Khi cô quay đầu lại gặp được người con trai ấy thì tim cô chợt thót lại, là hắn, Cố Phương Văn!
Dù đã có 7 năm không gặp nhưng lần đầu tiên gặp lại cô đã nhận ra ngay, vẫn cái ánh mắt mê người ấy, mang theo chút u buồn khiến người ta đau lòng, cái mũi thẳng tắp cùng đôi môi mỏng...
Hắn cao hơn khi đó, lại còn rất thành thục, trên gương mặt không còn nụ cười ngượng ngùng ngây ngô ban đầu mà đã tản ra hương vị đàn ông chín chắn, Cố Phương Văn như thế vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ.
Hắn vốn nhìn người con trai bên cạnh cô, sau đó vẫn mang theo nụ cười nhìn sang cô, rồi cũng như cô, nụ cười ấy chợt cứng lại, ngơ ngác, dần dần trong ánh mắt xuất hiện sự vui mừng ngạc nhiên.
"Dương Dương?" Hắn thử hỏi.
"Sao vậy? Hai người quen nhau sao?" Người con trai ở sau đã cướp lời trước, kinh ngạc nhìn bọn họ.
"Đúng vậy." Cô đáp thầm trong lòng, mắt vẫn dán chặt lên người hắn không dời.
"Yêu, xem ra tôi lại thành kỳ đà cản mũi rồi, được được, Paul à, bức tranh cậu muốn tôi vẽ ở đây, cô gái này hình như cũng thích đó, hai người cứ sắp xếp đi, còn tiền thì cậu cứ giao cho trợ lý của tôi là được." Chờ Cố Phương Văn đi tới, hắn vỗ vỗ vai Cố Phương Văn rồi nháy mắt mấy cái, tiếp đó đi chào hỏi người đàn ông nào đó đứng ở xa.
"Anh thật không ngờ là có thể gặp em ở đây." Hắn cười, bờ môi quyến rũ vẽ ra một độ cong đẹp mắt.
Hắn trước đây rất ít cười thế này, cô nghĩ thầm.
"Sao vậy? Quên anh rồi sao?" Hắn nhướng mày cúi xuống, dí sát vào cô cười hỏi, giọng điệu có phần tủi thân đau lòng.
Cô ngẩn ra, người này rốt cuộc là ai? !
"Không thể nào? Dương Dương, em thật sự quên anh rồi hả? Anh là Cố Phương Văn đây, bạn thanh mai trúc mã của em đấy."
Đúng vậy, hắn là Cố Phương Văn, gương mặt này, đôi mày kiếm thẳng tắp rất đặc biệt ấy cùng ngũ quan vuông vắn, đúng vậy, đây là Cố Phương Văn - "thanh mai trúc mã" mà cô biết vài chục năm, chỉ là tại sao lại xa lạ đến vậy? Là bởi vì đã lâu không có gặp nhau ư?
"Sao quên được chứ, anh là Cố Phương Văn."
"Sao xa lạ vậy, em chưa bao giờ gọi anh như thế cả." Hắn vẫn mang nụ cười như cũ, chỉ là giọng điệu dường như có chút không muốn bỏ qua.
Cô giả vờ như không biết, cô đã nghĩ rất nhiều, cũng thiết kế ra rất nhiều tràng diện khi bọn họ gặp lại nhau, nhưng không có cái nào giống như bây giờ, hắn rất nhiệt tình nhưng nhiệt tình ấy lại làm cô thấy thật xa lạ.
"Em thích bức tranh này sao?" Hắn rất thông minh chuyển đề tài.
Có người nói, bạn bè chân chính không cần mỗi ngày dính chung với nhau, cho dù một năm không gặp hoặc lâu hơn nữa cũng sẽ không trở nên xa lạ, nhưng nếu giữa hai người từng có quan hệ mập mờ thì sao đây? Đột nhiên cô không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, hay là như câu nói kia, gặp nhau không bằng hoài niệm.
"Cũng không phải đặc biệt thích chỉ là nhìn rất quen thôi."
