Chương 13: Giáo Huấn 2

Chương 13. Giáo Huấn 2

"Ngươi đã sai sao? Ngươi còn biết là sai sao?"

Mẹ rống lên:

"Ngươi quỳ ở đó cho ta!"

Hắn rùng mình, và nhanh chóng quỳ xuống đất.

Mẹ chỉ vào bộ quần áo trên giường và hỏi:

"Nói đi, đây là có chuyện gì xảy ra?"

"Cái này ... cái này..."

Đột nhiên hắn thấy rằng sự thông minh thường ngày của mình đã biến mất, hắn dừng lại một lúc lâu và nói:

"Đó là Y Y, nàng... Nàng muốn mặc chúng, vì vậy con đã lấy hai chiếc cho nàng. "

"Nàng muốn mặc nó?"

Mẹ rõ ràng là không tin những điều mà hắn bịa ra.

"Vâng, vâng, nàng ... Nàng nói rằng nàng rất thích quần áo của mẹ. Nàng ấy nói rằng quần áo của mẹ rất đẹp, cho nên nàng cũng muốn thử. "

Lục Y Y cũng không có ở đây, hiện tại đem việc này để cho nàng đỡ một chút.

Dù sao thì hôm qua nàng cũng đã vu oan cho hắn một lần, xem như là hòa nhau.

"Ồ, nàng muốn mặc nó? Vì nàng muốn mặc nó, ngươi liền đem quần áo đưa cho nàng. Ngươi đã hỏi qua ý kiến của ta chưa?"

Mẹ hai tay chống vào eo, từ trên cao trừng mắt nhìn hắn.

"Mẹ, không phải là mẹ cũng rất thích nàng sao. Khi nàng đến nhà chúng ta, mẹ vẫn cho cái này cái kia, coi nàng như con của mình mà, đối xử như là với Bắc Bắc."

"Đừng có cãi!"

Mẹ hắn hét lên, và hắn hoảng sợ nên nhanh chóng im lặng.

Mẹ nhìn hắn chằm chằm một lúc rồi hỏi lại:

"Ta hỏi ngươi, có phải tất cả những đôi tất của ta trước đây bị mất thì đều là ngươi lấy đi hay không?"

"Con……"

"Tất cả đều giao cho Lục Y Y?"

"Đúng, đúng, là cho nàng, nàng ... nàng thích."

Hắn thuận thế đem việc này ngoài một lần nữa.

“Tiểu Y Y, ta xin lỗi, ta thực sự không dám thừa nhận điều đó với mẹ, ta không dám nói là mình lấy tất của mẹ để thẩm du, nếu như vậy thì mẹ sẽ giết chết ta mất.”

"Ngươi thật hào phóng. Ngươi lấy quần áo của mẹ để mang cho bạn gái của ngươi. Ngươi có biết đôi tất đó đắt tiền như thế nào không? Được lắm, có nàng dâu rồi nên quên mẹ luôn? "

"Không, không, không ai có thể thay thế vị trí của mẹ trong lòng con."

"Thật ngớ ngẩn, thật ngớ ngẩn!"

Mẹ hắn đã tát vào đầu hắn hai cái, và giận dữ nói:

"Lăng Tiểu Đông, mẹ đã nói với ngươi là, chính là do ta quá nuông chiều ngươi, vậy nên ngươi mới vô pháp vô thiên, không biết xấu hổ là gì, ngươi quỳ úp mặt vào tường cho ta, quỳ ở đó và suy nghĩ lại. "

Nói xong mẹ thu dọn quần áo trên giường, đóng sầm cửa và rời đi.

Đầu gối hắn tê dại, không dám đứng dậy, một lúc sau, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng gì đó trong phòng khách.

Giọng nói dường như là mẹ hắn đang gọi điện thoại.

Hắn cảm trong lòng run lên một cái, sẽ không phải là mẹ gọi điện nói cho mẹ của Y Y chứ. Nếu chuyện này mà để mẹ của Y Y biết thì đó là rắc rối lớn.

Quỳ hơn nửa giờ, mẹ hắn mở cửa bước vào, nhìn hắn chằm chằm một lúc rồi ngồi lên giường.

Có một sự im lặng chết chóc bao trùm căn phòng,

Hắn muốn nói điều gì đó, nhưng hắn không dám nói.

Một lúc lâu sau, mẹ hắn nói:

"Ta vừa nói chuyện điện thoại với Dung a di."

Không đợi nàng nói xong, hắn vội nói:

"Đừng bảo là mẹ mang mọi việc nói với Dung a di nhé, thật là xấu hổ, mẹ... "

"Ngươi quỳ cho ta."

Mẹ la lên:

"Ngươi còn định dọa người khác sao?"

" Con thì không sao cả, nhưng Y Y dù sao cũng là con gái. Nếu chuyện này cứ để mẹ nàng ... biết ..."

Nói được một nửa, thấy mẹ trừng mắt nhìn hắn, thế là hắn vội vàng ngậm miệng lại.

Mẹ kìm nén cơn tức giận, nói một cách bình tĩnh nhất có thể:

“Sáng nay ta ra ngoài chính là nói chuyện với mẹ của Y Y. nói hai hai người các ngươi yêu nhau, chúng ta không phản đố, các ngươi đã phát triển đến một bước kia, chúng ta cũng có chuẩn bị tâm lý. Nhưng dù sao thì các ngươi cũng là học sinh lớp 12, đây là một năm rất quan trọng. Ban đầu chúng ta tính toán, để hai người các ngươi sẽ xa nhau một năm, sau khi được nhận vào trường đại học, ngươi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Nếu ngươi muốn kết hôn, chúng ta không phản đối. "

Hắn vội vàng tiếp lời:

"Con ủng hộ, con hai tay ủng hộ đề nghị này."

"Trễ rồi!"

"Trễ cái gì cơ?"

"Từ nay về sau không được phép gặp lại Lục Y Y."

"Cái gì?"

Chân mày của ta nhíu lại:

"Mẹ ... mẹ định chia cắt đôi uyên ương sao?"

"Ta chia cắt uyên ương đó, ngươi có ý kiến gì?"

"Con ... không phải ... mẹ ... tại sao?"