: Vong tình dạ
Hai người đi dạo một hồi rồi về, mặt trắng nhỏ nói hắn muốn đích thân xuống bếp, Dương Dương rất hưng phấn, nói như vậy chứng tỏ mặt trắng nhỏ không tức giận nữa.
Trên đường trở về, càng nhìn mặt trắng nhỏ càng thấy hắn đẹp trai, không nhịn
được lúc lên xe trộm hôn hắn một cái chọc hắn cười khẽ mà suýt đụng vào xe
phía trước. Cũng là lần đầu tiên cảm thấy có người bạn trai như thế là một
chuyện cực kỳ may mắn.
Cô đi tắm trước, mặt trắng nhỏ lại chuẩn bị bữa tối nói muốn cho cô một điều
bất ngờ, nhìn một người đàn ông đeo tạp dề lúc ẩn lúc hiện ở trong phòng bếp
có cảm giác rất... Rất quái lạ, nhưng cũng rất ngọt ngào. Cô nhớ đã từng đọc
trên một cuốn sách, nếu có đàn ông nguyện ý tự mình làm ba món trở lên cho
bạn, vậy đại biểu người đó rất thật tâm với bạn. Cô khẽ cười, cầm quần áo vào
phòng tắm vừa hát "Sói yêu dê yêu đến điên cuồng... Ai bảo bọn chúng một hồi
yêu đương..." Chỉ là cô không nghĩ tới, một lúc nữa cô chính là con sơn dương
đợi làm thịt.
Phan Thừa Hi trong phòng bếp nghe được run người, con dao tí thì cắt vào tay, cười lắc đầu ra ngoài bật nhạc lên, âm nhạc nhẹ nhàng vang vọng, dập dềnh khắp căn phòng.
Chờ Dương Dương tắm xong ra ngoài, ánh đèn phòng khách đã bị tắt, trên bàn cơm chẳng biết lúc nào đã có thêm mấy cây nến đỏ hiện ra ánh sáng màu vàng mờ tối, âm nhạc êm ái như nước chảy càng làm cho bầu không khí trở nên lãng mạn.
Mặt trắng nhỏ cởi áo khoác, ngồi trên bàn, một tay chống cằm, con mắt xinh đẹp hơi hé nhìn cô không nháy một cái, rất chuyên chú, nhìn cô đi qua, miệng khẽ nhếch lên, ném cho cô một nụ cười mập mờ quyến rũ, Dương Dương rõ ràng nghe được tim của mình "thịch" một tiếng, chết mất, yêu nghiệt mà... Vậy mà thật mê người... Mỹ sắc a...
"Em tắm xong rồi, anh làm gì mà tắt hết đèn vậy?". Sớm biết hắn muốn cho bầu không khí trở nên hữu tình, cô sẽ ăn mặc đẹp một chút mà không phải mặc váy ngủ có hình Snoopy như thế này, xấu muốn chết! Dương Dương kéo váy, nhanh chân chạy vào phòng.
"Em đi đâu thế?". Phan Thừa Hi đứng lên kéo tay cô, áo hắn vốn chỉ cài hai nút do khẽ động mà bị mở ra nhiều hơn, một vùng cổ cùng cơ ngực chợt hiện ra dẫn tới một hồi tiếng hít hơi.
"Em... Đi... Thay quần áo...". Cơ ngực a, mắt nhìn thẳng vào trước tiên.
"Không cần, như vậy rất đáng yêu". Dù sao đợi tí nữa đều phải cởi, mặc cái gì chả giống nhau.
"Như thế thật sự không sao chứ?". Áo ngủ cô không những không hấp dẫn mà còn rất ngây thơ, thật sự rất không hòa hợp với tình cảm như vậy a.
"Không quan trọng, mau ngồi xuống đi, nếm thử món bò bít tết do chính tay anh làm cho em này, xem có ngon hay không?". Giọng Phan Thừa Hi êm dịu mà trầm thấp, nhẹ nhàng, chậm rãi như âm nhạc bay thẳng vào lòng người.
