Chương 47: Xây dựng căn cứ tị nạn

" Kittttt "

Tử lạp bước xuống từ chiếc bán tải . Nếu không phải được Lưu phong gửi tọa độ, Tử lạp cũng chẳng thể tin được có một nơi thế này tồn tại giữ rừng .

Lưu phong đứng sẵn ngoài hiên nhà tiến tới chào hỏi . Chỗ Lưu phong nhiều người với cả hành lí các thứ nên hắn cần thêm xe đến giúp .

Nhận được cuộc gọi, Tử lạp liền lấy chiếc bán tải đi ngay trong sáng .

" Làm phiền anh rồi "

" Không có gì, đừng khách khí "

Gối chăn mềm quần áo đồ dùng .... đủ thứ công cụ xoay quanh cuộc sống thường ngày . Loanh hoanh thêm một tiếng họ mới gần hoàn thành việc chất đồ lên xe .

Vương hữu và Lục hạo cùng nhau vác nguyên cái bình ga lớn chất nốt lên xe .

" Hai người ổn chứ ? "

Lưu phong có chút lo lắng cho hai người mang khí thế tuổi trẻ ngất trời này .

" Em ổn "

" Em cũng thế "

Mọi thứ xong xuôi, cả đoàn người im lặng đứng cùng nhau nhìn ngôi nhà lần cuối . Ngôi nhà mang nhiều kỉ niệm sâu nặng dù chỉ mới ở được một hai tháng .

Lão già nói lời an ủi .

" Đừng buồn, ta sống đến tuổi này đã đến và đi biết bao lần rồi . Ngôi nhà chỉ thuộc vật chất, thứ quan trọng nhất vẫn là con người . Người còn cạnh nhau thì đâu đâu cũng đều là nhà . "

" Ừm Lão già "

Ánh nắng vàng chiếc rọi, bóng dáng hai chiếc xe xa dần rồi hoàn toàn khuất bóng sau ngã rẽ .

...

" Tít tít tôi đang đến "

Sau khi Tử lạp liên hệ, cửa cổng đã mở rộng sẵn cho họ từ xa .

Bước tường mới ngày hôm qua còn chắp vá nay được gia cố tốt hơn rất nhiều . Hai xe chạy thẳng vào trong mà không cần qua bất kì khâu kiểm tra nào .

Qua vài ngã rẽ họ dừng xe trước ngôi nhà ba tầng nhỏ được bao phủ xung quanh bởi các tòa nhà cao tầng . Ngôi nhà đứng độc tôn một mình, từ chối mọi thỏa thuận đền bù, lì lợm nhất quyết không di dời .

" Nơi này thuộc sở hữu của hai người già có quen biết với bệnh viện chúng tôi . Họ mất ngay tại bệnh viện vào ngày tận thế xảy ra . Chìa khóa đây . "

" Ừm cảm ơn . Mọi người dọn đồ vào thôi ! "

Trong lúc mọi người tất bật công việc, Lưu phong cùng Tử lạp nói chuyện riêng ở một góc .

" Ừm tôi hiểu rồi . "

Lưu phong đi đến vỗ vai Bạch băng .

" Anh có chuyện cần làm, em muốn theo cùng không ? "

Nhận được bài học sâu sắc, Lưu phong giờ đây sẽ không cố gắng làm mọi thứ một mình nữa .

Bạch băng gật đầu, ba người họ lại lên xe chạy một lúc đến công viên nhỏ . Rời xe, họ đến gặp đại úy Nghiêm bắc đang huấn luyện một số người mới .

" Chào ngài, chúng tôi đến rồi đây "

" Lần thứ hai chúng ta gặp nhau nhỉ Lưu phong ? "

" Rất hân hạnh "

Họ được đại úy dẫn vào một căn lều dã chiến, rót cho họ cốc nước . Đại úy nhanh chóng vào thẳng vấn đề .

" Tử lạp đã kể cho tôi rất nhiều về cậu . Cậu hẳn là dị năng giả theo như cách gọi được công bố nhỉ . Tôi muốn nhờ cậu hỗ trợ trong việc sắp tới, nói là nhờ vì tôi không có thẩm quyền bắt buộc công dân phải chiến đấu . Chiến đấu là công việc của quân đội, ý cậu thế nào ? "

Lưu phong chỉ vừa mới gặp nhưng lại có ấn tượng khá tốt về ngài đại úy sau lời ông nói . Ngay cả khi đại úy dùng quyền lực mình bắt buộc người khác thì cũng không ai có thể phán xét ông trong tình huống chính quyền trung ương sụp đổ . Đại úy vẫn tuân theo chặt chẽ sứ mệnh của mình .

Hắn gật đầu đồng ý .

" Tất nhiên rồi, tôi sẽ giúp hết sức nếu có thể . Ngoài ra đây là ... bạn gái tôi, cô ấy từng là một cảnh sát đồng thời cũng là một dị năng giả có năng lực chữa trị . "

Ánh mắt đại úy sáng lên khi nghe về năng lực chữa trị . Ông đứng lên chìa tay ra .

" Đại úy Nghiêm bắc "

" Cảnh sát Bạch băng "

Bắt tay xã giao, họ lại ngồi xuống .

" Tôi đánh giá cao sự giúp đỡ của hai người . Không mất thời gian nữa, tôi sẽ nói vào công việc chính "

Mọi người bắt đầu chăm chú lắng nghe .

