Chương 34: Quyển 3 Chương 23

: Cướp của ai

"Ninh -!" Cô bật dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, cô nằm mơ, mơ thấy Ninh trong biển lửa, sau đó chiếc Audi của cô nổ tung dọa cô cả người túa mồ hôi, cô nhấc tay lau mặt lại phát hiện mặt mũi đều là "mồ hôi".

"Em tỉnh rồi?"

"Tiểu Bạch? Đây là đâu, sao em lại ở đây? Tiểu Bạch, em vừa nằm mơ, em mơ thấy Ninh xảy ra tai nạn xe cộ."

Hắn không nói gì, tới bên cạnh kéo cô vào lòng, "Dương Dương, không phải mơ đâu, là thật"

"Tiểu Bạch, anh gạt em đúng không?" Khẩn trương níu lấy tay hắn, nước mắt lại như gió bão tuôn ra.

"Dương Dương... " Việc hắn có thể làm bây giờ là ôm cô vào lòng.

"Không... Không đâu, Ninh thế nào rồi? Cô ấy thế nào rồi?"

"Em bình tĩnh lại đi, Dương Dương, em bình tĩnh lại, Lý Ninh giờ đang trong phòng cấp cứu". Cô kéo hắn loạn cả lên, sắc mặt hắn cũng ảm đạm, lúc mà xe cấp cứu chạy tới, chiếc xe đã hoàn toàn bị đốt trụi, chủ xe trên chiếc xe va chạm với Lý Ninh cũng bị thiêu đến biến dạng, tử vong ngay tại chỗ. Khi mà lửa được dập tắt cũng không thấy Lý Ninh ở trong xe, mà tìm được cô ấy ở khu vực cách xe mười thước, chắc hẳn sau khi va chạm cô ấy cũng không có bất tỉnh, sau đó tự bò ra ngoài, chỉ là khoảng cách mười thước quá gần, đầu Lý Ninh không chỉ va đập nghiêm trọng mà trên người cũng bị bỏng nhiều chỗ, cũng có chút biến đổi, nhưng may mắn là còn thở, lúc này đang trên bàn mổ, đã 4 tiếng đồng hồ rồi mà còn chưa có ra.

"Có nghiêm trọng không? Cô ấy thế nào?"

Phan Thừa Hi lắc đầu không trả lời, Dương Dương giãy khỏi tay hắn chạy tới phòng cấp cứu.

Hắn lập tức đi theo.

Cô chạy lảo đảo, bên trong một gian phòng phát ra tiếng khóc thê lương, ban đêm yên tĩnh như này lại càng chọc lòng người, lúc chạy tới phòng bệnh, dưới ánh đèn cô thấy một người đàn ông nằm ở trên giường bệnh, nhiều chỗ trên người băng bó trông như xác ướp, một tay hắn vô lực rơi xuống khung giường, hiển nhiên sinh mệnh trên người hắn đã trôi đi...

Tiếng khóc của thân nhân càng khiến cô kinh hoảng mệt mỏi, cả người run lẩy bẩy như chiếc lá rụng trong gió thu.

Trên hành lang vắng vẻ yên ắng khiến cho người ta có cảm giác không thở nổi, chỉ có ánh đèn ở phòng cấp cứu vẫn còn tỏa ra ánh ánh hồng.

Hai mắt cô vô thần nhìn ánh hồng u ám, trước đây cô vẫn cảm thấy màu đỏ là sinh mạng, nhưng giờ cô lại thấy màu đỏ ấy như tượng trưng cho địa ngục, là màu đỏ tươi kinh hãi của máu.

Ánh hồng u ám chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt của Dương Dương làm cho sắc mặt cô càng trở nên khó coi, không thể đi vào nên cô chỉ có thể áp sát vào cánh cửa, nhìn xuyên qua ô cửa thủy tinh để thấy được những đường phập phồng lên xuống trên màn ảnh điện tâm đồ.

Trên giường bệnh, trên má phải Lý Ninh là một tảng thịt cháy, hai mắt nhắm nghiền, môi mím chặt, mặt trắng không còn chút máu, hai tay cô ấy buông lỏng, màu đỏ thẫm trên móng tay tạo thành một sự đối lập rõ nét với sắc mặt tái nhợt.

Bên trong phòng cấp cứu, mọi người đang rất vội vã.

"Bác sĩ Lâm, tình huống người bệnh rất không ổn định, nhịp tim rất yếu!"

"Huyết áp cũng không có tăng"

"Tiểu Hoàng, anh đi liên lạc với khoa lâm sàng với kho máu, tiểu Trương, chuẩn bị kích điện!"

"Vâng, bác sĩ Lâm"

Bác sĩ Lâm cầm bản kích điện lên, "Được, chuẩn bị, 100" Sau đó đè lên ngực Lý Ninh.

"Bịch - -!", thân thể Lý Ninh bắn lên cao.

Nhưng huyết áp vẫn hạ thấp, nhịp tim cũng không có mạnh lên, điện tâm đồ cứ "tít tít -" không ngừng.

"200 Jun!" Bác sĩ Lâm lại hô.

"Bịch - -!", thân thể Lý Ninh lại bật lên cao, sau đó ngã xuống vạc giường.

Nhưng mọi thứ vẫn không có chuyển biến tốt lên.

"300 Jun"

"Bịch - -!"

"Mau tiêm vào 3 mg atropin!"

...