Chương 71: Trang phục

Cô ấy vẻ mặt khá miễn cưỡng, thay vì từ chối cô lại kéo tay Lưu phong đến quầy trang phục nam .

Lưu phong cười nói .

" Không cần đâu, anh còn nhiều đồ mà "

Khác với những người khác trong nhà tài sản lúc đầu gần như chỉ có mỗi một bộ đồ trên người, Lưu phong lại có khá nhiều . Nguyên do hắn đã chuẩn bị đầy đủ trước lúc rời khỏi .

Nhớ lại kỉ niệm cũ khiến Lưu phong không khỏi nhớ nhung . Mới đó thôi đã vài tháng trôi qua, ai có thể ngờ được người sinh viên đại học năm cuối lại trở nên thế này chỉ sau khoảng thời gian ngắn .

" Nhiều đồ ? Ý anh là những bộ đều có tông màu đen nhánh u tối giống như ở tang lễ đấy hả ? "

" Nào, khiếu thẩm mỹ của anh không tệ đến thế chứ ! "

Lưu phong ra sức phản biện, hắn thấy việc mặc trang phục tối màu khá bình thường đấy chứ . Nhất là không phải chăm chút cẩn thận vì màu tối sẽ che hết các vết bẩn lẫn vết nhăn .

Bạch băng không nói gì, nhìn xuống đất . Lời nói có chút ... ủy khuất .

" Vậy là em sai sao ? "

Lưu phong giật nảy mình như con mèo thấy quả dưa chuột, hắn mỉm cười gượng gạo vòng tay qua hông cô nhưng vẫn cẩn thận tránh máu dính lên, giọng nói đầy phản bác .

" Em sao lại sai, đúng mà ... ừm, đúng đúng ... à vậy sao em không chọn vài bộ cho anh nhỉ ha ha ... "

Kết quả cuối cùng là họ rời đi trong tình trạng Lưu phong mang theo mấy túi đồ lớn .

Lưu phong cảm giác có vẻ bản thân bị lừa khi thái độ cô thay đổi đột ngột lúc bắt đầu lựa đồ cho hắn, có điều miễn cô ấy vui là được .

Hiện tại các cửa hàng đều do quân đội quản lí hoàn toàn, cửa hàng vừa nãy cũng không ngoại lệ . Tuy sự kiểm soát sẽ kiềm chế sự phát triển nhưng đổi lại là sự phân bổ tài nguyên hợp lí . Mà trong cái tận thế này người sống còn chưa xong thì phát triển với ai ?

Giá cả khá rẻ, cả đống đồ trị giá chỉ khoảng được 1/10 giá cả trước kia . Điều đó áp dụng cho tất cả các sản phẩm khác trừ lĩnh vực thực phẩm và y tế . Hai lĩnh vực đó bị kiểm soát chặt chẽ, nghiêm cấm việc tự do mua bán do lượng cung hạn chế .

Mọi người được mua thức ăn hoặc nhận miễn phí với điều kiện đủ để dùng, tuyệt đối không dư thừa . Miễn phí hoàn toàn khám chữa bệnh ở bệnh viện, nghiêm cấm mua bán .

" Này người lính đẫm máu kẻ thù, cậu thấy sao nếu mua cho cô gái của mình món nào đó trong đống đồ trang sức ở đây "

Hai người dừng bước trước tiếng mời gọi của một ông lão với quầy hàng nhỏ trên lề đường . Tấm vải đơn sơ cùng các món trang sức đơn sơ đặt bên trên . Tuy hàng hóa chẳng thể so bì được các sản phẩm trong cửa hàng nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác kỉ niệm như bước vào tiệm đồ cổ .

" Bán thế nào ? "

" Rất rẻ, mỗi món đều đồng giá chỉ một điểm, nếu mua nhiều ta sẽ giảm lớn "

" Hừm ... "

Lưu phong nhìn đống trang sức hồi lâu rồi chọn ra 4 món .

Cái ghim tóc có bông hoa xanh nhẹ, cái huy hiệu ngôi sao năm cành, cái vòng tay mạ bạc và cuối cùng là một sợi dây truyền cổ hình bông hoa hồng .

" Ồ, cậu rất có mắt nhìn đấy, tổng 4 điểm nhưng tôi giảm xuống còn 3 "

" Không cần giảm, cứ tính giá thực tế "

" Cậu thật hào phóng, vậy tôi cũng không khách sáo "

Không sóng, không mạng, thanh toán tiền có lẽ là công dụng duy nhất hiện tại mà một chiếc điện thoại thông minh có thể làm . Một ứng dụng offline được quân đội đặc biệt cài đặt vào điện thoại người dân . Họ cần nhập các thông tin khác nhau như loại hàng hóa, số tiền, ngày giờ ... rồi sau đó người sở hữu sẽ đem đến trụ sở hành chính tạm thời để được công nhận số tiền .

...

Dạo phố cả buối cuối cùng cũng đến nhà, công nhận họ đã có thời gian rất vui bên nhau .

( Đây gọi là gì, buổi hẹn hò ? )

" A mừng hai người cuối cùng đã về, mà anh sao thế này ! "

Vương hữu theo tiếng mở cửa chạy ra, cậu nhóc kinh ngạc trước bộ dạng của hắn .

" Đừng bận tâm điều đó, quan trọng hơn là ... "

Lưu phong ngoắc ngoắc tay . Vương hữu theo đó đến gần . Hắn lấy từ trong túi ra chiếc huy hiệu ngôi sao nhỏ đặt vào tay cậu .

" Quà của anh đấy "

Vương hữu xem chiếc huy hiệu bằng đôi mắt lấp lánh, giọng nói ngập ngừng súc động .

