Sáng sớm .
Bãi đất trống bằng phẳng sau tòa nhà xuất hiện những ụ đất nhấp nhô . Mọi người im lặng mặc niệm, đứng cúi đầu .
Lưu phong tiến lên cùng một mảng tường đá trên tay, hắn đặt nó chính giữa nơi trung tâm .
[ Tưởng nhớ những người đã ngã xuống nơi đây
Cầu mong được yên nghỉ tại chốn vĩnh hằng ]
Bầu không khí buồn bã kéo dài, trời mây che đi ánh sáng, cơn gió lạnh thỉnh qua .
" Đi thôi ... "
Đoàn người quay lưng rời đi để lại ngôi mộ cô đơn, trong đó có nhiều người thậm chí không ai biết tên .
Ánh sáng xua tan bóng tối hầm ngầm, từng chiếc xe một chạy ra, nối đuôi nhau tiến ra . Hình ảnh nơi xảy ra cuộc chiến dần khuất bóng sau ngọn cây .
Xe đi đầu, Lưu phong ngồi ghế phụ gác một tay ra cửa sổ nhìn vô định cảnh quan xung quanh . Sờ sờ túi, hắn lấy được từ đâu hộp thuốc lá cùng chiếc bật lửa . Trước khi gặp lão già và Tiểu lệ hắn vẫn hay hút thuốc như cách giải sầu .
Ngậm điếu thuốc, hắn quẹt quẹt cái bật lửa .
" Em sẽ không hôn anh nếu trong miệng anh có mùi thuốc lá "
" Ặc "
Bất đắc dĩ hắn đành đặt cả hai vô ngăn tủ xe, tiếp tục quay đầu ra cửa sổ .
Nhìn thấy được Lưu phong rất nghe lời mình, Bạch băng vô cùng hài lòng . Cô có chút mong chờ vào tương lai giữa họ .
" Khúc khích khúc khích "
" IM ĐI Tử lạp "
Dù không quay đầu hắn vẫn biết rõ âm thanh do ai phát ra . Tử lạp ra vẻ người từng trải .
" Cuộc sống độc thân khác rất nhiều với khi đã có bạn tình đấy, nếu cậu muốn giữ gìn mối quan hệ thì tập làm quen đi, tôi từng có rồi nên biết "
Lưu phong mím chặt môi không nói gì, Tử lạp lại lần nữa cười ha hả .
...
" Hịch "
Xe chạy ngay vào chỗ đường xấu, người bên trong xe sóc nảy ngược xuôi chóng cả mặt . Tính từ đó đến nay cũng đã gần tháng năm, cách thời điểm bắt đầu được hơn hai tháng . Thời gian là kẻ thù của các công trình do con người xây nên, một năm nữa thôi nếu đang chạy mà bắt gặp cây cối mọc ngay trên đường hắn cũng chẳng ngạc nhiên .
Mặt trời dâng cao đến đỉnh đầu . Họ cuối cùng bắt đầu đi vào đoạn đường quen thuộc vùng ven thành phố . Càng đi Lưu phong càng ngạc nhiên, từ lúc vào đến giờ hắn chưa bắt gặp một zombie nào trên đường . Điều này khá bất thường trong thế giới tận thế, nơi mà zombie luôn thèm khát tìm kiếm con người .
Xa xa, bước tường tạm bợ xuất hiện trong tầm mắt họ . Nói tạm bợ vì nó dùng nhiều thứ có thể làm tường chắp vá với nhau, sử dụng nhiều nhất vẫn là các xe kích thước lớn .
Trên tường cao có người đang nhìn, âm thanh phát ra từ loa cầm tay .
" Đoàn xe phía trước đề nghị DỪNG LẠI "
Lưu phong dơ cao tay ngoài cửa xe ra hiệu cho cả đoàn . Hắn quay ngược ra sau thắc mắc :
" Họ là ai thế, từ khi nào bước tường này được xây dựng vậy ? "
" Đừng hỏi tôi, chính tôi cũng không biết . Trước lúc bị bắt vào đây không có vụ này "
" ... "
" Được rồi, để tôi lên xem sao "
" Không, anh ở lại đây, tôi đi !"
Xe dừng, hắn mở cửa bước xuống hiên ngang đi về trước .
