.................
Giang Nam tỉnh, trường đại học Trùng Quang, nằm ở ngoại ô thành Giang Nam, rộng rãi vô cùng, đầy đủ các loại tiện nghi, mà lúc này ở bên trên bầu trời, có từng tia từng tia màu đỏ ánh sáng đang chậm rãi hạ xuống.
- Ừ?
Một cái nam sinh nằm dài trên bàn, lười biếng nghe trên bục giảng viên giảng thuyết, bỗng nhiên mãnh liệt quay đầu, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn lấy không có gì lạ bầu trời trong xanh.
- Vương Dật, em làm gì đấy?
Giảng viên tức giận mắng hỏi, cái kia nam sinh tên Vương Dật xoay đầu lại, không trả lời, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một vòng lo lắng, từng tấc da thịt đều nổi lên da gà, giống như có đại nạn sắp ập đến.
- Không có gì, Từ giảng viên, ta không khỏe, ta muốn về nghỉ.
Vương Dật lạnh nhạt nói, xách lên ba lô đi ra ngoài, mặc kệ Từ giảng viên kia một mặt khó coi đến cực điểm, Vương Dật năm nay đã 21 tuổi, một đầu tóc đen ngắn, thân hình cao ráo, khuôn mặt chỉ hơi tuấn tú, không tính soái, tốt dễ nhìn mà thôi.
Hắn từ nhỏ đến lớn, cảm nhận được uy hiếp tính mạng vô cùng rõ ràng, mỗi lần gặp nguy hiểm, trực giác đều sẽ phản ứng kịch liệt, tác động đến cả thân thể, mà lần này, Vương Dật cảm giác được trái tim đều đập lên kịch liệt, trong đầu càng là có nho nhỏ âm thanh bảo hắn mau chạy.
Về đến bên trong kí túc xá, nằm nhoài trên giường, Vương Dật mới giật mình phát hiện, mồ hôi lạnh đã chảy ướt cả quần áo, bạn cùng phòng Từ Đại Minh cũng là kinh ngạc nhìn Vương Dật, hỏi.
- Tiểu yy, ngươi làm sao?
- Không sao, bàn tử, ngươi cầm tiền của ta, đến siêu thị trường học mua thực phẩm, nước khoáng, cùng dụng cụ y tế đến, càng nhiều càng tốt.
Vương Dật móc ra mấy trăm tệ, đưa cho Từ Đại Minh, Từ Đại Minh kinh ngạc nhìn hắn, rất là khó hiểu, nhưng bị Vương Dật thúc giục, hắn vẫn là đi siêu thị mua đồ vật cho Vương Dật, còn bị Vương Dật dặn dò đi nhanh về nhanh, không được chậm trễ, trực giác của Vương Dật càng ngày càng mạnh.
Rầm... Rầm....
Ước chừng mười phút, Từ Đại Minh quay lại, xách túi nhỏ túi lớn, bánh mì đóng gói, thịt khô, nước khoáng, bông băng, cồn đủ loại đồ vật mà Vương Dật yêu cầu, một bộ ủy khuất nằm trên giường, chực khóc nói.
- Tiểu Dật, ngươi bảo ta mua nhiều đồ vật như vậy làm gì? Lúc ta thanh toán, nhiều người dùng ánh mắt kì quái nhìn ta, rất là xấu hổ đó a.
- Đa tạ, khóa chặt phòng đi, trực giác của ta cho biết, đại nguy cơ sắp đến.
Vương Dật nói, Từ Đại Minh giật mình bật dậy, hắn không những là bạn cùng phòng với Vương Dật, mà còn là hảo huynh đệ từ cấp 3 đến, mọi lần cả hai gặp nguy hiểm, đều là Vương Dật trực giác hóa nguy thành an.
Có lần hắn cùng Vương Dật lên xe buýt muốn đi chơi, trực giác Vương Dật lập tức đại phát thần uy, ngăn cản tài xế lái xe, nhưng bị mọi người không tin, cả hai bị đuổi xuống, không lâu sau đó, chiếc xe bởi vì nổ lốp, mà gây tai nạn liên hoàn trên Phụng Chiêu đường.
Từ Đại Minh cẩn thận khóa lại chốt cửa, cảm giác không yên tâm, lại đẩy bàn ghế chặn kín, một mặt lo lắng nhìn Vương Dật, hỏi.
- Tiểu Dật, ngươi là chắc chắn trong phòng an toàn? Sẽ không phải là đánh bom cảm tử, hay là phần tử khủng bố khống chế trường học đi?
- Ta chắc chắn, lúc bước vào phòng, cùng ngươi phong bế chặt cửa, ta trực giác ổn định xuống một chút.
Vương Dật trả lời, sự thật là vậy, mặc dù mồ hôi lạnh vẫn không ngừng chảy, ướt đẫm cả chăn giường một mảng, nhưng so với lúc trước thùng thùng tim đập mạnh, trong đầu yếu ớt tiếng nói, đã ổn định hơn không ít.
Ầm....
Lúc này một tiếng nổ lớn, như hạch bạo nổ tung, khiến Vương Dật cùng Từ Đại Minh đều kinh ngạc nhìn ra bên ngoài, bầu trời một mảnh huyết hồng, đỏ đậm tia sáng chiếu xuống, rơi vào những người đi đường, xuyên qua xe cộ, bê tông cốt thép bức tường, dính lên trên tất cả mọi người, người bị dính phải huyết quang lập tức hôn mê, Vương Dật cùng Từ Đại Minh cũng không ngoại lệ.
