Hôm sau thức dậy thì cô bị cảm, đành xin công ty nghỉ một ngày, hôm sau đi làm mới biết ở trong núi một ngày mà trong xã hội đã là nghìn năm.
Chuyện thăng chức của cô ngay hôm đó được công bố ra ngoài, mọi người đều biết, cho nên cô vừa về tới công ty là nhận được vô số lời chúc mừng, lời chúc thì nghìn bài như một, nghe đến lỗ tai cũng sinh kén luôn, nhưng người gặp việc vui thì tinh thần thoải mái, hơn nữa người ta có ý tốt chúc mừng mình, mặc kệ là thật lòng hay giả ý, về công về tư thì cô cũng phải cười cám ơn.
Hôm nay đầu cô vẫn còn hơi ê ẩm, iết hầu đau đến khó chịu, nhưng quan mới tiền nhiệm, dù sao cũng phải ra dáng cho mọi người thấy, nhất là lãnh đạo ở trên, cho nên cô không có xin nghỉ tiếp, cơm trưa xong lại ra ngoài chạy nghiệp vụ.
Sau khi trở về lại gặp oan gia trong thang máy, người ta nói không phải oan gia thì không gặp nhau, lời nói này tuyệt không giả. Mặc dù là cùng một công ty, nhưng mà nhiều lần gặp trong thang máy vậy thật đúng là kỳ quái, có lẽ là ứng với câu nói kia, người mà bạn muốn gặp thì không gặp được, mà người mà bạn không muốn thấy, hắn hết lần này tới lần khác xuất hiện dưới mắt.
Kỳ thực cô không biết, đây không phải ngẫu nhiên, mà là hắn cũng đã đợi rất lâu rồi.
Ngày đó trở lại công ty đứng ở trong thang máy, cửa vừa chuẩn bị khép lại, một bóng dáng vội vã chen lấn vào, cô nhìn xong thì đầu lại bắt đầu đau, là mặt trắng nhỏ!
Thang máy hết lần này tới lần khác cũng chỉ có hai người bọn họ.
Thang máy đi lên trên, hai mắt cô không liếc ngang liếc dọc mà chỉ chú ý tới dưới chân, nhưng lại có thể cảm giác được khí vị và nhiệt độ hắn từ từ đến gần, đó là mùi vị chỉ thuộc về bản thân hắn, cho dù xa nhau bao lâu cô cũng có thể nhận ra mùi vị đó.
"Dương Dương, cho anh thêm một cơ hội đi."
Giọng hắn rất trầm thấp, có phần vô lực, nghe đến khiến người ta yêu thương, thế nhưng cô lựa chọn không lên tiếng.
"Dương Dương..." Hắn nhích tới gần hơn, tay ở dưới lặng lẽ kéo cô.
"Buông tay." Cô theo bản năng né tránh tay hắn, sau đó thần sắc không đổi lui lại, cách hắn một cự ly, cô sợ thứ nhiệt độ này, sợ thứ mùi đó, bởi vì cô sợ sẽ bị hút vào lần nữa, quyến luyến lần nữa, "Phan tiên sinh, thang máy trong công ty đều được giám sát, xin anh chú ý hình tượng một chút."
Phan Thừa Hi sắp chạm được vào tay cô lại chán nản rơi xuống, đôi chân mày nhíu chặt, nếu như lúc đó cô ngẩng đầu, cô sẽ thấy ngay được sự hối hận và đau khổ trong đôi mắt đầy tơ máu của hắn, chỉ là, cô đã bỏ lỡ.
"Chúng ta thực sự không có khả năng nữa sao?"
"Xin lỗi, tôi quên hết rồi, mặc kệ là tổn thương tôi mang đến cho anh, hay là thương tổn anh dành cho tôi, tôi đều quên hết rồi. Vết thương khép lại, vết sẹo lại vĩnh viễn tồn tại, Tiểu Bạch, chúng ta cứ như vậy đi, buông tha cho đối phương thôi." Tới tầng 15, Dương Dương không do dự bước ra ngoài.
