Cúp điện thoại, cô có hơi buồn, nhớ lại mới không lâu trước đây, căn nhà này còn náo nhiệt đến vậy, nhớ những ngày cô và Lý Ninh cãi nhau vui đùa ầm ĩ, trong lòng lại cảm khái vô hạn.
Hôm qua cô có gọi cho Xa Minh Vũ, anh ta nói tình huống của Ninh vẫn vậy, không có chuyển biến gì cả, nhưng ít ra cũng không có xấu đi, anh ta có một người bạn đang liên hệ với một vị bác sĩ rất có tiếng ở Mỹ, có thể nhờ ông ta giúp Lý Ninh. Nói đến đây thì hai người cũng không còn biết nói gì nữa, sau đó xuất hiện một khoảng trầm lặng, cô thở dài, nói lời tạm biệt rồi cúp máy.
Ôm lấy cái gối ôm mà Lý Ninh thích nhất, cảm giác cô ấy dường như còn chưa đi, tựa hồ chỉ một lúc sau cô ấy sẽ trở về, đúng lúc này thì chuông cửa vang lên, cô vội vã chạy ra, "Ninh, cậu về..."
Nhìn rồi mới biết đầu mình tỏa nhiệt, Ninh sao có thể xuất hiện ở đây? Đứng trước cửa là một phụ nữ ăn mặc rất thời thượng, tới khi cô thấy rõ dáng dấp cô ta, sắc mặt không khỏi thay đổi...
Chân trước người phụ nữ vừa đi thì chân sau mặt trắng nhỏ đã tới.
"Em có khách à?"
"Ừ, một người hàng xóm trước đây lúc ở quê ấy mà." Ánh mắt cô có chút trốn tránh.
"Đồ đạc đâu rồi?" Thực ra hắn đã sớm chú ý tới, nhìn cô nhưng không nói ra nghi ngờ trong lòng, mỗi người đều có việc riêng tư của mình, mỗi người đều cần không gian của mình, cho dù là anh chị em ruột với nhau cũng như thế, hắn cũng không phải một người chuyên chế, cô ấy không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi, chỉ là... Chỉ là có chút tò mò thái độ cô ấy thôi.
"Ở trong phòng." Lấy điện thoại ra chiếu sáng, hai người mò mẫm đi vào phòng.
"Để anh, việc nặng phải để đàn ông làm." Mặt trắng nhỏ vẫn là rất có phong độ.
Cô hé miệng cười, cũng không từ chối hắn, việc này đích xác nên do đàn ông làm.
Hắn đi ở phía trước, cô theo phía sau, dáng người mặt trắng nhỏ cũng tính là cao, cỡ khoảng 1m8, chân dài vai rộng, cơ bắp không tính là rất to lớn, nhưng lại mạnh mẽ khỏe đẹp, cũng không phải kiểu trí thức yếu đuối, tỉ lệ vóc dáng cực kỳ hoàn mỹ, bình thường nhìn hắn mặc gì cũng đã rất đẹp rồi, trời sanh là cái móc áo! Thấy vậy, cô nuốt nước miếng, trước còn có chút lo lắng hắn ăn mình, giờ mà cứ tiếp tục nhìn vậy, e là khả năng cô ăn tươi hắn sẽ lớn hơn đi?
Do chuyên tâm nhìn chằm chằm mông mặt trắng nhỏ, hơn nữa trong phòng rất tối, chân không biết giẫm vào cái gì mà lảo đảo, cả người chuẩn bị hôn đất.
"A... Tiểu Bạch..."
Phan Thừa Hi nghe được tiếng vang lập tức quay lại thì đã thấy một bóng đen bổ nhào về mình, tiếp theo thì "bịch", hai người cùng ngã xuống đất, chỉ là cô ở trên mà hắn thì ở dưới làm đệm lưng.
"Tiểu Bạch, anh không sao chứ?" Cô dường như nghe được tiếng hừ của hắn, đụng vào cái gì rồi? Người bên dưới không nhúc nhích lại hừ một tiếng nữa, cô lúc này mới phát giác là không ổn, đang muốn đứng lên lại sẩy chân, tràng diện càng thêm hỗn loạn, lần này người bên dưới không có kêu rên nữa mà là trực tiếp hút một hơi lãnh khí.
Í, kỳ quái, sao trong phòng cô lại có đèn pin? Lại còn ở trong túi áo, sao kỳ vậy? Cô nhớ là không có để đèn pin trong túi áo mà, cô túm lấy xoay xoay, lại nghe mặt trắng nhỏ "Ư" một tiếng, có hơi giống như tiếng rên.
"Dương Dương, không được, trên tay em là tiểu đệ đệ của anh." Giọng mặt trắng nhỏ nghe có chút đè nén, có chút khàn khàn, có chút tính cảm.
