Chương 69: Quyển 5 Chương 49: Ác Giả Ác Báo

Cuộc sống có đôi lúc làm cho người ta khó hiểu, nó cho bạn quả ngọt lại có thể làm bạn ăn đến hỏng răng, phải chịu đựng nổi khổ bị đau răng; nó cho bạn quả đắng, lại có thể là thuốc hay lợi cho miệng, ích lợi cuối cùng giành cho bạn nhiều hơn, ai cười đến cuối cùng, người đó mới là người chiến thắng.

Sáng sớm khi tỉnh lại, Dương Dương thấy được người bên cạnh, nhiệt độ ấm áp cùng hương vị quen thuộc từ người hắn, cô cơ hồ lập tức bỏ qua hết những thương tổn cũng như tùy hứng trước đây của bọn họ. Trên "Thánh Kinh" có nói: Hai người dù sao cũng tốt hơn một người, bởi vì hai người cùng gian khổ thì càng có hiệu quả hơn. Nếu ngã, người này có thể nâng người kia dậy; nếu đơn độc bị ngã, không ai có thể kéo được hắn dậy, vậy người này có họa. Hơn nữa, hai người cùng ngủ ấm áp hơn một mình ngủ nhiều.

Áp sát hắn, nhìn ngũ quan hắn khi ngủ, đôi lông mày đậm, nhưng không mất đi phần thanh tú, cái mũi cao ngất, đôi môi mỏng, rất gợi cảm, nhưng có người nói môi mỏng là người bạc tình, nghĩ vậy, cô gật đầu, tựa hồ là có điểm như thế, nhưng quên đi, ai lại chưa từng có lúc như thế?

Lòng tràn đầy vui vẻ, yên lòng thở dài, sát nữa, lại sát hơn nữa, đặt tay mình lồng vào khuỷu tay hắn rồi ôm hắn, thừa dịp trước khi hắn dậy hưởng thụ thời khắc này, tâm lập tức tràn đầy.

Ôn hương đầy cõi lòng, Phan Thừa Hi ngay khi cô tới gần đã tỉnh lại, thế nhưng vẫn nhắm mắt như cũ, muốn xem xem rốt cuộc cô ấy muốn làm gì, cảm giác được ngón tay cô lướt qua mặt hắn, rất nhẹ nhàng, không có chạm vào, chỉ khe khẽ như không cẩn thận chạm phải rồi lập tức tránh ra, rất sợ đánh thức hắn, ngay lúc đó, trong trái tim hắn tràn đầy hình bóng ấy, cũng chỉ có hình bóng cô mà thôi.

Làm bộ không có ý thức gác tay lên ngực cô, ôm chặt lấy cô, thừa dịp trước khi dậy chiếm cứ cô một hồi. Loại cảm giác khi tỉnh lại có cô ở bên cạnh rất chân thật, rất là tốt, lần đầu tiên hắn ý nghĩ vĩnh viễn muốn được như vậy, kết hôn? Có lẽ là một ý kiến hay.

Sống hòa thuận vui vẻ, cuộc đời khó ai có được mấy lần như thế, sau khi anh phạm sai lầm còn có thể tha thứ cho anh, hơn nữa còn chiều ý anh nữa?

Thân thể Lý Ninh đã tốt hơn nhiều, Xa Minh Vũ nói hắn đã liên hệ được chuyên gia phẫu thuật thẩm mỹ cho Lý Ninh rồi, ngày phẫu thuật cũng đã định, nếu không có gì ngoài ý muốn, qua mấy tháng nữa bọn họ sẽ trở về.

Dương Dương lần thứ hai mừng đến chảy nước mắt, Lý Ninh rốt cục khổ tận cam lai.

Đối với việc hợp lại của cô và mặt trắng nhỏ, Mộc Mộc giơ hai chân hai tay tán thành, lại vẫn còn tổn hại cô, nói muốn gặp được người đàn ông như mặt trắng nhỏ, nhất định là kiếp trước làm nhiều việc tốt mới có thể gặp được vận may đó, như cô ấy, nhất định là kiếp trước làm toàn chuyện xấu, cho nên tới giờ vẫn chưa tìm được bạch mã vương tử, cô ấy còn oán thêm một câu, cưỡi ngựa trắng không phải vương tử mà là Đường Tăng, trên trời không có thiên sứ mà chỉ toàn người chim!

Dương Dương trêu chọc cô ấy, "Tớ có biện pháp này, chỉ cần dựa theo cái này làm, tuyệt đối có thể tìm được hoàng tử ếch"

Mộc Mộc khinh miệt: "Tớ cần một con cóc để làm gì chứ?"

