Vị bộ trưởng Thẩm kia nghe xong, vô thức nói:
“Nhưng hắn...”
“Mắc bệnh tâm thần phân liệt phải không?”
Giáo sư Bạch lắc đầu: “Khi cường độ tinh thần của một người đạt tới mức mà người thường không thể tưởng tượng nổi, các trạng thái khác thường đương nhiên sẽ xuất hiện. Nhìn từ góc độ của một người bình thường, đừng nói tới hắn mắc bệnh tâm thần phân liệt, chỉ riêng việc hắn có năng lực biến dị tinh thần đã có thể nói là rất không bình thường rồi, thậm chí có thể định nghĩa hắn là bệnh nhân tâm thần, hoặc là...người điên!”
“Nhưng điều này cũng không nên trở thành một trong những căn cứ để chúng ta phán đoán.”
“Chúng ta hẳn là nên dùng thái độ khiêm tốn và kính nể với những biến hoá này, chứ không phải trong lòng tràn ngập cảm giác ưu việt và cái nhìn phiến diện!”
“So sánh với họ, chúng ta là người bình thường!”
“Nhưng nhìn từ một góc độ khác, chúng ta cũng chỉ là người tầm thường!”
Lời của giáo sư Bạch khiến cho cuộc hội nghị im lặng trong chốc lát, bầu không khí có phần kìm nén.
Không phải bất cứ ai cũng có thể tiếp thu và đối mặt với loại biến dị này một cách thản nhiên như giáo sư Bạch.
“Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng hơn!”
Vào lúc này, giáo sư Bạch xoay người lại, nhìn về phía ông già mập mạp ở giữa bàn hội nghị, nói:
“Lần này ta tới tham gia hội nghị chuyên đề của liên minh các viện nghiên cứu, phát hiện ở các thành phố Cao Tường* khác, trong các tổ chức như giáo hội khoa học kỹ thuật, công ty khai thác...một số người đã phát hiện ra người có biến dị tinh thần cấp S. Tuy thông tin cụ thể thế nào còn chưa rõ, nhưng mọi người có thể tưởng tượng, khi những người này hoàn toàn làm chủ năng lực của những người có biến dị tinh thần cấp S, thậm chí còn không còn hài lòng với việc xử lý các sự kiện ô nhiễm tinh thần trong thành phố, mà quyết định dùng quân sự nhắm vào các thành phố Cao Tường khác, chúng ta lấy cái gì để ngăn cản đây?”
*là các thành phố nằm trong những bức tường cao, mình gọi chung là vậy. Nó vẫn có tên riêng nha các bạn.
“...”
“Người có dị biến tinh thần cấp S...”
Lời của giáo sư Bạch khiến cho không vẻ mặt của ít người trong phòng trở nên kinh khủng.
Ông già mặt tròn kia im lặng một lúc rồi nói:
“Tiềm lực của trẻ em không phải là rất lớn sao?”'
“Trong số những người biến dị có rủi ro mất khống chế thấp, tiềm lực của trẻ em là rất lớn!”
Ánh mắt giáo sư Bạch có vẻ hơi uể oải:
“Nhưng rất nhiều người đã bắt đầu hướng tầm nhìn tới người có rủi ro mất khống chế cao!”
Bộ trưởng Thẩm bỗng nhiên nói:
“Họ làm vậy là rất nguy hiểm!”
“Nhưng không làm vậy cũng rất nguy hiểm!”
Giáo sư Bạch thở dài một hơi:
“Nếu người khác đều làm, mình ngươi không làm thì sẽ trở nên lạc hậu!”
Trong phòng họp, mọi người đều im lặng.
Với những người đã trải qua thời kỳ gian khổ khi thành phố Cao Tường được xây dựng bước đầu, họ đều hiểu cái giá phải trả cho sự lạc hậu là gì.
Mà vị bộ trưởng Thẩm kia trầm mặc một lát rồi nói:
“Ta tán thành ý kiến của giáo sư Bạch, nhưng ta vẫn luôn cho rằng, đối với người có lượng cấp tinh thần và cả rủi ro mất khống chế cao như vậy, thì phải tăng mạnh mức độ giám sát. Đồng thời, trước khi trạng thái tinh thần của hắn ổn định thì nhất định không được để hắn vào thành phố chính, ta phải chịu trách nhiệm với mấy triệu cư dân trong thành phố chính!”
“Ta hiểu sự lo lắng của ngươi!”
Giáo sư Bạch cười ha ha:
“Nhưng cũng không cần phải căng thẳng như vậy, ta tin rằng chúng ta nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết tốt hơn!”
“Giáo sư Bạch...”
Khi đám người đang chìm trong im lặng, người đàn ông mặt tròn ngồi ở giữa đột nhiên cười nói:
“Ta có một câu hỏi, giả sử trạng thái tinh thần của những người có biến dị tinh thần này đều không ổn định, rủi ro mất khống chế là rất lớn, mà chúng ta ngoại trừ quan sát, thậm chí đã không còn cách nào khác để ước định thời gian hắn sẽ mất khống chế. Vậy chúng ta có thể phán đoán hắn có an toàn hay không bằng cách nào?”
Giáo sư Bạch xoay người, im lặng một lúc rồi cười nói: “Ở một số thời điểm, những tiêu chuẩn đánh giá có vẻ khá nực cười!”
“Nếu chúng ta thực sự không còn cách nào để đánh giá hắn có bình thường hay không, lại không thể không suy xét tới việc mượn sự trợ giúp từ năng lực của họ...”
“Như vậy thì cũng chỉ có thể tin tưởng vào mấy tiêu chuẩn nghe có vẻ nực cười này thôi!”
“Ví dụ như...Nội tâm của người này có lương thiện, hướng tới những điều tốt đẹp hay không!”
Lời của giáo sư Bạch lại làm cho phòng họp này im lặng trong chốc lát.
“Chuyện này để sau quyết định đi, giáo sư Bạch, sau khi ngươi trở về, ta mong có thể bàn bạc với ngươi một lần!”
Cuối cuộc hội nghị, người đàn ông trung niên mặt tròn mỉm cười, coi như đặt dấu chấm hết cho cuộc họp lần này.
Từng cái bóng lần lượt biến mất khỏi phòng họp, nhưng giáo sư Bạch lại không hề rời đi.
Trần Tinh biết giáo sư còn có lời muốn nói với mình, nên cô chủ động báo cáo trước:
“Giáo sư, trong video kiểm tra đầu tiên ta gửi cho ngươi đã nói rõ về biểu hiện của hắn khi xử lý sự kiện nguồn ô nhiễm tinh thần, ta vẫn giữ nguyên quan điểm lúc trước. Ở các phương diện khác, hắn có vẻ không bình thường, thế nhưng không có nghĩa là khả năng mất khống chế của hắn cao.”
“Trước đây, qua tiếp xúc sơ bộ với hắn, có thể nhìn ra được, hắn là một người bình thường nhưng phi thường.”
“Hắn thích tiền, cũng thích...phụ nữ, còn có phần xấu tính, nhưng những chuyện này đều là biểu hiện cho nhân tính con người.”
Cô ngừng một chút rồi bổ sung thêm:
“Đương nhiên, khi đó ta không hề biết lượng cấp tinh thần của hắn...lại cao như vậy.”