"Vậy được rồi, chứng minh em còn chưa quên quá khứ của chúng ta." Hắn thân mật bóp mũi cô, đối với sự thụt lùi của cô cố tình không đếm xỉa, tiếp tục nói, "Thiếu niên trong tranh này là anh, em đoán xem cô gái kia là ai?"
Cô gái kia là cô. Cô hồi đáp trong lòng, bên ngoài thì chỉ cười nhạt không nói.
Nụ cười của hắn theo đó biến mất, kinh ngạc nhìn cô, trong đôi mắt thoáng hiện lên sự u buồn và thương cảm quen thuộc, "Anh cho là giữa chúng ta sẽ không chỉ như vậy."
"Em..." Cái ánh mắt kia chỉ Cố Phương Văn trước kia mới có, Cố Phương Văn trước kia trong ánh mắt thường lóe lên sự u buồn, điều này cũng có quan hệ tới bối cảnh thân thế của hắn, khi hắn mười hai tuổi, ba hắn chợt phát hiện ra đứa bé này không phải cốt nhục của mình mà là con của vợ mình cùng một người đàn ông khác, tuy sau cùng áp dụng thái độ nhắm một con mắt mở một con mắt, nhưng dù sao cũng không phải con mình nên thái độ cũng dần trở nên lạnh nhạt. Cố Phương Văn ban đầu vẫn không rõ, sau này nghe những lời đồn đã từ bên ngoài liền biết chuyện này, từ đó nụ cười rất ít xuất hiện trên khuôn mặt hắn, quanh năm đều chỉ có sự u buồn và cô đơn khiến người ta đau lòng.
"Em đợi anh một chút." Không đợi cô trả lời hắn liền đi tới quầy phục vụ, một lát sau liền quay lại.
"Gần trưa rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm được chứ? Em sẽ không phải lại muốn cự tuyết anh chứ hả?"
"Em khi nào thì cự tuyệt anh?" Rốt cuộc cô cũng cười.
"Cuối cùng đã cười rồi, cảm tạ Thánh A La! Còn nói không có sao, vừa rồi anh hỏi ba câu cũng không đáp, cái này không phải từ chối ngoài ngàn dặm ư?" Nụ cười của hắn cũng quay trở lại.
Hai người tới một nhà hàng Tây dùng cơm, hắn đúng thật thay đổi rất nhiều, trước kia lúc nào cũng rất trầm mặc, chỉ có lúc ở với cô nói về thiên văn học thì thao thao bất tuyệt, nhưng hắn bây giờ, thành thục, khôn khéo, chỉ cần một ánh mắt là đoán được ý nghĩ của cô, cô luôn cảm giác mình trở nên trong suốt trước mặt hắn, loại cảm giác này khiến cô rất không thoải mái.
"Em còn tưởng anh sẽ làm công việc liên quan tới thiên văn học nữa chứ." Cô xác thực cho rằng như vậy, nhưng bây giờ hắn là một Phó tổng của một công ty thành phố H, hoàn toàn không có liên quan gì tới thiên văn học cả.
"Anh bây giờ là thành viên hiệp hội thiên văn học đấy." Hắn nói chuyện rất uyển chuyển, không nói mình bỏ qua, chỉ quan trọng là đem sở thích của mình tiếp tục phát triển.
"Ha ha, vậy rất tốt." Cô cảm giác mình rất ít từ, cũng rất khách sáo. Mặc dù không thích sự thay đổi trên người hắn, nhưng không thừa nhận cũng không được việc này không phải lỗi của hắn. Con người dù sao cũng phải trưởng thành, mà lúc ấy sẽ có thay đổi, vì thích ứng với xã hội này cho nên phải thay đổi mình, thành thật mà nói, dựa theo tính cách trước đây của Cố Phương Văn đích thực không thể người lên vị trí người quản lý này được, hơn nữa không phải chính cô cũng đang thay đổi sao?
Lúc chọn món, Cố Phương Văn gọi giúp cô phần thịt cừu, lúc này cô mới nhớ, trước kia cô rất thích ăn thịt cừu, sau này lại không thích nữa, chỉ ăn thịt bò, "Em không ăn thịt cừu, waiter, giúp tôi đổi thành thịt bò đi, chín bảy phần."