"Cậu cũng chớ xem thường con cóc này, dù sao bây giờ ngay cả cóc mà cậu cũng chẳng sờ tới được"

"Cái con bé chết bầm kia, ngứa da đúng không? Ba ngày không đánh không chịu được hả? Xem "miêu trảo thập bát trảo" của tớ đây"

"Này này này ~~~~ cẩn thận khuôn mặt ngọc ngà của tớ chứ~~~~" Dương Dương sợ đến rút lui.

"Vậy nói xem, cậu có đề nghị gì, nói được thì bản tiểu thư tha cho cậu!"

"Ba năm bảy thì cậu giả vờ đáng yêu, hai bốn sáu thì giả làm thục nữ, chủ nhật quay lại bản sắc chanh chua, như vậy cậu ~~~ cậu có thể ~~~~~ a ~~~~~~ Mộc Mộc, tớ không để yên cho cậu đâu! ! !"

"Tớ đây mới là người không để yên cho cậu này, tớ muốn nguyền rủa cậu, nguyền rủa cậu thành "Phụ nữ ba tâm! !"

Dương Dương ngây ngẩn cả người, hỏi, "Như thế nào là "Phụ nữ ba tâm"?"

"Muốn biết?" Mộc Mộc cười xấu xa.

Dương Dương gật đầu.

"Không nói cho cậu!"

Dương Dương nổi giận, tiếp một chưởng, nắm lấy họng Mộc Mộc, Mộc Mộc cũng không tỏ ra yếu kém, bộp phát vào trán cô, hai người xoắn lấy nhau, cuối cùng Dương Dương lấy ra hắc dương công, mới ép Mộc Mộc đi vào khuôn khổ, cái gọi là phụ nữ ba tâm chính là người phụ nữ ở nhà thì đau bụng (phóng tâm), nghĩ tới thì thương tâm, nhìn thì thấy ác tâm.

= =

Sau lần thứ hai hòa hợp, cả hai đều quý trọng đoạn tình cảm có được không dễ này, đối với chuyện lúc trước tất cả đều không hề truy cầu ai đúng ai sai, ngày ngày sống trong hạnh phúc ngọt ngào. Mà mọi người ở công ty phần lớn đều chúc mừng cho hai người, chỉ có một người, mắt lạnh nhìn cô, từ nay về sau càng hận thấu xương cô hơn, có người nói, chiến tranh giữa phụ nữ là do đàn ông mang lại, vậy thì cuộc chiến ấy sẽ còn lợi hại hơn, thật lâu sau đó cô mới biết được, thì ra trước khi vào Hoa Tinh Hác Đình đã gặp được mặt trắng nhỏ, tình yêu âm thầm nảy nở, cho nên mới bỏ việc ở công ty trước tới đây làm, tưởng rằng cận thủy lâu đài có thể tới được mặt trăng, không nghĩ tới lại bại bởi Dương Dương - cô gái "ba không" mà cô ta vẫn xem thường, cho nên mới ghi hận trong lòng, khi làm việc luôn cùng cô đối nghịch.

Về phần Cố Phương Văn, từ sau đêm đó, Dương Dương đã rất lâu không liên lạc với hắn, ngẫu nhiên sẽ nghe được vài tin tức liên quan từ người khác, cô giống như đang nghe tin của một người xa lạ nào đó, chỉ cười cho qua, mãi cho đến hai năm sau, bọn họ lại gặp phải nhau ở thành phố S, thời gian có thể lưu lại rất nhiều thứ, cũng có thể xóa đi rất nhiều thứ, bao gồm cừu hận, lúc đó cô rất tức giận với Cố Phương Văn, thế nhưng cừu hận là tự giày vò mình, nhất là khi đem nó đặt trong lòng, như vậy rất ngu, theo thời gian trôi qua, cô đã không còn hận Cố Phương Văn, hai năm, 730 ngày, nói dài cũng không dài, nhưng nói ngắn cũng không ngắn, ngay cả có thâm cừu đại hận gì cũng sẽ quên đi, cho nên khi hai người gặp nhau thì đều bình tĩnh xuống từ từ nói chuyện phiếm, qua cuộc đối thoại này cô mới biết, hắn đã ly hôn với vợ, hơn nữa bởi một lần sai lầm đầu tư, sinh ý bị hủy, hầu như táng gia bại sản, hiện tại dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tất cả đều bắt đầu lại. Nghe thế, Dương Dương thổn thức không ngớt, hàn huyên sau đó không lâu, Cố Phương Văn nghe điện, hình như có việc gấp, Dương Dương liền đứng dậy cáo từ, sau này tới vài chục năm hai người cũng không gặp lại nhau, chỉ là nghe nói việc làm ăn sau này của hắn khá hơn, tuy rằng không có bằng sự huy hoàng trước đây, nhưng coi như là có chút thành tích, cũng tái hôn, cô dâu là một cô gái rất trẻ, mới tốt nghiệp đại học, cô gái kia có một cái tên rất đáng yêu, gọi là Lâm Dương Dương.

Đương nhiên cái này nói sau.


Tình yêu không phải toàn bộ cuộc sống, phiền não trong công việc cũng cứ thế nhào tới, mãi cho tới khi khiến người ta hít thở không thông.

Trải qua lần trước giáo huấn tư liệu bị "nhặt" trước, Dương Dương từ đó đều làm tốt các biện pháp "Bảo vệ" với văn kiện và tài liệu của mình, văn kiện nào không cần, dù chỉ là một phần không quan trọng trong tài liệu quá hạn, cũng sẽ lo lắng xác nhận xem máy nghiền giấy đã xé hết chưa còn sót lại gì không, hoặc là trực tiếp xé nó đi, miễn cho lại bị rơi vào trong tay người có ý đồ. Đối với Hác Đình, Dương Dương không muốn truy cứu, cô tin tưởng thiện ác đều có báo, nếu không báo, chỉ là thời gian chưa tới, một người làm quá nhiều chuyện xấu, có một ngày sẽ ăn phải quả đắng do mình trồng, cái này không phải mê tín, mà là cô tin tưởng thế giới này không có tường nào không lọt gió, trừ chính bạn ra, bạn vĩnh viễn cũng không thể bảo chứng người khác sẽ không bán đứng bạn, cho nên cô không vội, cô sẽ chờ nhìn kết quả, chỉ có người cười đến cuối cùng mới thực sự là người thắng!

Chẳng qua là cô không ngờ báo ứng này tới nhanh như vậy. Ngày đó, mọi người đang ngồi trong phòng làm việc, đột nhiên, phòng Mary Lý truyền ra một trận động tĩnh, đó là tiếng của Mary Lý, Mary Lý đã tại chức vài chục năm, rất nhiều mưa gió đều trải qua, Dương Dương vào công ty mấy tháng nay, chưng từng thấy cô ấy phát tác lớn đến thế.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều hiếu kỳ không rõ bên trong xảy ra chuyện gì, không lâu sau từ một người đi ra, mọi người vừa nhìn, dĩ nhiên là Hác Đình!

Lúc này Hác Đình sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt chớp lên ánh sáng, môi cắn chặt, cô ta sau khi ra khỏi phòng làm việc của Mary Lý liền chạy thẳng tới toilet.

Tất cả mọi người đang ngồi trao đổi ánh mắt, đã xảy ra chuyện!

Ai ai cũng cúi đầu làm chuyện của mình, có chuyện lập tức xử lý, không có chuyện gì cũng giả bộ vội vàng, nói chung lúc mà lãnh đạo phát tác, tốt nhất là đừng gây ra sai lầm gì, bằng không liền có thể làm kẻ chết thay.

Hôm ấy, tất cả mọi người đều bàng quan, đều muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng ai cũng không muốn đi hỏi, thế là đủ loại suy đoán sinh ra, các loại phiên bản đều có.

Mà sắc mặt Hác Đình cả ngày vô cùng tái nhợt, bộ dạng không yên lòng.

Ngày thứ hai, mọi người rốt cuộc biết chuyện gì xảy ra. Thì ra một CASE trên tay Hác Đình xuất hiện vấn đề, cụ thể xuất hiện chuyện gì, phiên bản có rất nhiều, thế nhưng đều có một điểm giống nhau, đó chính là bởi Hác Đình sơ xuất và lơ là, dẫn tới công ty phải bồi thường một số tiền lớn, uy tín cũng bị đả kích, mà bản case này do Hác Đình phụ trách, hiện tại vấn đề đương nhiên là do Hác Đình phụ trách.

Dương Dương không khỏi cảm khái không thôi, nếu như trước đây không phải Hác Đình "vô ý" lượm tư liệu của cô, trước đoạt đi khách hàng của cô, vậy hiện tại người gặp chuyện không may không phải cô sao?

Cuộc sống có đôi lúc làm cho người ta khó hiểu, nó cho bạn quả ngọt lại có thể làm bạn ăn đến hỏng răng, phải chịu đựng nổi khổ bị đau răng; nó cho bạn quả đắng, lại có thể là thuốc hay lợi cho miệng, ích lợi cuối cùng giành cho bạn nhiều hơn, ai cười đến cuối cùng, người đó mới là người chiến thắng.