Cô ấy đang cầu xin hắn đừng cuốn lấy cô ấy nữa! Phan Thừa Hi nghe xong trái tim liền đau đớn, trong nháy mắt ấy, hắn cảm giác mình thực sự không thể thở nổi, hóa ra hắn cũng không phóng khoáng như hắn nghĩ, câu nói "Tiểu Bạch", hắn đã rất lâu không được nghe cô gọi, hiện tại lần thứ hai nghe được lại là dưới tình huống như này, bừng tỉnh giấy mộng, quan hệ giữa hai người đã không thể hòa hợp lại.
Bọn họ chỉ có thể như bây giờ, chỉ có thể như vậy mà thôi!
Sau đó Phan Thừa Hi quả nhiên không có tìm cô nữa, cô cũng chỉ ngẫu nhiên mà nhìn thấy hắn từ xa, hắn lại gầy đi rồi, mỗi một lần nhìn thấy hắn, trong lòng luôn tự động tuôn ra một câu như vậy.
Kỳ thực trong lòng cô sao có thể bỏ được hắn chứ, cô cũng muốn hắn, chỉ là không qua được cửa ải kia trong lòng, giống như quy luật cuộc sống của rất nhiều người, chúng ta đều hiểu, lại không nhất định sẽ làm theo nó.
Cô không qua được cửa ải kia của bản thân, cô không quên được đêm cô đơn đó, một mình cô im lặng khóc thảm tới tận sáng, nước mắt ướt đẫm gối, mà người kia, lại vĩnh viễn chỉ cho cô một bóng lưng, sai là do cô, cho nên đau cũng chỉ mình cô chịu, đau quá nhưng cũng không thể lên tiếng.
Chỉ là bây giờ cô đã "nấu nhừ" cái quá khứ kia rồi, cô sẽ không quay đầu lại nữa.
Để quên đi sự đau đớn trong tình cảm, Dương Dương càng thả mình vào trong công việc hơn.
Dương Dương dù sao đi làm cũng không tới một năm, dù không khéo cỡ nào cũng có chỗ thiếu sót, tuy đã bớt đi được chút hấp tấp so với quá khức, trầm tĩnh rất nhiều, nhưng đối với những người làm việc trong công sở và trên thương trường thì cô cũng chỉ là nụ hoa sáng sớm, vẫn còn rất non nớt.
Dương Dương nửa vui vẻ nửa tìm tòi với công việc, hiện tại lại bị đẩy lên vị trí này, trong lòng cô cũng không muốn chịu thua, mặc kệ thế nào cũng phải có được thành tích, người ta mới không coi thường mình, nhất là có vài người.
Sau khi làm Phó tổ trưởng, cô càng có một bước lý giải với công việc của mình, thế là tinh thần a Q làm một tổng kết với công việc của mình như sau: Khách hàng: Anh là thượng đế tôi là nô lệ; lãnh đạo: Một người là mẹ ruột cô, một người là mẹ kế cô; đồng nghiệp: Anh đường làm quan rộng mở, tôi liền dệt hoa trên gấm; anh nửa đường mất tích, tôi bỏ đá xuống giếng.
Để có được biểu hiện tốt, Dương Dương bỏ ra càng nhiều nỗ lực hơn nữa, nhưng hết lần này tới lần khác gặp khách hàng mà người này còn khó khăn xảo quyệt hơn so với người trước.
Nói đến công ty XX công ty đi, rõ ràng cùng một project, bọn họ lại xét duyện hơn người ta một tuần lễ. Người đại diện công ty khách tiếp xúc với cô là một người cực kỳ tỉ mỉ nghiêm cẩn, rất nhiều chuyện đều thích tự mình đi làm yêu cầu với công tác cũng rất cao, chuyện gì không hài lòng sẽ không cho qua, chút mặt mũi cũng không cấp, cho nên trước có rất nhiều công ty muốn hợp tác với bọn họ cuối cùng đều bỏ qua.