"Anh nhớ em trước đây rất thích ăn thịt cừu mà, có một lần mẹ em từ nhà họ hàng mang về rất nhiều thịt cừu, em cả đêm ở lại nhà anh không đi đó."
"Nào có chuyện ấy." Cô quở trách, nhưng mà hình như từng có chuyện này thì phải.
"Giờ nhắc lại mới thấy xấu hổ sao? Em khi đó hết ăn lại ăn, anh cũng chỉ ăn được có một phần còn lại toàn bộ vào trong bụng em hết."
"Nói bậy, rõ ràng là anh ăn hết." Cô đỏ mặt, chọc hắn cười khẽ.
Bầu không khí giữa hai người dần trở nên hòa hợp, mỗi người đều nói về những việc mà mình từng trải qua, nhưng không hiểu sao đều không hề đề cập tới năm đó hắn bỏ đi, cũng không nói đến đoạn mối tình đầu năm ấy, hai người coi như bạn bè lâu năm không gặp, chỉ trò chuyện cuộc sống xa cách sau đó.
Trong lúc ấy, điện thoại hắn vang lên mấy lần, dường như rất bề bộn, hai người sau khi dùng cơm xong, hắn kiên trì lấy xe đưa cô về, cô từ chối mấy lần cũng vô dụng nên đành để hắn đưa đi, hơn nữa trong thời gian này đón xe cũng không dễ.
Mặt trắng nhỏ gọi điện về nói là do có chuyện xảy ra nên chắc phải ở lên bên kia mấy ngày, cô cũng ừ nhưng trong lòng lại ầm ĩ, vì sao hết lần này tới lần khác lại xảy ra chuyện đúng lúc thế chứ? Chẳng trách người ta nói uống nước cũng bị tắc răng, chuyện không tốt lúc nào cũng đi đôi với nhau.
Hôm đó sau khi cô và Cố Phương Văn chia tay cũng không có liên lạc, cô cho là hắn đã về thành phố H, không ngờ lúc này cô lại nhận được một bọc hàng. Mở ra thì thấy đó là bản vẽ phác thảo cỏ bốn lá mà lần trước thấy ở triển lãm, nhất thời cô liền ngây người, hắn làm vậy là có ý gì? Vừa muốn cầm điện thoại gọi thì hắn lại gọi tới, thế là không chút suy nghĩ nhận điện.
"Nhận được chưa?" Hắn nói thẳng.
"Nhận rồi, nhưng mà anh đây là có ý gì? Bức tranh này không phải anh đã phải xin rất lâu mới có được sao?"
"Anh nói rồi, anh sẽ cho em hạnh phúc của cỏ bốn lá, đừng nói là một bức tranh, cho dù là một vạn bức anh cũng sẽ mua vì em, huống hồ bản thân bức tranh này chính là để kỷ niệm quá khứ của chúng ta, Dương Dương..."
"Phương Văn" Cô kịp thời ngăn cản hắn nói tiếp, "Đừng nói nữa, quá khứ cứ để nó qua đi, em... Em đã có bạn trai rồi."
Bên kia bất chợt yên tĩnh, để lại một đoạn trống trầm mặc khiến người ta buồn bực.
"Dương Dương, anh bây giờ đang ở bên dưới nhà em, anh muốn gặp em một lần."
"Phương Văn... Anh cần gì phải thế chứ?" Nếu là trước kia, trong lòng cô hẳn vẫn còn sự lưu luyến không muốn buông tay với mối tình đầu này, nhưng lần trước sau khi gặp lại cảm thấy thất vọng, tự nghĩ lâu vậy thì đã là cảnh còn người mất, hắn sớm không còn là hắn lúc trước. Cũng bởi như thế, trong lúc bất chợt mà cô nhận ra rằng, qua nhiều năm như vậy, cô hoài niệm Cố Phương Văn không bằng nói là cô đang hoài niệm cảm giác nảy nở tuổi thanh xuân vào mùa mưa năm ấy. Từ sau khi gặp lại hắn, suy nghĩ cô liền quay trở về, cũng đã thấy rõ trái tim của mình.