Cô kinh ngạc đồng thời trong lòng có chút hả hê vui mừng vì mình nhân họa đắc phúc, thực sự là "Tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường" a.

Trước không nói công ty bồi thường bao nhiêu tiền, chí ít Hác Đình phải phụ trách một phần trong đó, có người nói cũng may nhà Hác Đình tương đối có tiền, chút tiền ấy vẫn còn chịu được. Nhưng có người lại nói, tiền cô ta bồi thường đủ, thế nhưng mặt mũi cô ta cũng đâu còn.

Hác Đình luôn là một người tranh cường háo thắng, hơn nữa bản thân đã có chút tư sắc, vẫn một mực sống trong sự tán dương của người khác nên bị làm hư, cho nên không muốn thấy người khác tốt hơn mình. Tốt nhất là người cùng phái phải quỳ dưới váy thần phục cô ta, mà người khác phái thì vĩnh viễn bị cô ta dẫm dưới chân, cả đời chỉ có thể ngước nhìn cô ta, từng làm thủ hạ bại tướng dưới tay cô ta, một ngày nào đó lại vượt qua cô ta, có thể sẽ ngồi ngang hàng với mình, vậy khẳng định không thể trở thành bạn hoặc đồng bọn, mà chỉ có thể thành địch nhân. Dương Dương chính là một trong số những địch nhân của cô ta.

Đối với lần này, Mary Lý làm ra xử phạt tương ứng với Hác Đình. Từ đó về sau, khí thế của Hác Đình thu liễm rất nhiều, không còn gây sự nữa, Dương Dương nhất thời còn không thích ứng được sự thay đổi của cô ta, nhất là không còn dùng mũi nhìn cô, thật là có chút không quen.

Qua hai tháng sau, Hác Đình gửi đơn xin từ chức, hôm cô ta đi, Dương Dương ra ngoài làm nghiệp vụ, sau khi trở về mới nghe được người khác nói cô ta đã đi, không khỏi có phần vô cùng kinh ngạc và hậu tri hậu giác, nghĩ lại kể từ sau chuyện kia, Hác Đình đích thực là "Phong quang bất tái" (Không còn ánh sáng nữa), làm việc cũng không có tích cực như trước, trái lại có phần nông nổi, nhiều lần đều làm sai chuyện bị cấp trên vạch ra. Bây giờ nghĩ lại, cô ta chắc là đã muốn đi từ lúc đó.

Lúc đi ngang qua vị trí của cô ta, người đi - nhà trống, trong lòng chợt có cảm giác là lạ, cô thầm mắng mình ngu ngốc, chẳng lẽ nghiện bị ngược đãi rồi à? Không ai là không quen với người đối đầu gay gắt với bản thân!

Cô lắc đầu cười quay về vị trí của mình, hướng đi về sau của Hác Đình, cô cũng không rõ ràng, chỉ nghe nói cô ta đổi nghề, còn có thể lăn lộn, cô nghĩ điều này cũng bình thường, cô gái tranh cường háo thắng như Hác Đình, chắc là sẽ không cho phép bản thân thất bại.

Hác Đình đi không lâu sau, công ty lại bắt đầu tuyển thêm người, đây chính là thế giới này, địa cầu sẽ không bởi vì bất luận kẻ nào mà ngừng quay, công ty cũng sẽ không bởi vì một nhân viên rời công tác mà đóng cửa, thế giới này cũng không có nói ai là không được.

Người tới phỏng vấn rất nhiều, so với lúc trước cô tham gia thì nhiều hơn, mỗi ngày quay về công ty đều gặp một đám người, khẩn trương, tự tin, uể oải, biểu tình gì cũng có, chúng sinh bách thái, ở chỗ này hiện ra hết, cô không khỏi nhớ lại một năm trước mình mới tới công ty, nhìn hiện tại, cô có thể kiêu ngạo với mọi người, cô đã trưởng thành, cô không còn là thái điểu vô tri ấu trĩ lúc mời ra khỏi trường, tuy cô còn chưa đủ khôn khéo, linh hoạt, thế nhưng Dương Dương bây giờ tuyệt đối không phải một con thái điểu!

Để kỉ niệm một năm vào Hoa Tinh, cô cao hứng bao một phòng KTV, mời hết một đám hồ bằng cẩu hữu, cô hào khí thông thiên tuyên bố với mọi người, cô bây giờ không còn là cô gái ba không nữa, cô đã thực hiện bốn hiện đại hóa của tổ quốc, trở thành một cô gái "Tứ lập": Tư tưởng độc lập, năng lực tự lực, giao thông độc lập, kinh tế độc lập.

