỉ chơi một chút trong thời gian rảnh, cùng Y Y hoạt động, là giải tỏa chút… áp lực ... "

Nhìn thấy lớp sương trên mặt mẹ lần nữa hiện ra, hắn ngay lập tức thay đổi lời nói:

“Tất nhiên, tất cả chỉ là chuyện của quá khứ. Từ giờ trở đi, tất cả các hạng mục giải trí đều bị hủy bỏ. Kể từ bây giờ, con sẽ không để ý tới chuyện bên ngoài, một lòng đọc sách thánh hiền. Mẹ thấy có được không? "

Mẹ sờ trán hắn, cười và nói:

"Ta biết con trai của ta rất ngoan mà. Vì vậy, con đừng chơi tem nữa, ta sẽ cất nó đi cho con. "

"Cái gì?"

Hắn hét lên và đứng dậy:

"Tem cũng bị tịch thu."

"Không phải tịch thu, là mẹ ta tạm thời giữ cho ngươi."

"Những ... đó là những đứa con tinh thần của con, chúng là huyết mạch của con."

Mẹ hắn gạt đi khuôn mặt cười:

“Có bao nhiêu người không thể buông bỏ được vậy? Ah? Ngươi rất khó tập trung vào việc học sao? "

Hắn chắp tay lại, vừa khóc vừa nói:

“Chúng nó chỉ là những cái tem đáng thương, bơ vơ, không thể ảnh hưởng đến việc học của con, ngài hãi bỏ qua cho chúng nó. "

"Ngươi mới vừa nghiêm túc một hồi, liền lại bắt đầu ngớ ngẩn."

Mẹ lắc đầu nói:

"Mau mang ra chota, đừng để ta tự tìm, nếu để ta đi tìm, sau đó chính là tịch thu hẳn. "

Hắn bất lực bụm miệng, lấy một cuốn album tem trên nóc giá sách và đưa cho mẹ.

Mẹ quay lại và hỏi:

"Chỉ có những thứ này."

"Vâng, chỉ có những thứ này."

Hắn gật đầu, nhưng thật ra đây chỉ là cái bình thường, cái quý giá đã bị hắn cất giấu

Đương nhiên, tất nhiên không phải hắn đề phòng mẹ, mà là đề phòng tiểu nha đầu Bắc bắc kia.

Mẹ không hiểu con tem, lật đi lật lại vài lần rồi đóng lại, đứng dậy sờ tóc hắn rồi cười nói:

"Đây là mới con ngoan của mẹ, chăm ngoan học giỏi. "

Hắn chốt một câu:

"Con sẽ cố gắng."

"Nghĩ như vậy là tốt rồi."

Nói xong mẹ ra khỏi phòng.

Hắn thở ra một hơi dài nhẹ nhõm và bủn rủn tay chân trên giường.

Mặc kệ này, chuyện ngày hôm nay được coi là an toàn.

Hắn có chút lo lắng cho Lục Y Y, nhưng điện thoại di động của hắn đã bị mẹ hắn tịch thu, không liên lạc được, hắn cũng không dám đến nhà tìm nàng.

Đành chỉ có thể đợi cho đến khi tới trường học rồi trao đổi.