Dương Dương trước kia cũng không phải một người đặc biệt tỉ mỉ, lần đầu tiên gặp loại khách hàng này cũng khó tránh khỏi luống cuống, ngầm oán giận hắn xảo quyệt, nhưng khách hàng là thượng đế, cô cũng chỉ oán giận đôi lời trong lòng thôi, cho nên sau khi va chạm một lần, trong quá trình làm việc cô luôn tự giác kiểm tra, cố gắng cẩn thận hết mức, e sợ sẽ xuất hiện cạm bẫy, quản lý khách hàng cũng tương đối hài lòng với cô, rốt cục cho cô cơ hội tới nơi trực tiếp hiệp đàm.
Nhưng khi Dương Dương dựa theo ước định xa xôi ngàn dặm thì không nghĩ tới công ty XX lại cho mình là công ty tài đại khí thô, chọn ba nhặt bốn không nói, lại để cô chờ một mình trong phòng làm việc cả buổi chiều, sau đó mới gọi tới nói có việc phải đi công tác, Dương Dương tức giận đầu muốn to ra, lại cũng chỉ có thể câm điếc mà ăn hoàng liên, tức giận cũng không thể phát tác với khách hàng, hợp đồng này thất bại cũng không sao, sợ rằng sau khi ra khỏi đây, công ty Hoa Tinh lẫn danh dự của cô đều sẽ bởi vậy chịu ảnh hưởng.
Cho nên mọi thứ không thể làm gì khác hơn là tự nhận không may, nhưng cô không nỡ bỏ miếng thịt béo đã tới tay này, thế là sau khi nhận được tin tức vị quản lý khách hàng kia công tác về là Dương Dương giở ra công phu quấn người, một mực hi vọng có được một lần bàn bạc thương lượng, quản lý khách hàng hoặc giả cũng sợ cô, đáp ứng cho cô thêm một cơ hội, mà địa điểm lần này cô qua đàm phán là ở trên công trường. Hôm đó, cô và hắn đứng mấy tiếng đồng hồ dưới ánh mặt trời ở công trường, sau lần phơi nắng tàn khốc ấy thì người cô cũng đen đi một phần.
Nhưng mà cũng may trời không phụ người có lòng, sự chân thành của cô đã làm rung động vị quản lý xảo quyệt của công ty XX, có được sự nhận đồng của hắn, rốt cục cô cũng ký được hợp đồng, tự nhiên Dương Dương cầm được một trong ba bản hợp đồng lớn nhất Hoa Tinh.
"Hãy cố gắng nỗ lực hơn, tôi rất xem trọng cô." Hôm sau ở trong buổi họp, Mary Lý một mình biểu dương cô.
Tin tức này vừa ra liền lập tức truyền khắp các bộ môn, mọi người đều phải lé mắt nhìn, ai cũng tâm tư dị biệt (trong lòng có những ý nghĩ khác), nhưng bên ngoài đều cười chúc mừng cô, muốn cô mời khách chúc mừng, cô cũng cười gật đầu đáp ứng.
Mọi người tất nhiên là vui sướng, về phần cá nhân hộ sau đó thế nào cô cũng không xen vào, cũng không muốn đoán gì cả.
"Dương Dương, em thật lợi hại a, lần này có thể nở mày nở mặt rồi, xà yêu kia chắc hẳn tức giận đến hộc máu." Vu Lỵ mở to miệng cắn miếng thịt bò, cực kỳ hăng say nhấm nháp.
"Chị nha, ăn ít chút đi, cũng đừng tùy ý kêu la nữa, lời này mà để người khác nghe được không tốt lắm đâu." Dương Dương lẩm bẩm quở trách cô ấy một câu.
"Sợ gì chứ, em không nói, chị không nói, ai biết a." Vu Lỵ liền uống một bát súp, thỏa mãn thở dài.
Dương Dương nhìn Vu Lỵ lại tăng một vòng, lần đầu tiên nghĩ Vu Lỵ quyết định là chính xác, cô ấy bây giờ cũng không cần giảm cân nữa, bởi cô ấy cũng không cần dùng nhan sắc để cố làm bản thân vui vẻ nữa.