Ngay cả trong ngõ hẻm a miêu a cẩu, dưới cống rãnh chuột cống, ruồi, muỗi côn trùng, phi điểu các loại sinh vật sống đều không tránh khỏi bị huyết quang rơi trúng, giống như, huyết quang là có mắt vậy.
......
Lúc này, Vương Dật hôn mê trên giường, trong cơ thể bỗng nhiên truyền ra ba động, trên kinh mạch bỗng nhiên nhiều một cái rõ ràng khiếu nguyệt, bên trong có màu lam hỏa diễm đang thiêu đốt, hỏa diễm ban đầu yếu ớt, nhưng dần dần mạnh mẽ, bắt đầu bành trướng, tràn ra bên ngoài, theo kinh mạch chạy khắp cơ thể, biến Vương Dật thành một cái hỏa nhân.
Bất ngờ là hỏa diễm lại không có một chút thương tổn đến Vương Dật, mà lẳng lặng thiêu đốt khắp người hắn, từ lỗ chân lông tràn ra màu đen dịch chất hôi thối, tựa như đang khiến Vương Dật tẩy cân phạt tủy.
Oanh...
Não hải Vương Dật nổ ra một tiếng oanh minh, bên trong thình lình xuất hiện một cái cánh cổng bằng xương cốt chất lên, quỷ dị mà thần bí, lam sắc hỏa diễm nhìn thấy Cốt Môn xuất hiện, thì mừng rỡ nhảy lên, Cốt Môn mở ra, bên trong một mảnh u ám lạnh lẽo, lam sắc hỏa diễm cuồn cuộn tràn ra, dung nhập vào Huyệt Khiếu, khiến lam sắc hỏa diễm càng thêm chất phác.
- Ừ?
Lúc này Vương Dật tỉnh lại, nhìn thấy trên người mình đầy hôi thối dịch chất thì kinh ngạc, cảm thấy cả ngươi đều là không hiểu sảng khoái, chưa để Vương Dật bình tĩnh tìm hiểu, thì bên ngoài đã có mấy cái tiếng hét thảm, thất thanh truyền đến.
- Đó a, ngươi làm gì? Làm sao cắn ta?
- Mẹ, ngươi điên, tại sao lại cắn ta?
- Ah, cứu ta...
Vô số thảm thiết tiếng kêu, hoặc là kinh ngạc tiếng hô hoán không ngừng vang lên, Vương Dật đi đến bên cạnh cửa sổ, hắn không có phát hiện, từ giường đến cửa sổ có mấy mét khoảng cách, thế nhưng hắn nhoáng cái đã đi đến bên cạnh.
Nhìn cảnh tượng bên ngoài, Vương Dật sắc mặt đổi trắng bệch, hít vào một ngụm khí lạnh, không dám tiếp tục nhìn bên ngoài, bên ngoài một mảnh hỗn loạn, một số người hai mắt biến hồng, trước ngực vị trí trái tim cũng biến thành màu đỏ, không ngừng hướng người bình thường nhào tới, há ra miệng đầy răng nhọn, cắn vào cổ nạn nhân xấu số.
Có một ít thì là ngồi xổm dưới đất, moi ra nội tạng một người nằm trên đất, máu chảy lênh láng, nội tạng mảnh vỡ rơi rớt trên đất, buồn nôn không thể tả.
- Đây là tận thế sao?
Vương Dật tự hỏi, hắn xem không ít đề tài sinh hóa phim ảnh, những người kia hành vi không khác gì trên màn ảnh zombie, khiến Vương Dật cho rằng mình là nằm mơ, tự hướng trên mặt mình một cái tát tát lên.
Ba...
Cảm giác má đau rát, nhưng bên ngoài âm thanh thảm thiết vẫn không có ngừng, khiến Vương Dật hai mắt đỏ lên, quả nhiên là sự thật, không phải một giấc mơ.
Vương Dật đi đến bên cạnh giường, lôi ra từ gầm giường một cái hộp gỗ, mở nắp, bên trong là một thanh bằng tinh thiết Trường Đao, lưỡi đao dài 40 phân, tay cán 10 phân, chế tác cực kì tinh xảo, đây là từ bên ngoài một hắc điếm mua được, đem gần ngàn khối tiền của Vương Dật móc sạch.
Rầm rầm...
Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên bị đập mạnh, Từ Đại Minh vừa mới tỉnh lại, thì nghe thấy âm thanh này, lập tức loạng choạng đi đến định mở cửa, thì một thân ảnh nhoáng lên, ngăn lại hắn.
- Ừ? Tiểu yy, ngươi cầm đao làm gì?
Từ Đại Minh ngạc nhiên nhìn Vương Dật trên tay trường đao, hắn loại vật này là nghiêm cấm đem vào trường học, nếu để cao tầng trường học biết được, nhẹ thì tịch thu, nặng thì sẽ bị đình chỉ hoặc thậm chí là đuổi học.
- Ngươi đến bên cạnh cửa sổ nhìn xem, liền hiểu ta muốn làm gì.
Vương Dật một mặt trịnh trọng, Từ Đại Minh còn đang thắc mắc, chầm chậm đi đến bên cạnh cửa sổ, sau đó từ trong miệng hắn phát ra một tiếng kinh hô, ngã trên mặt đất, hổn hển thở dốc.
- Đây, đây là...
Từ Đại Minh lắp bắp, Vương Dật không nói, chung quy Từ Đại Minh cũng sẽ từ từ tiêu hóa cái này tàn khốc sự thật, Vương Dật chỉ lo ngại là, bên ngoài động tĩnh khiến hắn cảm giác được cực đại uy hiếp lực.
..............