" Như mọi người đã biết, zombie sẽ không còn tụ tập trong thành phố nữa . Viễn cảnh tốt nhất bây giờ là chúng ta có thể rời đi và đến khu vực 8 vẫn còn trong sự kiểm soát của quân đội .

Tuy vậy, với nghĩa vụ của một người lính . Tôi không cho phép bản thân cùng người mình rời đi và bỏ rơi người dân vẫn đang cố gắng sinh tồn đâu đó ngoài kia .

Do đó ta cần xây dựng một căn cứ tị nạn, cử người giải cứu từng chút một cho đến người cuối cùng . Bộ chỉ huy khu vực 10 bị hủy diệt không đồng nghĩa những đơn vị khác cũng như thế . Họ vẫn đâu đó ngoài kia mà chúng ta không biết . Cho đến nay chúng tôi chỉ mới liên lạc được với hai đơn vị khác, một nằm phía biên giới và một nằm tại ven biển .

Tóm lại việc cấp bách nhất bây giờ là xây đựng nên căn cứ tị nạn .

Dựa trên thiết bị liên lạc do quân đội khu vực 8 cung cấp . Chúng tôi biết được những địa điểm, nhà máy sản xuất cất giữ nguyên vật liệu phục vụ cho xây dựng . Một số lượng binh lính cùng người dân tình nguyện đã được cử đi để mang về . Trong đó có một cơ sở lớn nhất mà ta cần thu giữ bị chiếm lĩnh bởi zombie . "

Nói đến đây ngài đại úy nhìn vào Lưu phong .

" Binh lính của tôi vô cùng thành thạo trong việc sử dụng súng đạn, nhưng cũng có một vấn đề . Khi bị zombie áp sát, hỏa lực của họ sẽ bị hạn chế rất nhiều, đồng thời cũng là nguyên nhân gây ra thương vong lớn nhất .

Tôi biết được cậu và Tử lạp và một số người sống sót khác rất giỏi trong chiến đấu cận chiến . Vậy nên tôi muốn mọi người tham gia hỗ trợ họ . "

" Bao giờ ? "

" Đúng sáng mai khởi hành . Trước đó tôi giới thiệu mọi người với nhau đã, theo tôi "

Rời căn lều dã chiến, đại úy dẫn họ đi đến một chỗ, nơi mà có cả người của đội trị an và vài nhóm binh lính gần 50 người . Đội trị an lộn xộn một bên, binh lính kỉ luật thẳng hàng một bên .

Mọi người đều dõi mắt theo đại úy .

Dắt Lưu phong Bạch băng và Tử lạp đến trước mặt binh lính . Đại úy nói lớn :

" Kế hoạch đã được nói trước cho các cậu . Sáng mai chúng ta bắt đầu xuất phát . Bên tay phải tôi đây là hai dị năng giả và đội trưởng của người sống sót bên kia . Đừng tưởng rằng bản thân cầm súng trong tay đã giết hàng trăm zombie liền có thể kiêu ngạo, những người đứng đây đây không súng không đạn . Để sống sót, họ cầm mọi vũ khí lạnh có thể sử dụng đánh nhau với lũ zombie và sống sót .

Chúng ta không có nhiều đạn dược nên chỉ có thể cung cấp cho họ một số loại súng lục và buổi huấn luyện sử dụng cấp tốc .

Về cơ bản được chia làm hai bộ phận .

Binh sĩ chính quy làm chủ lực tấn công zombie và dân quân bán vũ trang phụ tránh hỗ trợ .

Các cậu có khoảng thời gian đến hết hôm nay để làm quen với nhau . Thiếu úy ở lại . Giải tán ! "

Hai bên theo mệnh lệnh đại úy bắt đầu làm quen với nhau . Chàng trai làn da sẫm màu do mưa nắng chạy nhanh đến chỗ họ .

" Thiếu úy có mặt !"

" Bên phải tôi đây là những người quan trọng trong chiến dịch này . Lưu phong, dị năng giả vô cùng mạnh mẽ trong chiến đấu . Bạch băng, dị năng giả có năng lực hồi phục . Tử lạp là đội trưởng người sống sót . "

Chàng trai nghiêm túc bắt tay từng người một . Đại úy quay sang nói với họ .

" Đây là thiếu úy chỉ huy đơn vị này, mọi người sẽ làm việc cùng nhau vào ngày mai nên tôi muốn mọi người quen thuộc nhau trước đã . Bàn bạc với nhau về kế hoạch chi tiết . Giờ tôi phải đi rồi "

" Ừm tạm biệt đại úy . "

Đại úy rời đi, họ lại dẫn nhau quay về căn lều dã chiến . Thiếu úy lấy ra thiết bị liên lạc hiển thị bản đồ hình ảnh, bắt đầu giảng giải chi tiết . Họ cùng nhau bàn bạc cho đến tận tối .

...

" Cốc cốc cốc "

" Cạch "

" Anh Lưu phong chị bạch băng, mừng hai người đã về ! "

Căn nhà khá rộng rãi với ba tầng lầu . Đặc biệt hơn cả, họ có điện ! . Rất lâu rồi Lưu phong mới được thấy lại ánh đèn của nền văn minh . Chắc hẳn quân đội đã dùng cách nào đó .

Thấy bạch băng cũng rất hoài niệm khi thấy ánh sáng . Lưu phong nắm tay cô kéo vào trong .