Cô nghĩ, thay vì nhớ lại quá khứ đã qua, không bằng nắm chặt hiện tại tốt đẹp đang có. Hôm đó sau khi nghĩ thông hết thảy, cô cố ý lau chùi sạch sẽ một lượt mọi thứ trong nhà mặt trắng nhỏ. Nhìn đồ dùng sạch bong, cô hài lòng thở hắt ra một hơi, kỳ thực làm bà chủ gia đình cũng tốt, sau đó cứ cười ngu ngốc một mình ở phòng khách.
"Dương Dương, anh không muốn cái gì khác, kỳ thực không thể làm người yêu thì chúng ta vẫn có thể làm bạn được mà, chẳng lẽ em ngay cả việc cho anh làm bạn em cũng không được sao?" Giọng hắn nghe có chút thương cảm.
Giữa nam và nữ liệu có tình bạn thuần túy được không đây? Thực ra vấn đề này cũng giống như việc quả trứng có trước hay con gà có trước, mỗi cái lại có cách nói của nó.
"Em không phải là có ý đó." Nếu quả thật chỉ là bạn thì cô thấy không sao cả, dù sao thời gian từng trải qua cũng không phải là giả.
"Anh thừa nhận những năm gần đây anh không có quên được em, cho nên lần trước vừa nghe chị anh nói đã thấy em ở thành phố S, anh liền giục chị ấy nghe ngóng tin tức của em, sau đó bảo chị ấy đưa cuốn sách mà năm đó em tặng anh cho em, chỉ là..."
Lần trước lúc cô đưa mặt trắng nhỏ tới đây thì người chị cùng cha khác mẹ của Cố Phương Văn đến tìm cô.
Ngày đó, cô vừa mở cửa liền nhìn thấy Cố Tích, thật đúng là không nhận ra. Cô ấy thay đổi rất nhiều, trước kia là một cô gái mập nhỏ, bây giờ thì dáng người cao gầy thon thả, khắp người lộ ra hương vị cô gái thời thượng của đô thị, người ấy, đều sẽ phải thay đổi.
Cố Tích mang tới cuốn "Thép đã tôi thế đấy" của Nikolai Alekseyevich Ostrovsky mà năm đó rất thịnh hành ở trường học, cô cũng tham gia náo nhiệt mua một quyển, bây giờ nghĩ lại cũng thấy thật vui. Nhưng về sau cho hắn mượn, sau này cũng không còn nữa, bởi vì năm đó hắn bỏ đi thì cả cuốn sách kia của cô cũng đi theo.
Lật cuốn sách, bên trên vẫn còn nét chữ trước kia, rất là quen thuộc, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, một cảm giác đã lâu không có dường như quay trở về.
Cổ Tích đi cũng nhanh, chỉ để lại một số điện thoại, nói cô có thể liên lạc với hắn. Cô vẫn luôn để số điện thoại ấy trong sách, chỉ là chưa từng gọi một lần.
"Dương Dương, trong lòng anh, quãng đường mà em đi cùng với anh, cả đời này anh sẽ không quên. Năm ấy bỏ đi cũng là chuyện bất đắc dĩ, sau này vẫn không dám liên lạc với em, cũng không phải anh quên em mà nghĩ rằng đến một ngày nào đó khi có thể đem lại hạnh phúc cho em thì anh sẽ quay về tìm em, nhưng anh sai rồi, anh cho là em sẽ chờ anh... Nhưng mà em phải hiểu anh, anh không phải người cứ quấn lấy mãi không buông, cho dù trở thành bạn bè bình thường, anh vẫn mong chúng ta có thể làm bạn, lúc rảnh thì cùng ăn cơm nói chuyện phiếm được không?"
"Anh chờ em một chút, em thay bộ quần áo." Do dự một chút vẫn đáp ứng yêu cầu của hắn.
"Được." Giọng Cố Phương Văn lập tức tràn đầy vui sướng.
Đặt bức vẽ hắn tặng trên ghế, cô tùy ý ăn mặc rồi cài cửa đi ra ngoài, chỉ là chuyến đi này cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện.