Dịch: Mưa Tuyết Mùa Hè
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Sau khi cuộc gặp gỡ ngắn ngủi kết thúc, cả hai trở lại cuộc sống bình thường hàng ngày của mỗi người.
Khi Chu Cầu đi làm, thực tập sinh Lý Hạo vẫn ồn ào như mọi khi. Nhưng Lý Hạo để ý thấy mấy ngày nay thầy giáo Chu Cầu tâm trạng rất tốt. Tuy rằng thầy vẫn ngồi bên cửa sổ ngắm hoàng hôn trước khi tan sở, nhưng Lý Hạo luôn có cảm giác, trong giây lát đã nhìn thấy thầy giáo Chu Cầu nở nụ cười.
Nghĩ tới hôm đó thầy giáo Chu Cầu nóng lòng muốn nghỉ làm, không biết có phải đi hẹn hò không?
Khi Lý Hạo nói với các tiểu cô nương về ý tưởng này, các cô đã trực tiếp gạt bỏ.
"Nhìn khuôn mặt lão sư Chu Cầu đã biết không gần nữ sắc, không nhiễm khói lửa trần gian rồi."
"Ai có thể lọt vào mắt của lão sư Chu Cầu?"
"Đúng vậy, hẹn hò, làm sao có khả năng, không thể tưởng được có một cô gái đứng bên cạnh lão sư Chu Cầu."
"Chẳng lẽ kết cục của soái ca chỉ có thể là soái ca sao…?
"Có một bức tranh!"
Nghe vậy, Lý Hạo không nhịn nổi: "Ta không cho phép các ngươi nói như vậy về lão sư Chu Cầu!"
Thầy giáo Chu Cầu có một vị trí không thể lay chuyển trong trái tim Lý Hạo. Tuổi còn trẻ đã ngồi ở chức vị cao như vậy, học thức phong phú, cũng không tranh không đoạt mà tập trung làm nghiên cứu. Nếu phải liệt kê từng ưu điểm của thầy Chu Cầu, Lý Hạo có thể nói cả ngày không hết.
Cuộc sống của Chu Cầu đều đặn, và cuộc sống của Giang Dư Xuyên không có quy luật.
Là một nhà văn, chưa tới hừng đông thì không viết nổi một chữ, Giang Dư Xuyên là một đại diện điển hình. Đôi khi linh cảm đến không thể dứt được, hạ bút thành văn, thức qua đêm là chuyện thường. Ngày phát hành đầu tiên của tác phẩm mới đã được ấn định. Thời gian cũng hơi muộn, nên Giang Dư Xuyên đã tự cắt đứt liên hệ của mình với thế giới bên ngoài và chuyên tâm vào trong việc sáng tác.
Bởi vì chỉ là truyện ngắn, Giang Dư Xuyên không muốn trì hoãn việc đăng chương quá lâu, nên đã ấn định thời gian cập nhật rất ngắn, và biên tập viên đã giúp sắp xếp cuộc họp ký kết.
Cũng trùng hợp, đợi sau khi sách mới và bản ký kết hoàn thành, Giang Dư Xuyên liền nhận được cuộc gọi của Chu Cầu.
“Dư Xuyên, lần trước không phải đã nói muốn cùng đi thăm anh trai tôi sao. Ngày mai tôi được nghỉ, cậu có rảnh không?” Kim đồng hồ vừa điểm qua năm giờ chiều, Chu Cầu không hề nhìn vào điện thoại di động khi đang làm việc, có lẽ anh ấy đã đến giờ tan làm.
"Tôi rảnh," Giang Dư Xuyên duỗi người trước bàn làm việc, "Thật là, chỉ vừa mới đây thôi, biên tập viên đã nói với tôi đã hoàn thành mọi việc phát hành sách, sau đó thì cậu gọi điện thoại đến.
"Thật không?" Tiếng cười nhẹ nhàng của Chu Cầu vang lên ở đầu bên kia điện thoại, "Vậy thì mười giờ sáng mai tôi sẽ đi đón ở nhà cậu."
“Được rồi, sáng mai liên lạc lại.” Chà, mười giờ ra cửa thì phải dậy lúc chín giờ ba mươi, nghĩa là tối nay phải đi ngủ sớm. Giang Dư Xuyên nghĩ như vậy.
Anh ấy không biết người khác phải ngủ bao lâu một ngày, nhưng anh ấy phải ngủ đến địa lão thiên hoang (ngủ đến chết =)).
Ngày hôm sau, cho dù Giang Dư Xuyên rất cố gắng để phá vỡ đồng hồ sinh học của mình, anh vẫn suýt bỏ lỡ thời gian đã hẹn với Chu Cầu. Trên đường đi anh cứ ngáp liên tục khiến Chu Cầu cảm thấy buồn ngủ lây. (Ngáp ngủ có tính lây nhiễm – không tin cứ thử xem).
Khi Giang Dư Xuyên và Chu Cầu đến bệnh viện thăm Chu Từ, Chu Từ đang xem phim truyền hình cùng Từ Hân Trạch, đôi trẻ tình cảm đến mức không nhìn thấy hai người to đùng đùng bước vào.
Mãi cho đến khi Chu Cầu phát ra âm thanh lớn, Chu Từ mới nhận ra sự tồn tại của họ.
"Sao em đến mà không báo trước? Dư Xuyên cũng đến à, mau vào ngồi đi." Sau khi Chu Từ chào hỏi, Chu Cầu và Giang Dư Xuyên mới bước vào phòng bệnh.
Chu Từ và Chu Cầu bình thường tách nhau ra thì không có cảm giác gì, nhưng khi hai người được đặt chung một chỗ thì đúng là khó nhận biết.
Tuy rằng Chu Từ đã nằm trên giường bệnh hơn nửa tháng, khiến anh sụt cân rất nhiều, nhưng vẫn không gầy bằng Chu Cầu.
Phỏng chừng gen của gia đình này không bị rám nắng, vì công việc nên Chu Từ luôn phải đứng dưới ánh nắng mặt trời, nhưng làn da chỉ hơi tối hơn Chu Cầu một chút. Chu Cầu quanh năm suốt tháng ở trong nhà, làn da có chút tái xanh, cho đến khi Chu Từ nói với hắn như vậy không tốt cho sức khỏe.
Chu Cầu gần đây mới cố ý ra ngoài để tắm nắng, ví dụ như ngắm hoàng hôn.
Bốn người tuy đã quen biết nhau từ lâu nhưng cũng không thân thiết lắm, dù sao họ cũng mới gặp qua vài lần nên mọi người chỉ tán gẫu vài việc lặt vặt.
Từ Hân Trạch nói rằng cô và Chu Từ gặp nhau tại nơi làm việc.
Từ Hân Trạch là một cảnh sát phụ trợ chịu trách nhiệm chính về các vụ án lừa đảo (Cảnh sát hợp đồng – không được coi là chính thức. “Cho dù cả đời em không thể làm cảnh sát, em cũng phải là cảnh sát phụ tốt nhất!”) . Một lần tình cờ hai bộ phận của họ phải làm việc với nhau, và hai người họ đã đến với nhau theo cách này. Hai người ở bên nhau hơn một năm nhưng trông họ vẫn như mới yêu nhau, thật đáng hâm mộ.
Từ Hân Trạch dời kỳ nghỉ dài hạn trong thời gian tới để tiện chăm sóc Chu Từ. Ngoại trừ Từ Hân Trạch, không có ai khác có thể thực sự sẵn sàng đồng hành cùng Chu Từ lâu như vậy, kể cả Chu Cầu.
Mặc dù Giang Dư Xuyên lời nói hơi tệ, nhưng Từ Hân Trạch dù gặp vài lần vẫn coi như người quen, hai người nói chuyện với nhau cũng tính là thuận lợi.
Trong khoảng thời gian này, Giang Dư Xuyên cũng đề cập đến việc bán cuốn sách mới của mình, vào ngày mùng mười tháng sau, và mời họ tham gia.
Chu Cầu không đợi Giang Dư Xuyên nói cho hết lời đã nói muốn đi, sau khi Chu Từ xác nhận thời gian xuất viện với bác sĩ cũng đáp ứng rất sảng khoái.
Bất ngờ hơn, sau khi Từ Hân Trạch biết tin đột nhiên vui vẻ hẳn lên, cô nói có một bạn gái là một fan cuồng nhiệt của Giang Dư Xuyên và đã đọc mọi cuốn sách của anh ấy. Từ Hân Trạch vốn tưởng rằng Giang Dư Xuyên và tác giả trùng tên, nhưng không ngờ lại là cùng một người. Cô nói muốn tặng một cuốn sách có chữ ký cho bạn trước khi bán, Giang Dư Xuyên đương nhiên đồng ý.
Mặc dù còn đang nằm viện nhưng tâm lý của Chu Từ rất lạc quan, nhất định để em trai và Giang Dư Xuyên ở lại ăn trưa, tuy chỉ có thể ăn đồ mang về nhưng Chu Từ cho rằng sống phải có lễ nghĩa.
“Tôi nhớ hai người đều đã từng nhầm lẫn giữa tôi với Chu Cầu.” Chu Từ tung ra một câu chuyện.
“Bởi vì hai người thực sự rất giống nhau.” Giang Dư Xuyên biểu thị tán thành.
"Lúc tôi và Chu Từ còn chưa yêu nhau, tôi cũng đã nhận nhầm hai người." Từ Hân Trạch lấy hai tay che mặt, "Thật sự rất xấu hổ--aaa"