Số phận và duyên phận giống nhau đều là thứ tuyệt diệu không thể tả bằng lời, rất nhiều khi đúng lúc, rất nhiều khi trùng hợp liền tạo thành quan hệ phức tạp khó hiểu giữa người và người, cũng tạo thành duyên phận thiên hình vạn trạng. Chỉ là bất luận bạn gặp được bao người, nhưng cuối cùng ở cùng với bạn cũng chỉ có một người mà thôi.
"Mau! Bằng không đại hình chăm sóc!" Hai cô gái theo thứ tự là Cup A, B giương nanh múa vuốt uy hiếp cô gái Cup C, hai cô gái này cũng cực kỳ khó chịu khi mà C đấy không phải là mình. Lý Ninh trách móc C này ở trên người nào đó hoàn toàn là lãng phí, cái này mà chỉ như trưng bày trong nhà mà không có show ra, vậy dùng làm gì nữa? Mộc Mộc nói, cái mặt thì như mặt con nít lại hết lần này tới lần khác có một dáng người cup C, đây không phải công khai để nhưng cô gái khác không còn thị trường sao? Cho nên Mộc Mộc phi thường không thích cô gái đồng nhan hào nhũ này.
"Biết rồi, biết rồi!" Cô gái cup C sửa sang lại tóc "bồng bềnh trong gió" rồi mới chậm rãi nói: "Là một người con trai."
"Cậu đúng là đánh rắm mà! Ai mà không biết đó là con trai? Vậy không phải nam là ý gì?" Mộc Mộc khinh bỉ cô, không phải nam thì sẽ không có hứng thú bát quái, Mộc Mộc cô cũng không có hứng thú.
Dương Dương hậm hực làm mặt quỷ, "Anh ta là đồng nghiệp trong công ty, giữa bọn tớ cũng chả có gì cả."
"Kao, không có gì mà tặng cậu giày cao gót Ferragamo á, vậy có gì chẳng phải là khủng khiếp hay sao?"
Lý Ninh nói lời này làm cô hận đến nghiến răng, nhưng mà ̣cô biết rõ nếu hôm nay mà không thành thật khai báo, e rằng Lý Ninh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, các cô ấy lúc nào cũng có biện pháp khiến cô giơ cờ trắng đầu hàng. Thế là liền kể lại mọi chuyện từ lần đầu tiên gặp nhau cho tới chuyện nhận được giày hôm nay nói cho các nàng kia nghe, chẳng qua là lược bớt cái kiss mà không phải kiss của hôm nay đi thôi.
Nghe xong, Lý Ninh và Mộc Mộc hai người liếc nhìn nhau, đặc biệt cảm thấy ý vị thâm trường.
"Vậy ý của cậu là thế nào?"
"Cái gì mà thế nào?" Cô bắt đầu đánh thái cực.
Lý Ninh vỗ tới một chưởng, Dương Dương ôm đầu kêu khổ, "Đừng có làm vậy chứ..."
"Kao, cái con cup C quỷ tha ma bắt này, cậu không nói đúng không? Vậy tớ sẽ đánh cậu về cup A luôn!"
Mộc Mộc "phụt" một cái phun hết Sherry trong miệng ra ngoài, sau đó giơ ngón cái với Lý Ninh.
Dương Dương bảo vệ cặp C của mình, giả vờ đáng thương, thế nhưng hai cô gái trước mặt này đúng là đã ăn quả cân quyết tâm, hoàng toàn không đếm xỉa tới vẻ "đáng thương" của cô.
"Được rồi, các cậu rốt cuộc muốn tớ nói gì đây?" Vì sao cô có bạn bè như thế, đơn giản là lấy đi nhân quyền của cô nha.
"Cậu thấy thế nào với mặt trắng nhỏ kia?"
"Cậu biết tớ từ nhỏ đã ghét mặt trắng nhỏ."
"So?"
"Cho nên giữa bọn tớ là không có khả năng, vậy thôi, giờ muộn rồi, chúng ta không bằng cũng nên về rồi chứ?"
"Dương Dương!" Cậu nói dối!" Mộc Mộc ôn nhu mềm mỏng quát một tiếng, quắc mắt coi khinh nghìn lực sĩ trừng mắt Dương Dương.
"Tớ nào có đâu."
"Không có thì cậu sẽ không đáp ứng cho hắn cơ hội, không có thì cậu sẽ nhận quà của hắn?"
"Cho hắn cơ hội là bởi vì hắn cứ quấn lấy tớ, nhận quà là vì không muốn uổng phí, đôi giày Ferragamo tớ vẫn muốn mua một đôi mà."
"Sách sách, cậu ngay cả nói dối cũng không biết vậy mà còn muốn nói dối trước mặt bọn tớ, Dương Dương, tới đây, qua chỗ chị, chị đây dạy cậu cho biết."
"Không cần không cần, tớ nói là được chứ gì." Nhìn cái kiểu nhếch mép cười của Lý Ninh cũng đủ làm cô lông tóc dựng đứng lên rồi.
Cup AB hài lòng gật đầu.
"Cái kia... Thật ra thì tớ cũng không phải đặc biệt không thích hắn."
"Cũng chính là có không gian phát triển hử?"
Cô gật đầu.
"Vậy còn không phải sao? Cậu cũng đã 24 rồi, cậu cho là cậu còn là cô bé 18 tuổi nữa hay sao hả, cậu nếu không tìm bạn trai, mẹ cậu lần sau còn không biết có thể tìm một gã còn cực phẩm hơn Hoàng Vinh để cậu gặp mặt nữa hay không đó." Mộc Mộc rất vô lương nở nụ cười, lần trước nghe cô nói chuyện của Hoàng Vinh, cô cười suốt hai ngày làm cái bụng đau không thôi.
"Lần sau dẫn hắn tới cho bọn tớ xem chút đi?" Lý Ninh cô duyệt vô số người, đã nhìn qua số đàn ông còn nhiều hơn cô ấy đi qua cầu, Dương Dương là chị em tốt của cô, cho dù chính cô không có được hạnh phúc thì cô vẫn mong hai người Dương Dương có thể có được hạnh phúc.
"Rồi." Dương Dương bất đắc dĩ gật đầu.
"Tớ đi toilet một chút." Thật ra thì cô cũng không biết cảm giác của mình với mặt trắng nhỏ thế nào, chỉ là không có bài xích như trước đây, nhưng đây có phải thích không? Chính cô cũng không nói được rõ. Mặt trắng nhỏ là một người rất cẩn thận, lúc cô cần trợ giúp, hắn là người đầu tiên xuất hiện. Nhưng người con trai ưu tú vậy sao lại thích cô đây? Cô vẫn muốn hỏi, nhưng lại không nói ra lời, hắn được chị em phụ nữ rất hoan nghênh, phái nữ trong công ty vừa thấy hắn liền nhảy nhót không thôi, hai mắt gắng sức phóng điện, lả lơi đùa bỡn đủ loại, từ sau khi hắn phân biệt đối xử với cô, phái nữ trong công ty đều dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn cô khiến cô trăm miệng khó thể biện.
Nhìn mình trong gương, trong sách nói, phụ nữ vừa qua tuổi 25 liền bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, cô cẩn thận kiểm tra khóe mắt, chưa thấy dấu vết của cái nếp nhăn nào, mặt cô đúng là mặt con nít, không thấy già, chỉ là gương mặt này đã theo mình nhiều năm, vẫn có thể thấy được cái gọi là "năm tháng" gì đó, cô cười cười, xem ra mai phải đi mua kem bôi mắt rồi.
Vừa mới ra khỏi toilet liền nghe được tiếng ồn ào, nhạc đã ngừng lại, hình như là có người rùm beng, trong tiếng cãi vã cô tựa hồ nghe được tiếng mắng của Lý Ninh, cô cũng căng thẳng hẳn lên, lập tức chạnh nhanh xông ra ngoài.
Quả nhiên đã xảy ra chuyện!
Trong quán bar hiện đã loạn hết cả lên, ánh sáng màu hồng tối cũng không được sáng lắm, cô nhìn từ nơi này đã thấy chỗ ngồi các cô ấy bị vây lại thành vòng, cô căn bản không thấy được bên trong.
"Kao! Cmn, thức thời mang theo người các anh trong vòng ba giây cút khỏi tầm mắt tôi!"
"Yêu, cô nàng này thật đúng là cay, nhưng mà ông đây thích..." "Ba" một tiếng, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
"Đcm con đ*! Mày dám đánh tao, các anh em, lên hết cho tao! Bây giờ Thiên đại gia tao không "chơi" được mày thì họ tao viết ngược lại!"
Đội ngũ vây quanh ban nãy liền tán loạn.
Giữa biển người cô thấy được Lý Ninh giữa bọn đàn ông đang liều mạng đánh trả, chân đúng lúc đá trúng của quý của một tên, tên kia liền ôm của quý mà ngã xuống kêu la.
Mộc Mộc đâu rồi? Cô ấy sững sờ đứng đó, Lý Ninh là cao thủ taekwondo ngũ đẳng có thể tự bảo vệ mình, cho dù là đàn ông cũng chưa chắc là đối thủ của cô ấy, nhưng Mộc Mộc lại là một cô gái nhu nhược, thấy máu sẽ ngất, trong đoàn người, cô nhìn thấy Mộc Mộc bị một tên ôm lấy, tóc tai rối bời, hai chân đá lung tung, một chiếc giày cao gót đã rớt mất, túi LV cũng rơi xuống đất.
"Cmn tên kia buông cô ấy ra, bằng không hôm nay không một ai trong mấy người có thể ra ngoài đâu." Lý Ninh lật một gã qua vai, hét lên với tên đang lôi kéo Mộc Mộc.
Dương Dương vẫn đứng đó, sức lực tựa hồ toàn bộ bị rút sạch, tiếng hét của Mộc Mộc, ngay lúc gã kia nắm lấy ngực cô thì nước mắt liền chảy ra, nước mắt của Dương Dương cũng thế, hai chân run rẩy chạy tới, cởi giày cao gót ném vào đầu gã kia.
Gã kia đang chuyên tâm trên người Mộc Mộc, đợi đến lúc phát hiện ra đã ăn một giày! "Cmn B, đau chết tao, lão tử "chơi" mày!"
Chửi xong liền say khướt lao tới Dương Dương, cô lập tức cởi nốt chiếc kia ném tới hắn, tiếc là không có ném trúng, dòng người hiện đang rất hỗn loạn, có vài người vẫn ở một bên quan sát, có người thì sợ phiền phức ào ào chạy ra ngoài, trong dòng người, cô hình như thấy một gã đập vỡ chai rượu, "Bang" một tiếng, cô thấy tia sáng lóe lên từ những mảnh thủy tinh vỡ. Lý Ninh bởi vì cố kỵ các cô bên này, đang lúc phân tâm thì miếng thủy tinh liền đâm vào da cô, máu tươi chảy ra.
"Ninh..." Cô và Mộc Mộc đồng thời hô lên.
Đồng thời với tiếng hét thì gã kia đã đuổi theo, bắt đầu là một cái đạp, cô không có tránh được, cả người bổ nhào, bụng đập nặng vào bàn, cô hừ một tiếng, mồ hôi lạnh đều thoát ra.
Cô vô cùng đau đớn, cô muốn đứng lên chạy, gã kia lại không buông tha cho cô, tiến lên bứt lấy tóc cô, "Con đ*, mày dám đập tao, xem tao giáo huấn mày thế nào."
Lúc một cái tát chuẩn bị đánh tới cô, cô đành chấp nhận nhắm hai mắt lại.
"A... Cmm là ai? Đau chết tao..." Nhưng cái tát lại trì trệ không có rơi xuống, ngược lại là tóc được buông ra, nghe thấy tiếng như heo bị giết của tên kia.
Cô mở mắt lại thấy bóng lưng thon dài cao gầy của một người đàn ông đứng trước mặt cô, gã đã đánh cô ban nãy lúc này đang vật lộn dưới đất, ôm bụng rên rỉ đau đớn.
"Cô không sao chứ?" Người đó xoay người lại.
Là hắn, anh đẹp trai buổi sáng giúp cô rút giày! Làm sao lại đúng lúc vậy!
Cô lắc đầu, khóe mắt lại thấy được Lý Ninh vẫn đang trong vòng vây mấy gã, máu vẫn còn chảy trên tay, miệng cô giật giật, nhặt một chai rượu muốn xông qua.
"Đừng đi, để tôi qua đó." Người đó kỳ quái nhìn cô một cái, đưa tay ngăn cản, sau đó chạy tới chỗ Lý Ninh.
Lúc người đàn ông ấy chạy tới thì cô thấy trên mặt của Lý Ninh lộ ra nụ cười, trong sự quyến rũ ấy mang theo vẻ vui sướng, thân thủ của người đàn ông này rất tốt, chỉ vài cái liền đánh cho đám kia răng rơi đầy đất. Lòng của Dương Dương lúc này mới thả lỏng được chút.
"Dương Dương, cậu có sao không?" Mộc Mộc tìm lại được giày cao gót, chạy tới kiểm tra thương tích của Dương Dương.
"Tớ không sao, còn cậu?" Lúc cô nói xong thì chỗ dạ dày có hơi đau, có thể do đụng phải.
"Sắc mặt cậu rất trắng, thật sự không có chuyện gì sao?" Mộc Mộc lau qua loa lại mặt, sau đó dùng giày cao gót hung hăng đá mấy cái vào mấy tên còn đang quằn quại trên đất.
Có người hô lên một câu "cảnh sát tới". Ánh đèn thoáng chốc sáng lên, tia sáng màu trắng chiếu sáng cả quầy bar.
Mấy tên đánh lộn nghe thế liều mạng muốn chạy ra ngoài, đám người càng trở nên rối loạn, chạy trốn tán loạn khắp nơi. Cảnh sát tới, tình hình rất nhanh đã khống chế được.
"Bắt tất cả về cho tôi!" Bốn người Dương Dương các cô, bao gồm người giúp các cô, ngay cả mấy tên xấu xa cũng đều bị áp giải lên xe cảnh sát.
Trên xe, Lý Ninh nghiêng sang người đàn ông kia, người đó xé lấy đoạn áo trên người giúp cô ấy băng bó, Dương Dương và Mộc Mộc trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bọn họ, không dám tiến lên, đây là lần đầu tiên cô thấy được trên mặt Lý Ninh cái gần như là nụ cười hạnh phúc.
Ngay lúc đó, nước mắt cô lại dâng lên.
"Dương Dương, Mộc Mộc, các cậu ra sao? Có bị thương đâu không?" Lý Ninh tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của các cô, ngồi dậy hỏi.
"Tớ không sao, chỉ là cái túi LV mới mua đã bị người ta giẫm lên thành đồ vứt đi, 5555..."
Lý Ninh không để ý tới cô ấy, chuyển sang Dương Dương, Dương Dương lắc đầu, tỏ ý không có sao.
"Làm sao lại không sao? Lông mày cũng nhíu lại, xem ra cũng không nhẹ đâu, chờ tí nữa tới bệnh viện kiểm tra đi." Người đàn ông giúp Lý Ninh băng bó kỹ vết thương ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói, chỉ là khi nhìn về phía Dương Dương thì trong mắt lại có tia cười.
"Mấy người quen nhau."
"Ừ/Không quen." Bọn họ đồng thời nói ra nhưng lại là hai đáp án khác xa nhau.
Lý Ninh và Mộc Mộc nghi ngờ nhìn bọn họ.
Người đàn ông cười nhạt nhưng không giải thích, không thể làm gì khác hơn là để cô giải thích.
"A, thì ra là cái này." Lý Ninh tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, "Đây là chị em tốt của tôi, Dương Dương và Mộc Mộc. Vị này chính là Xa Minh Vũ."
Lý Ninh không có hiểu rõ quan hệ của bọn họ, Mộc Mộc hết sức mập mờ huých Dương Dương, Lý Ninh thấy được liền cười.
Người đàn ông gật đầu lên tiếng chào với các cô, sau đó lại cùng Lý Ninh nói tới nói lui.
"Cô làm sao lại xuất hiện ở Hồng Ma?"
"Giúp người bạn cũ."
"Lại là vì chuyện của TY?"
"Ừ."
Cô ở một bên nhìn bọn họ có một câu không một câu, miệng Lý Ninh vẫn treo nụ cười.
Xa Minh Vũ, cái tên rất dễ nghe, một người đàn ông bề ngoài rất ưu tú, hắn là ai vậy? Hắn có quan hệ thế nào với Lý Ninh? Hắn và Lý Ninh ngồi chung một chỗ rất xứng, mỹ nữ suất ca, thật đúng là cảnh đẹp ý vui, Kim đồng Ngọc nữ chân chính chắc không ngoài như vậy. Nhìn dáng vẻ Lý Ninh, cô biết người đàn ông này trong lòng Lý Ninh rất có sức nặng, đối với cô mà nói, tuyệt đối không giống với những người đàn ông khác!
Bọn họ không phải ở đồn cảnh sát lâu, trên đường Xa Minh Vũ chẳng biết gọi điện thoại cho ai, khi bọn họ tới đồn thì chỉ làm ghi chép đơn giản liền được thả ra.