Nghe vậy, cô lập tức như bị thiên lôi đánh trúng, lông tóc cả người dựng đứng, đầu tiên trở mình buông "đèn pin" ra, sau đó lăn sang bên cạnh, "Em... Em không phải cố ý."
Cô thật sự không phải cố ý, mặc dù là trong bóng tối, nhưng mặt cô vẫn nóng bừng lên, cô sao có thể đần đến vậy, còn tưởng đèn pin nữa! Nhưng... Nhưng... Nhưng sao "cái đó" của đàn ông lại lớn vậy! Không phải nói là tiểu đệ đệ sao? Vừa rồi cô đụng phải không phải tiểu đệ đệ, rõ ràng là đại đệ đệ mà!
"Dương Dương, em không sao chứ?" Sau một lát, hắn mới bò lên, mở lời hỏi.
"Không... Không có sao." Không có sao mới là lạ! Cô vẫn cảm thấy rất quẫn, nào có người còn liên tục xoay xoay thế, không phải là lấy tay giúp hắn tự an ủi ư? Càng nghĩ càng 囧, tai theo đó cũng nóng lên, quá mất mặt rồi! Nếu bị mấy người Mộc Mộc biết chẳng phải là sẽ cười đau bụng sao, nhưng cái này cũng không thể trách cô a, cô vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, nào đã chân thực chạm qua vật kia của đàn ông đâu!
Phan Thừa Hi khẽ nở nụ cười, bò dậy ngồi gần bên cạnh cô, khoát một tay lên vai cô, "Snoopy nhà ta đang xấu hổ sao?"
"Đáng ghét..." Một tay cô đẩy tay hắn, mặt lại chôn sau vào trong ngực hắn.
Hắn cười ha ha, vuốt ve mái tóc cô, trêu chọc nói, "Không có gì không có gì, không cần phải xấu hổ, dù gì sớm muộn cũng phải đụng tới thôi, hôm nay coi như là trả trước đi, có lẽ phải gọi là thử nghiệm trước thì thích hợp hơn nhỉ?"
"Đăng đồ lãng tử!" Cô ngẩng đầu, bàn tay trắng giơ lên véo tay hắn, lập tức nghe thấy một tràng tiếng oa oa.
"Ui dza, mẹ yêu của con, đau..." Hắn học theo mấy tú bà trong kịch cổ trang kêu ré lên.
Cô "phốc" tiếng nở nụ cười, buông lỗ tai hắn ra, ngón tay hoa chỉ vào trán hắn, "Nếu có lần sau, coi chừng lão nương tịnh cung giúp anh để luyện tập Quỳ hoa bảo điển đấy!"
"Vâng, tiểu nhân không dám." Miệng nói không dám nhưng tay vẫn rất to gan, dời đến lưng cô sử lực rồi ôm cô vào lòng.
"Dương Dương..."
"Ừm?" Hai người cứ ngồi dưới đất như vậy, ánh đèn xa xa chiếu xuyên qua cửa sổ, gió lay động màn che vang lên như những tiếng cười khúc khích.
"Sau này chúng ta cũng yêu thương lẫn nhau như vậy được không?" Giọng hắn thật thấp, rất êm dịu, giờ phút này nghe có phần cảm tính.
"Không biết dơ! Ai tương thân tương ái với anh?" Cô nhíu mũi, trong lòng lại thấy rất ngọt ngào, giống như có một dòng nước ấm chảy xuôi trong người, đó chính là cảm giác hạnh phúc ư, nghĩ vậy, miệng cô khẽ nhếch lên.
Thấy cô vậy, hắn cũng mỉm cười, hôn một cái lên mái tóc cô, tiếp đó miệng co rút, "Em mấy ngày không có tắm rồi vậy?"
"Cũng không lâu, ba ngày thôi."
"Lần sau không cho phép lâu vậy mới gội nữa." Miệng hắn lại hung hăng co rút lần thứ hai.
"Nếu không phải cắt nước, em sớm đã tắm rồi." Cô cầm tóc mình lên ngửi, không thúi a, tên này, ai bảo hắn hôn chỗ nào không hôn lại cứ thích học mấy cái bộ phim truyền hình đi hôn tóc, tóc cho dù có gội sạch cũng vẫn dơ, mỗi ngày chạy tới chạy lui, có mồ hôi không nói, bản thân tóc cũng có cả gầu nhỏ nữa, cho nên nói là hắn đáng đời.
Nếu lúc này mà Phan Thừa Hi biết ý nghĩ của cô chắc rằng không thể không hộc máu. Hai người cứ ngồi ôm nhau một lúc rồi mới thu dọn đồ đạc trở về.
Có người nói, người đang yêu đều là những người ngốc nghếch, nếu như có thể vĩnh viễn như thế, hắn cũng không ngại cả đời làm kẻ ngu si.
"Trời ạ, rõ là chu môn tửu nhục xứ, lộ hữu đống tử cốt (cửa son rượu thịt thối, trên đường đầy xương trắng chết vì lạnh), đáng thương cho giai cấp những người nghèo khổ chúng ta, bị bóc lột cả đời nhưng chỉ có thể tới đây mua một phòng WC!" Xe vừa vào Bích Lâm Viên thì cô kêu lên.
"Ở đây cũng không phải chỉ bán WC."
"Em đương nhiên biết rồi, cho nên mới nói những người như bọn em bị giai cấp bóc lột rất bi ai, ra sức bán trí tuệ cho giai cấp bóc lột các anh, kết cục là ngay cả WC cũng không mua được!" Cô tức giận bất bình, lập tức đem tất cả mũi nhọn hướng về phía hắn.
Bích Lâm Viên là khu dân cư nổi danh nhất toàn thành phố, là mảnh đất hoàng kim, tấc đất tấc vàng danh phù kỳ thực, loại trí thức như cô không theo kịp.
"Anh cũng là giai cấp công nhân mà." Nhìn điệu bộ hận đời của cô, hắn không nhịn cười được.
Cũng đúng, cô ngây người ra, sau đó chuyển sang quan sát từ trên xuống dưới, từ trái sang phải khuôn mặt hắn, sau đó sách sách sách lắc lư đầu.
Hắn không biết cô có ý gì, nhưng nhìn vẻ mặt mộ đạo của cô cũng biết là có chuyện.
"Nói, anh có phải trong thời gian rảnh rỗi làm nghề tay trái gì đó nên mới có tiền mua phòng ở đây phải không?"
"Nghề tay trái cái gì?"
"Ví dụ như, làm mặt trắng nhỏ được phú bà bao nuôi, lại ví dụ như làm Ngưu Lang. Da dẻ trơn truột như sa tanh, môi hồng răng trắng, cơ ngực phát triển, đầu óc đơn giản, thích hợp nhất là làm mặt trắng nhỏ hoặc Ngưu Lang, hơn nữa vô luận là làm mặt trắng nhỏ hay là Ngưu Lang thế nào cũng có thể thu nhập tính bằng đấu vàng." Vừa nói, tay từ trên mặt hắn theo một đường thẳng đi xuống ngực, không nghiêm túc vuốt ve.
Cô gái này, hắn thực sự là vừa tức vừa buồn cười, hèn chi ngay từ đầu rất không muốn gặp hắn, còn gọi hắn là mặt trắng nhỏ, thì ra là như thế, xem ra cô gái này nợ giáo huấn, tim ngứa ngáy muốn bị gãi đây mà.
"Im lặng là chấp nhận?" Cô không khoan dung không buông tha, mọi người đều là giai cấp công nhân, bằng cái gì mà hắn ở nơi cao cấp, cô lại phải ăn nhờ ở đậu, không công bằng, trong lòng thấy bất bình nghiêm trọng!
"Trong lòng thấy khó chịu, cảm thấy rất không công bằng sao?" Kéo lấy tay cô, cô gái này còn khiêu khích hắn vậy nữa, cẩn thận hắn xử cô ngay tại chỗ!
Cô ừ một tiếng gật mạnh đầu.
"Đưa tai lại đây, anh sẽ nói cho em biết." Hắn giả vờ thần bí.
Cô ngoan ngoãn đưa tới.
"Đây chính là điểm khác biệt giữa thiên tài và xuẩn tài đó." Nói xong cũng gõ một cái lên trán cô.
Cô tức khắc tức giận đến gào khóc, "Anh trá hình mắng em là ngốc nghếch!" Cúi đầu muốn cắn vào cánh tay hắn, nhưng hắn lại mặc áo dài, nhìn một chút lại vươn người tới trước cắn vào cằm hắn.
Hắn kêu đau, cô lại cực kỳ đắc ý, vẻ mặt rất toại nguyện: "Đáng đời, ai bảo anh mắng em ngốc."
Hắn ủy khuất sờ cằm, "Em muốn mưu sát ông xã tương lai hả!"
"Hừ, em mới không có ông xã không thương bà xã mình như thế!" Cô lầm bầm, vẫn còn rất bực bội.
"Vậy để ông xã thương em nhé." Xe vào ga ra liền ngừng lại, đầu hắn quay ra hôn một cái vào môi cô.
Cô một tay đánh bay hắn, sau đó hét "Sắc lang" rồi chạy xuống xe.
Hắn cũng cười xuống xe, cầm vali đuổi theo.