"Dương Dương. . ." Thích Thiên gọi lại ngay khi Dương Dương muốn lên nhà.
"Làm sao vậy?" Cô quay lại, thấy Thích Thiên do dự, có vẻ muốn nói lại thôi, ánh mắt lộ ra vẻ không hiểu.
"Dương Dương, tôi có lời muốn nói với cô."
"Vậy à, thế thì tới nhà tôi uống ly cà phê đi, tôi còn phải cám ơn anh đã đưa tôi về a." Dương Dương cười nói.
Thích Thiên gật đầu đi theo, rất tự nhiên nhận lấy đồ đạc từ cô, Dương Dương hiểu ý cười, Thích Thiên thật là một chàng trai tốt.
"Muốn uống gì không?" Vào cửa, cô bảo Thích Thiên đặt đồ lên ghế salon rồi hỏi.
"Coca." Hắn cũng không khách khí.
Dương Dương từ trong tủ lạnh lấy ra lon pepsi ném cho hắn, mình thì rót ly cà phê.
"Trễ vậy còn uống cà phê, không sợ đêm không ngủ được sao?"
"Thích Thiên, tôi phát hiện tiếng Trung của anh tiến bộ thần tốc đó nha, bây giờ mà không chú ý nghe còn tưởng anh là người Trung Quốc chính gốc nữa chứ!" Cô nhún vai đáp phi sở vấn (hỏi một đằng trả lời một nẻo), kỳ thực không uống cũng không ngủ được, cho nên mới không sao, đương nhiên những lời này chỉ nói ở trong lòng thôi.
Hắn cũng không tìm căn nguyên vấn đề, gãi đầu cười, hàm răng trắng trông thật dễ nhìn: "Vậy cũng có một phần công lao của cô nữa mà."
"Đúng nha, anh không nói làm tôi quên mất, anh nói xem, phải làm sao để cám ơn cô giáo này đây?" Cô cũng theo cười.
"Lấy thân báo đáp thế nào?"
"Lấy thân báo đáp để tôi bao dưỡng? Ý kia nói chính là tôi phải nuôi anh? Không được không được, ngay cả bản thân tôi còn nuôi không nổi, đâu có tiền mua mặt trắng nhỏ nữa hả." Cô có hơi xấu hổ, làm bộ nghe không hiểu ý hắn, cũng làm bộ không nhìn thấy cảm tình nóng bỏng trong mắt hắn, mắt cứ nhìn chằm chằm ly cà phê trong tay, khuấy liên ục, nụ cười có hơi cứng nhắc.
"Vậy để anh nuôi em."
"A? Cái gì?"
"Anh nói là để anh nuôi em, Dương Dương, " Thích Thiên bỗng nhiên trở nên rất nghiêm túc, cứ như một cậu bé xấu hổ khi phải đối mặt với cô gái mình thích, mặt đỏ hồng, "Kỳ thực anh thích em lâu rồi, em có thể cho anh một cơ hội được không, để anh chăm sóc cho em?"
Thích Thiên nói thẳng, lúc này sự hối hận dâng lên trong lòng Dương Dương, sớm biết thế sẽ không để hắn bắt đầu để mà hiện tại thật xấu hổ, cô cúi đầu, khuấy mạnh ly cà phê trong tay làm cho chúng nổi đầy bọt trắng xóa.
Bầu không khí trong phòng khách liền trở nên rất vi diệu, yên tĩnh đến lạ kỳ.
Dương Dương biết ngày hôm nay trốn không thoát, ánh mắt nóng như lửa của Thích Thiên như thiêu đốt cô, khiến cô muốn làm đà điểu cũng không được, hít sâu một hơi, điều chỉnh lại hô hấp, cô không muốn thương tổn một người con trai thưởng thức mình như vậy, phụ nữ mà, luôn khoan dung với người thích mình, huống chi bất kể là công hay tư, Thích Thiên đều là một người bạn đáng để kết giao, cô không hy vọng bởi vì mình cự tuyệt mà ảnh hưởng đến quan hệ của hai người, cho nên lên tiếng trước, những lời cô đã cân nhắc rất lâu trong lòng.
"Thích Thiên, anh là một chàng trai tốt, một người đàn ông cực kỳ ưu tú, nếu em sớm gặp anh thì em sẽ chấp nhận anh, nhưng là bây giờ em không có chuẩn bị tâm lý, anh cũng biết em cũng vừa chia tay anh ấy không lâu, nói không nhớ anh ấy là giả, tuy không thể trở lại quá khứ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn trong lòng vẫn không thể buông ra được, anh có hiểu không?"
Thích Thiên nghe xong cúi đầu im lặng, bầu không khí càng trở nên xấu hổ. Nhưng hắn rất nhanh lại ngẩng đầu lên, sắc mặt cũng khôi phục bình thường, gật đầu nói với Dương Dương, "Anh hiểu, gần nhất anh đọc một quyển sách có câu nói như này, hình như là: Đúng thời điểm, gặp được đúng người chính là hạnh phúc, đúng thời điểm mà gặp sai người thì chính là đau khổ, sai thời điểm mà gặp được đúng người thì chỉ biết thở dài, sai thời điểm lại gặp sai người thì là một sự bất đắc dĩ. Như anh và em thì hẳn là thuộc về tình huống thứ ba hả?"