Cái lớp quan hệ mập mở giữa Vu Lỵ và Lâm Viễn như mưa như sương mù lại giống như gió ấy cuối cùng đã được chọc thủng, sau khi Vu Lỵ xem mắt không dưới ba mươi lần, rốt cục vào một buổi tối cùng Lâm Viễn phá vỡ mối quan hệ giữa bọn họ.
Ví như chỗ trắng đen, chỗ đen trắng, không trắng cũng chẳng đen, quan hệ của bọn họ đã ở giải đất màu xám được bảy năm, trước sau vẫn ở trong giải đất màu xám giữa tình bạn và tình yêu, thân hơn cả bạn bè, nhưng vẫn còn cách xe tình nhân, cho tới giờ chưa từng có tinh thần vượt qua ranh giới kia. Không có dũng khí tiến một bước, một phương vĩnh viễn không nói, bên kia liền vĩnh viễn làm bộ không hiểu. Thế là một phương vĩnh viễn yên lặng, một phương vĩnh viễn giả ngu.
Thời gian cứ thế trôi qua, má hồng cũng già đi, một cô gái thì có bao nhiêu cái bảy năm? Chớp mắt thì cô đã 27 tuổi, qua vài năm nữa là cô sẽ vượt qua giới tuyến ba tám của phụ nữ, phụ nữ qua ba mươi cũng thực sự thành đậu nát, cho nên thay vì tiếp tục vùng vẫy lo lắng thiệt hơn với mối quan hệ mập mờ này, Vu Lỵ lựa chọn được ăn cả ngã về không, nói rõ tiếng lòng mình với Lâm Viễn.
Nhưng trắng là trắng mà đen là đen, màu xám vĩnh viễn chỉ có thể là màu xám, Lâm Viễn cự tuyệt cô ấy, lý do là đây đó quá quen thuộc, quen đến mức không còn có cảm giác yêu đương gì nữa. Vu Lỵ cười, lúc này đây, cô rốt cuộc nhận được bóng lưng một người.
Đêm đó cô ấy khóc chạy đến chỗ Dương Dương, nói mình rất ngu, biết rất rõ ràng cảm giác giữa bọn họ chưa đủ để thiết thiết thật thật phát triển thành mối quan hệ chính thức, bằng không hắn đã sớm phá vỡ, hà tất đợi cô ấy lên tiếng.
Vu Lỵ khóc nói cho cô biết, bảo cô vĩnh viễn đừng có lấy chồng mà chơi cái trò mập mờ này, thực sự là rất oan ức, cái được không bù đắp đủ cái mất, loại quan hệ đó vĩnh viễn không thể trong suốt, giống như những hạt sương sớm vĩnh viễn chỉ có thể ở trong bóng tối, trời sáng rồi thì nó sẽ bốc hơi, cho nên cô ngốc, cười chính mình nhìn thấu mà vẫn không cam lòng, vẫn cứ khiêu chiến định luật này, cho nên bây giờ cô vừa mất lính vừa mất phu nhân, không có được tình yêu, lại mất đi một tri kỷ.
Dương Dương ôm cô ấy, một câu cũng không nói, cô biết, lúc này Vu Lỵ không cần người khác an ủi, trong lòng cô rõ ràng hơn bất kì ai, cô ấy chỉ cần trút hết ra, chỉ cần một người lắng nghe.
Quan hệ của bọn họ khiến cô nhớ lại cái mập mờ đầu tiên của Dương Thừa Lâm, "Mập mờ khiến người ta chịu hết oan ức, không tìm được chứng cớ yêu nhau, khi nào nên tiến tới khi nào nên buông tay, ngay cả dũng khí ôm nhau cũng không có..."