( Ừm ? Trang phục này, người quân đội ? )
" Kéttt "
Cánh cửa nhỏ vốn là cửa xe tải mở ra, hai người trang phục quân đội có vũ trang đến gần . Người dẫn đầu có nét mặt trải qua nhiều mưa gió, thân hình rắn chắc đúng theo tiêu chuẩn quân đội . Âm giọng trầm mang tính nghiêm túc .
" Tên, có bao nhiêu người hết thảy, đến có mục đích gì . Nếu với mục đích tị nạn thì mời vào nhưng phải trải qua kiểm tra "
Khoanh tay trước người, Lưu phong hơi híp mắt .
" ... Câu hỏi rất nhiều nhưng trước hết tôi cần biết chuyện gì đã xảy ra với bệnh viện ánh nguyệt, ông viện trưởng đâu ? "
Người đằng sau tỏ vẻ khá lúng túng trong khi người đàn ông dẫn đầu vẻ mặt không chút thay đổi đi thẳng vào vấn đề .
" Tôi là đại úy Nghiêm bắc . Chúng tôi chưng dụng bệnh viện tư nhân làm cơ sở tị nạn trung tâm . Hiện tại nơi này do đại đội 7 chúng tôi kiểm soát "
Lưu phong có chút không ngờ đến . Khoảng thời gian dài quân đội khu vực 10 dường như hoàn toàn biến mất . Không có bất kì thông tin nào được tìm thấy . Xem ra vẫn có các đơn vị vẫn kiên trì chiến đấu đâu đó .
" Xin chào đại úy Nghiêm bắc, tôi là Lưu phong . Nói ra rất mất thời gian nên đại úy có thể mời một người thuộc bệnh viện đến đây, họ sẽ giải thích "
" Cho mời một người đến đây "
" Rõ ! "
Lát sau, người lính quay lại cùng một người khác . Cậu trai điều chỉnh kính chăm chú nhìn Lưu phong, vẻ mặt dần thay đổi .
" Lưu phong, cậu đã trở lại ! Những người khác đâu, cậu có gặp họ không ? "
Lưu phong chỉ ngón cái ngược ra sau .
" Tử lạp cùng những người khác ở sau, buồn thay chúng tôi mất một vài người ..."
" Không sao không sao, còn sống trở về là tốt rồi . Mọi người cứ nghĩ chuyện đã lành ít dữ nhiều .
À quên mất, để tôi giải thích cho họ "
Gương mặt đại úy thả lỏng hơn lúc ban đầu lắng nghe cậu trai đeo kính .
" Chúng tôi từng nhắc đến việc mất liên lạc với một số người lúc trở về từ chuyến đi đúng chứ, chính là họ . "
" Vậy về cơ bản người mình đúng chứ ? "
" Vâng, đúng thế "
" MỞ CỬA RA CHO HỌ VÀO ! "
Đại úy kêu to ra hiệu với người bên trong . Cánh cửa kim loại chắp vá mở rộng, còn đường đã có thể tiếp tục di chuyển .
" Vậy hẹn gặp lại đại úy tại bệnh viện "
Lưu phong quay người trở lại bên trong, đoàn xe tiếp tục lăn bánh . Qua cánh cổng, một không gian khác biệt hoàn toàn so lúc ban đầu .
Đường xá dọn dẹp sạch sẽ, các cửa hàng hai bên được tu sửa, cảnh tượng gần như trở về gần giống ban đầu chỉ trừ những dấu vết thời gian là không thể che dấu .
Nhiều người đi hai bên hiếu kì nhìn xem đoàn xe chạy ngang qua .
" Có rất nhiều khuôn mặt mà tôi chưa từng gặp qua "
Nghe Tử lạp, Lưu phong cũng để ý đến họ . Cách họ ăn mặc cảm giác giống như đến từ nhiều nơi, từ nông thôn đến thành thị .
" Có lẽ khi đến đây, họ đã mang theo một số lượng người tị nạn ? "
Cả hai đều gật đầu đồng ý với suy nghĩ của Bạch băng . Quân đội luôn bảo vệ người dân, tôn chỉ ấy luôn được nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần . Có thể có người bị tha hóa quên đi sơ tâm, dù vậy đại đa số vẫn giữ nguyên tư tưởng đã ăn xâu vào máu .
Men theo dãy nhà cuối cùng họ cũng đến trước bệnh viện . Bảng hiệu ánh nguyệt to lớn trên cổng . Thân ảnh viện trưởng quen thuộc đã đứng sẵn trước cửa đọi họ .