Một chàng trai như vậy thật sự là không có ai có thể không thương được, trong sát na đó thôi mà cô muốn đổi ý lên tiếng chấp nhận hắn, thế nhưng cô rõ ràng, căn bản mình không thương hắn, nếu chỉ vì cái này mà chấp nhận thì sẽ không công bằng với hắn, mà tiếp tục như vậy kết quả chỉ có thể là một ngày nào đó cô sẽ mất đi tình bạn với hắn, đây là điều cô không muốn thấy nhất.
"Cám ơn anh, Thích Thiên. Em mong tiếp theo đây, chúng ta đều có thể ở đúng thời điểm, gặp được đúng người, tìm được hạnh phúc của chính mình."
Thích Thiên gật đầu, hai người bèn nhìn nhau cười.
Lúc sau thì hai người hàn huyên tới những chuyện khác, không lâu sau Thích Thiên liền đứng dậy cáo từ, Dương Dương cũng không giữ hắn lại, biết trong miệng hắn nói không ngại, nhưng trong lòng vẫn không dễ chịu, dù sao không ai thích bị người khác cự tuyệt cả.
Như Thích Thiên nói, đêm đó cô quả nhiên mất ngủ, nhìn căn phòng trống trải cảm thấy thật cô độc, đêm tối vô biên ù ù kéo đến tựa hồ muốn nuốt chửng cô, cô không biết cô ngủ lúc nào, ngày thứ hai tỉnh lại, mắt liền đi vào hàng động vật được quốc gia bảo vệ.
Dùng trứng gà đắp lên cho đỡ thâm, sau đó hừng hực đi làm, thuận tiện ghi vào sổ nhắc nhở sau khi tan việc thì đi mua lọ kem bôi mắt Chantecaille mà lần trước Lý Ninh giới thiệu. Tuổi tác tăng lên, phụ nữ càng không thể rời khỏi mỹ phẩm dưỡng da.
Tất cả mọi người đều khen tóc cô rất đẹp, rất hợp với khuôn mặt cô, cả người thoạt nhìn có khí chất hơn.
Tâm tình của cô cũng tốt theo, ai mà lại không thích được người khác khen chứ? Vốn cả ngày tâm tình cô đều tốt, nhưng sau khi tan việc, Mary Lý gọi cô qua một chuyến. Lúc về, không biết nghĩ chuyện gì cứ cúi đầu đi, vừa ra khỏi thang máy thì va phải một lồng ngực.
"A. . . Xin lỗi xin lỗi." Cô lập tức áy náy.
Đối phương ôm một cái hộp rất lớn, cũng không có chú ý tới phía trước, hai người va chạm thì đồ trong hộp liền rơi ra.
"Không sao cả. . . Dương Dương?" Người kia bỗng nhiên không xác định hô lên một tiếng.
Cô sững sờ, giọng nói này quá quen thuộc, đến nỗi không cần quay đầu lại cô cũng biết là ai.
Qua một hồi lâu, cô mới ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười chuyên ngành: "Chào anh, Phan tiên sinh."
Phan Thừa Hi nhìn cô như nhìn thấy quỷ, trong lòng bởi câu "Phan tiên sinh" này mà dấy lên lửa ngập trời, chờ tới khi thấy được mái tóc kia của cô, ngọn lửa càng giống như được đổ thêm dầu.
"Em cắt tóc hả?" Giọng nói hắn nghe vào rất áp lực, có chút lạ lùng.
"Đây là chuyện riêng của tôi, tôi nghĩ hai chúng ta cũng không phải rất quen thuộc, tôi không cần phải... báo cáo gì với Phan tiên sinh anh chứ hả?" Trên mặt hắn thủy chung vẫn duy trì nụ cười lễ phép mà xa lánh ấy.
Trong lòng hắn ngẩn ra, lúc này mới ý thức được bọn họ đã chia tay, ngọn lửa trong lòng vẫn không cách nào khống chế được, thái độ ấy của cô lại càng làm ngọn lửa bùng phát, nhưng không có cách nào với cô, sắc mặt cũng càng thêm khó coi.
Dương Dương cười, nhặt đống đồ trên mặt đất lại, sau đó ngẩng đầu bước đi, không muốn có quá nhiều tiếp xúc với hắn.
"Em đừng đi!" Thấy Dương Dương hoàn toàn không đếm xỉa tới hắn mà cứ thế đi, lòng Phan Thừa Hi càng thêm khó chịu, cầm lấy cánh tay cô không cho cô đi, vẻ mặt thất bại.
"Xin hỏi Phan tiên sinh còn có cái gì chỉ giáo?" Dương Dương muốn rút tay mình về, lại bị nắm chặt hơn, người qua lại tò mò nhìn bọn họ.