Mặt trắng nhỏ lập tức khinh bỉ cô, em giao thông độc lập ở chỗ nào chứ? Mỗi ngày đều ngồi xe hắn đi làm, Dương Dương cười quyến rũ, ôm lấy cổ mặt trắng nhỏ hà hơi, nói: "Em không giao thông độc lập chỗ nào chứ? Mỗi ngày em đều có BMW đi làm đưa đón, hơn nữa còn có tài xế miễn phí cho em, đây không phải giao thông độc lập thì là gì?"

Mọi người cười ha ha, mặt trắng nhỏ sắc mặt như muốn làm khó dễ, thuận thế ngậm vành tai cô, mặt Dương Dương thoáng cái thành con tôm luộc, đỏ từ tai tới cổ, mọi người lại càng trêu ghẹo hai người bọn họ, cười cả đám, Dương Dương ngượng ngùng tức giận nhìn hắn, Phan Thừa Hi ngược lại rất đắc ý, còn tự nhiên biểu thị cám ơn với mọi người, Dương Dương vỗ chưởng tới, hắn tiếp được, thuận thế ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình, đại diễn tiết mục ân ái, mọi người cười mắng không ngớt, ai cũng da gà rớt đầy đất.

Lý Ninh phẫu thuật rất thành công, tình huống khôi phục cũng cực kỳ tốt, vết sẹo do tai nạn bây giờ hoàn toàn không nhìn ra, Dương Dương và Mộc Mộc nghe xong đều cực kỳ cao hứng, mua rất nhiều thứ chờ cô ấy trở về.

Ba tháng sau Lý Ninh trở về nước, ba người bạn ngày xưa sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy lại ôm nhau khóc.

Kỳ thực giữa Lý Ninh và Xa Minh Vũ đã là một sự đấu tranh rất lâu, đó là một lộ trình cực kỳ gian nan. Khi đó, sau khi Lý Ninh tỉnh lại một thời gian đều tự giận mình, đồng thời hoàn toàn không tiếp nhận Xa Minh Vũ, trong thời gian đó, cô ấy không ăn không uống, Xa Minh Vũ cũng không ăn uống gì theo, Dương Dương và Mộc Mộc còn cả mấy người Phan Thừa Hi vội muốn chết, bọn họ hầu như mỗi ngày đều gọi điện thoại tới, bọn họ thậm chí dự định hai người còn dằn vặt nhau thế nữa, bọn họ chuẩn bị qua Mỹ mang hai người về, nói có chết cũng nên chết trên đất nước mình, cũng may sau Lý Ninh lại tương thông, đương nhiên không thiếu được sự khuyên bảo của mấy người bọn họ, còn cả sự trợ giúp của bác sĩ tâm lý, mà cô ấy chấp nhận Xa Minh Vũ lần nữa cũng là trải qua cả quãng thời gian lo lắng và dằn vặt nhau mới làm ra quyết định, như Mộc Mộc nói, Lý Ninh là một cô gái cực kỳ phóng khoáng, ở bất cứ chuyện gì, nói bỏ là bỏ, nói vứt là vứt, vô cùng sảng khoái, thế nhưng duy chỉ có trong tình yêu là không coi được, ngã đến phân thân toái cốt, quay đầu, vết thương lành, tiếp tục yêu, tiếp tục đau, cả đời đau, cả đời yêu.

Đối với quyết định của Lý Ninh, Dương Dương không có biểu thị ủng hộ, cũng không có phản đối, đúng sai đều tốt, đó là lựa chọn của Lý Ninh, có người nói, tình yêu giống như thuốc phiện, người yêu nhau là những đứa ngốc tình nguyện trúng độc, yêu và đau, hết thảy đều là sự lựa chọn của bọn họ.

Mặc kệ Lý Ninh trở thành ra sao, mặc kệ cô ấy có lựa chọn thế nào, Dương Dương chỉ biết là, Lý Ninh là bạn tốt của cô, người bạn tốt cả đời!

Cuộc sống sẽ không vì bất kỳ ai mà dừng lại, vô luận hài lòng hay bi thương, theo thời gian trôi qua, trái đất vẫn quay, mặt trời ngày thứ hai vẫn sẽ mọc lên, câu chuyện của bọn họ còn chưa kết thúc, vẫn còn tiếp tục, có hài lòng cũng có uể oải, có ngọt ngào cũng sẽ có tranh chấp, giống như thiên thiên vạn vạn người bên cạnh chúng ta, cuộc sống bình thường nhưng lại độc nhất vô nhị.