" Kíttt "
Từng người một bước xuống, viện trưởng liền tiến lên ôm cả Tử lạp lẫn Lưu phong . Dòng lệ ngắn chảy nhẹ trên mặt .
" Mừng vì bình an trở về "
" Viện trưởng, cảm ơn ngài, chúng tôi về rồi đây "
Dù chưa già nhưng cảm giác viện trưởng giờ đây già hơn tuổi rất nhiều . Quá nhiều điều lo nghĩ bào mòn tinh thần trước cả tuổi tác .
...
" Vậy ra là thế "
Một lần nữa họ lại ngồi nhâm nhi chút trà nóng trong phòng viện trưởng . Họ kể cho ông về những chuyện đã qua, nhận thấy viện trưởng càng u sầu theo lời kể . Lưu phong nhạy bén thay đổi chủ đề .
" Bao nhiêu chuyện đã thay đổi trong lúc chúng tôi rời đi thế ? "
" À "
Viện trưởng vẻ mặt hồi tưởng .
" Sau khi Tử lạp cùng một số người mất tích không lâu thì họ đến . Khoảng hơn 100 người lính kèm theo đoàn người tị nạn gần 300 người đến đây . Họ được chỉ huy bởi đại úy Nghiêm bắc "
" Sụp Sụp "
Húp ngụm trà viện trưởng nói tiếp .
" Binh lính của họ lúc vô tình đã gặp người của chúng ta lúc đi ngang qua . Sau một vài giao thiệp, họ quyết định biến nơi này thành căn cứ tị nạn . Họ tiến hành tiêu diệt đám zombie quanh đây, xây dựng một số thứ, sửa sang ...
Hưởng ứng, ta cũng mang cho họ rất nhiều đồ lấy được trong hòm dù . Tất nhiên ta không đưa hết, dù sao ta vẫn chưa biết hết về họ, tâm phòng người phải có nên ta cũng chừa lại cho người mình . Ba phần của cậu theo hứa hẹn ta vẫn giữ nguyên chưa từng đụng đến đâu "
Viện trưởng quả thật vô cùng đáng tin về việc giữ chữ tín . Lưu phong quá may mắn mới gặp được ông . Hắn uống một hơi cạn chén trà .
" Ngài lấy thêm hai phần nữa mà dùng . Một là đủ rồi "
" Ừm ? "
Lưu phong cười cười nói .
" Một hòm dù bên trong chứa đựng trang thiết bị vũ khí nhiều lắm, chúng tôi không sử dụng nhiều đến thế đâu . Mà dù sao, tôi cũng đã xem nơi này như nhà của mình . Việc ai sử dụng có khác nhau không ? "
" Hahaha sặc sặc "
Tử lạp cười ha hả bên cạnh rồi sặc sụa nước trà . Cố nén, Tử lạp đắc ý vỗ vỗ đùi .
" Cậu nói đúng, chúng ta đều đã thành người một nhà . Khi nào cậu cần, một tiếng gọi tôi liền sẽ trợ giúp đến cùng !"
" Còn chưa biết ai giúp ai đâu "
" Ha "
Họ cứ trò chuyện với nhau về đủ thứ xung quanh . Thỉnh thoảng căn phòng vang lên tiếng cười .
...
" Cậu phải đi rồi à ?"
" Ừ, hai tôi còn phải về nữa, làm phiền ngài chăm sóc cho những người được mang về cùng lũ trẻ "
" Ừm ta sẽ "
Vài tận trong xe hắn mới chợt nhớ ra, Lưu phong ngoái đầu ra cửa sổ .
" Quên mất, nãy tôi có hẹn nói chuyện với ngài đại úy mà tôi quên mất . Phiền ngài nhắn lại rằng tôi có việc cần về gấp, hẹn gặp lại vào nay mai "
" Được rồi "
Viện trưởng đột nhiên đi qua bên chỗ Bạch băng đang ngồi .
" Nhờ cô chăm sóc chu đáo cho cậu nhóc này, lần nào cậu ta cũng đưa mình vào tình huống hiểm nghèo, lúc gặp ta cũng thế, sau này cũng thế . Không quản lí cẩn thận lúc nào đấy cậu ta chết thật đấy, ta không muốn chịu thêm mất mát đâu "
" Ừm tôi sẽ "
Bạch băng nở nụ cười .
Chiếc xe lăn bánh rời đi bệnh viện giữa cái nắng chói trang .