" Cảm ... cảm ơn anh ... nhiều lắm ... em em "

" Ha ha "

Lưu phong xoa nhẹ đầu, cậu nhóc có vẻ khá hưởng thụ .

Cùng lúc đó cả hai đứa nhóc còn lại, Tiểu lệ và Lục hạo cũng đều ra tới . Lưu phong tất nhiên không thiên vị, hắn lấy ra hai món còn lại . Chiếc ghim hoa cho Tiểu lệ, còn cái vòng tay cho Lục hạo .

Như thường lệ, Lục hạo tỏ vẻ ghét bỏ nhưng lại nắm chặt như thể sợ ai đó cướp mất vậy . Tiểu lệ ngắm một hồi, cảm ơn Lưu phong rồi chạy vọt đi đâu mất . Hắn dám chắc con bé sẽ đem đi khoe hết từng người cho mà xem .

" Hai anh chị lên phòng trước đây, gặp lại mấy đứa sau "

...

Thả mình trong dòng nước mát lạnh, Lưu phong thỏa mãn bước ra với thân thể sạch sẽ sau khoảng thời gian khó khăn .

Bạch băng đã mang đống đồ đầy máu để bên ngoài đi đâu không rõ .

Không hiểu sao Lưu phong có cảm giác hai người giống vợ chồng hơn là một cặp đôi đang yêu nhau . Phải chăng sự khốc liệt và tàn nhẫn ngày tận thế luôn đè nặng lên đôi vai, khiến người ta mất đi cảm giác an toàn, do đó xúc tiến mạnh mẽ quá trình xích lại gần nhau hơn .

Quả thật khi có Bạch băng bên cạnh, hắn cảm giác mình nhiều động lực hơn, vui vẻ hơn, nói chung kiểu như cuộc sống tốt hơn vậy .

( ừm .... có hơi sáng )

Lưu phong quyết định mặc ngay bộ trang phục do Bạch băng chọn lựa . Hắn làm thế với mục đích duy nhất là để được thấy cô ấy vui vẻ . Lưu phong hiểu rõ mong muốn của người chọn lựa, cô chắn chắc sẽ vui nếu thấy hắn mặc ngay trang phục vừa mua .

Xem đồng hồ điểm 4 giờ chiều, hắn quyết định ngủ một giấc cho đến tối .

Thân thể vẫn luôn trong tình trạng tốt nhất, có điều tinh thần cần được nghỉ ngơi . Cơn buồn ngủ tâm lí kéo đến . Lưu phong ngáp dài liền thiếp đi trên chiếc giường mềm mại .

...

Lưu phong có một giấc mơ đơn giản nhưng đầy hạnh phúc .

Hắn mơ thấy bản thân ngủ say trên chiếc giường mềm mại, tay ôm Bạch băng vào lòng, cùng cô tận hưởng giấc ngủ nồng ấp sau ngày dài mệt mỏi .

Chỉ đơn giản thế thôi mà lại rất vui sướng . Hơi nóng tỏa ra từ cô gái đang nép sát trong ngực mình, sự mềm mại của làn da, sự gần gũi thân thương .

Cảm giác an toàn như còn trong bụng mẹ dưới lớp chăn .

Chà, mọi thứ chỉ là giấc mơ, một giấc mơ đẹp hoặc ít nhất là điều Lưu phong nghĩ 1 phút trước .

" ....... ưm ...... d....ừ....dừng...... ưm...... "

Con trai nói chung có một đặc điểm là tinh lực rất lớn mỗi khi tỉnh dậy . Mở mắt và thấy Bạch băng với mái tóc hơi ướt có vẻ mới tắm xong đang trong lòng mình . Lưu phong không biết chính hắn ôm cô khi nào, có điều hương thơm từ cơ thể tỏa ra đầy quyến rũ khiến hắn mặc kệ tất cả mà hung hăng thỏa mãn ham muốn bản thân .

Lưu phong ôm chặt cô vào lòng, trao đổi từng chút dung dịch trong miệng cho nhau .

Lúc lâu sau cảm thấy đã thỏa mãn tương đối Lưu phong mới buông tha cho cô .

Lưu phong chống hai tay lên đệm, ngắm nhìn cô gái dưới thân thể mình . Trang phục lẫn mái tóc Bạch băng có chút xộc xệch sau khoảnh khắc nồng cháy . Cô nhìn Lưu phong với khuôn mặt hơi ửng hồng xen lẫn tý lưu luyến .

" Mấy giờ rồi ? "

" .......... nửa ... đêm "

" Tối vậy rồi cơ à "

Lưu phong không bất ngờ cho lắm . Lúc trước hắn vẫn thường xuyên ngủ trưa, tuy tự bảo bản thân chỉ được ngủ vài chục phút nhưng kết cục lúc nào chẳng vài tiếng . Xét thêm cả yếu tố ánh sáng lẫn việc Bạch băng trong lòng mình, điều đó lại rất hợp lí .

" Sao không gọi anh dậy ? "

Lưu phong nói nhẹ nhàng . Bị đè chặt, Bạch băng phía dưới trả lời miễn cưỡng .

" ... có gọi nhưng anh không nghe, cũng không muốn phá anh giấc ngủ "

Lưu phong gạt qua mái tóc, đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp phía dưới .

Cô ấy theo đó hơi đỏ mặt lên, tuy vậy cô không hề chống cự mà còn có xu hướng áp vào bàn tay hắn hơn .

Lưu phong tỏ vẻ đáng thương .

" Anh đói quá, muốn được ăn "

" Em có ... "

Lưu phong hạ thấp người .

"... chừa cho ... "

Hắn gần hơn nữa .

" ... anh phần ... "

Đôi môi họ chỉ cách nhau chưa đầy một xăng ti .

" ... cơm.......ưm ..... "

( thứ này ngon hơn nhiều.... )