"Tiểu Bạch, anh không sao chứ, nóng vậy nè?" Tay áp lên trán hắn.
"..."
"Hình như không sao"
Bất đắc dĩ liếc một cái, kéo tay cô xuống thuận tiện hôn một cái, giúp cô ngồi xuống xong cũng kéo một cái ra ngồi đối diện.
"Cheers!". Rót cho cô ly rượu đỏ, Phan Thừa Hi ưu nhã giơ ly rượu lên.
Dương Dương cũng giơ lên cụng với hắn, mùi rượu rất thơm, rất đặc biệt, "Là rượu đỏ Lafite của Pháp?"
"Ồ, thì ra Snoopy nhà ta cũng rất có nghiên cứu với rượu đỏ đấy". Hắn cười, nhẹ nhàng trêu chọc cô.
Dương Dương bĩu môi, lại nhấp thêm một ngụm, kỳ thực cô cũng không có đặc biệt hiểu về rượu đỏ, nhưng ở lâu với Lý Ninh nên ít nhiều gì cũng biết được chút.
Nước Pháp, quê hương của rượu đỏ có tám điền trang rượu lớn, đều là nổi tiếng trên đời, rượu đỏ cao cấp nhất của Pháp cũng đều được sản xuất từ những nơi đó, mà trong đó Lafite đứng vị trứ thứ nhất.
Từ những năm 1855 trên các hội chợ của các nước, Lafite đã được xếp vào hạng nhất, rượu đỏ Lafite có sự cân bằng thích hợp, đặc tính nhu hòa, nhập khẩu vào có vị nồng của cây sồi, Lafite chính là có hương vị đặc biệt như vậy mà giành được sự yêu thích của người đời.
Rượu càng lâu năm lại càng ngon, cũng càng quý, như Lafite sản xuất năm 82 giá thị trường cũng đạt mấy nghìn đô la, mà từ vài trăm năm trở lên lại càng đạt đến mức líu lưỡi, mỗi bình di chuyển cũng hơn chục vạn đô la. Mà không bàn tới rượu đỏ này đã mấy năm, chỉ bằng cách mặt trắng nhỏ uống Lafite cũng có thể nhìn ra được gia thế mặt trắng nhỏ không đơn giản.
"Ngon không?"
"Ngon lắm". Không nghĩ tới mặt trắng nhỏ mặt mũi như được người bao dưỡng này làm cơm Tây lại ngon đến vậy. Trước thấy hắn làm sủi cảo còn tưởng rằng hắn là đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước dương xuân nữa chứ. Nhưng món bò bít tết này thật đúng là không tồi, mềm mà không cháy, ngậy mà không ngấy, độ lửa và hương vị đều giữ được cực kỳ tốt, có thể so được với đầu bếp trong nhà hàng cao cấp.
"Ăn ngon vậy thì ăn nhiều một chút". Phan Thừa Hi nhìn cô ăn, thỏa mãn nở nụ cười.
"Tiểu Bạch, anh học cái này từ ai vậy?". Cô không nén nổi tò mò, trước kia có rất ít hỏi chuyện của hắn.
"Tự mình mày mò thôi"
"A?"
"Trước đây anh đi Mỹ du học, bình thường đều tự làm cơm, sau đó học thì biết"
"Té ra còn có chuyện như vậy"
"Sao hôm nay lại có hứng thú với anh như vậy? Có phải cảm thấy bạn trai em vừa đẹp trai vừa ưu tú lắm không?"
"Ọe..." Cô làm bộ muốn nôn.
"Người... Người làm tổn thương trái tim của thiếp..."
"Ọe... Đừng có làm bộ dạng này nữa, em vừa mới ăn no xong đấy, nổi hết cả da gà lên rồi này!"
Hắn càng cười đến mức sáng lạn, mãi cho đến khi "ăn khô chùi sạch" mới hậu tri hậu giác vì sao đêm đó tâm tình của hắn tốt như vậy, chỉ là đã chậm, thỏ trắng bé nhỏ đã bị sói xám ăn hết.