Vượt qua tình bạn, vẫn chưa tới ái tình, mối quan hệ của bọn họ hoa không phải hoa, sương mù cũng không phải sương mù rốt cuộc ngay thời khắc cô ấy lên tiếng đã đi tới cuối cùng, từ nay về sau bọn họ sẽ chỉ là những người bình thường không thề làm bạn bè được nữa, nửa đêm mất ngủ cũng sẽ không cùng người kia nói chuyện phiếm, rõ ràng đến chết người; khi trời đông giá rét cũng sẽ không gởi hơi thở qua thư từ nhắc đối phương mặc nhiều quần áo coi chừng cảm lạnh; lại không vì đối phương mà cự tuyệt những cái có khả năng khác.
Sau hai tuần Vu Lỵ làm rõ, rốt cục xác định quan hệ với một người đàn ông, người kia là giáo sư đại học, ba mươi mấy tuổi, bởi trước đây quá bận rộn với sách vở bài tập, không có để ý gì tới chuyện tình cảm, sau khi có công việc rồi lại vẫn luôn bận bịu, cho nên cảm tình cũng trì hoãn, tới giờ tuổi cũng lớn, muốn yên ổn lại. Hai người trước là kết hôn sau mới bắt đầu giao lưu, nửa năm sau, bọn họ cùng đi lên thảm đỏ.
Vu Lỵ vẫn là Vu Lỵ trước kia, thích cười, bộ dạng không tim không phổi, chỉ là thỉnh thoảng khi bắt gặp một bóng hình thì ánh sáng trong đôi mắt mới hơi mờ đi. Dương Dương đã từng muốn hỏi cô ấy có phải quá vội vàng rồi không, nhưng lời đến miệng liền thôi.
Nhưng thật ra Vu Lỵ nhìn thấu nghi vấn của cô, "Dương Dương, chị đã trưởng thành rồi, trong nhà cũng dục đã lâu, chị không thương anh ấy, nhưng chị biết bỏ lỡ anh ấy, chĩ sẽ không gặp được người tốt hơn, cuộc sống chỉ có vài thập niên, cũng không phải ai cũng có thể sống cùng người mình thích tới đầu bạc răng long, con người sau cùng cũng chỉ là tìm một người bạn thích hợp sống với mình, Dương Dương, chị nhìn ra được, Phan thiếu vẫn chưa hết hi vọng với em, em cũng giống vậy, em cũng chưa từng bỏ được hắn, hắn có lẽ làm sai, nhưng thứ cảm tình này chẳng thể tính toán được ai đúng ai sai, nên quý trọng thì hãy quý trọng lấy nó."
Sau khi nghe xong lời cô ấy, cô lại mất ngủ lần nữa.
Sau khi cô thăng chức thật ra gặp Hác Đình mấy lần, Dương Dương cho là cô ta sẽ nói ác, nhưng cũng chỉ cười chúc mừng cô, hại cô tưởng rằng ngày đó mặt trời mọc từ hướng tây.
Không lâu sau, cô nhận được điện Xa Minh Vũ gọi từ Mỹ, hắn nói, Lý Ninh rốt cục đã tỉnh lại, tuy ý thức còn chưa tỉnh táo, nhưng đã có thể hành động rồi, không lâu sau là cô sẽ được nghe thấy giọng nói của cô ấy.
Dương Dương ở đầu này điện mưng đến chảy nước mắt, đây là tin tức tốt nhất trong khoảng thời gian này, thế là từ ngày đó trở đi, cô hầu như mỗi ngày đều bớt chút thời gian nói chuyện phiếm với Lý Ninh, đương nhiên tình trạng bây giờ của Lý Ninh vẫn chưa thể nghe điện thoại, nhưng Xa Minh Vũ sẽ chuyển cho cô nghe, mỗi một lần nghe được tin tức cô ấy chuyển biến tốt đẹp, Dương Dương đều nghĩ lạc quan hơn, có thể sau một khắc, Lý Ninh sẽ nhận điện thoại gọi cô "Con bé đáng ghét kia."
Công tác thuận lợi, Lý Ninh từ từ khang phục, Dương Dương hạnh phúc đến mức nghĩ rằng ông trời rất quan tâm tới mình, lại không biết một trường phong ba và âm mưu đang từng bước tới gần bóp chặt yết hầu cô lại.