" Cháy, nhà đấu giá cháy rồi !!! "
Ngọn lửa hừng hực bao trùm cả tòa nhà đấu giá . Cửa kính vỡ tung tuôn trào sóng nhiệt ra ngoài, đẩy lui bất kì ai đến gần . Tại nơi có điều kiện thiếu thốn như thế giới ngầm thì việc dập tắt đám cháy lớn là điều không tưởng .
Hẻm nhỏ, họ thành công trốn thoát khỏi đó nhờ đám cháy gây sự chú ý xung quanh . Tuy vậy đoàn người không hề ít, việc lộ hành tung chỉ thuộc vấn đề thời gian .
Đang chuẩn bị tiếp tục di chuyển, một người quen thuộc bước vào trong hẻm tối.
" Bạch băng ? "
Lại gần Lưu phong, Bạch băng áp sát người, nói nhỏ vào tai hắn .
" Đừng ngạc nhiên, tôi nghĩ mình biết cậu sẽ làm gì . Lưu phong tôi biết sẽ không bao giờ ngồi yên khi người quen gặp nạn "
" Ư ừm... sao cậu ở đây ?"
Hắng giọng, hắn cố đổi chủ đề trong khi Bạch băng cười mỉm nhìn hắn .
Họ đã ở cạnh nhau đủ lâu để Bạch băng có thể hiểu rõ nhiều điều từ Lưu phong . Một trong số đó bao gồm việc cậu hay làm việc tốt nhưng lại ngại ngùng lúc được người khác nhắc đến .
" Tôi lấy được thông tin một số đường ra khỏi đây từ Tần nam, chúng ta có thể rời đi mà không lo chạm mặt người quen ."
" Đây là thứ chúng ta cần nhất lúc này, cảm ơn cậu !!!"
Lưu phong phấn khích nắm chặt tay Bạch băng, điều hắn hắn lo nghĩ nãy giờ là làm cách nào để đưa tất cả ra ngoài an toàn đã được giải quyết .
Hắn không muốn một cuộc chiến diễn ra dù họ được trang bị đầy đủ . Mối thù này hắn sẽ bắt chúng phải trả lại nhưng không phải bằng cách gây nguy hiểm cho cả những người khác .
" Đi thôi, để tôi dẫn đường . Mà ...... cậu thả tay ra được chứ ."
" À ừm xin lỗi "
Bạch băng lúc này tự nhiên lại muốn trêu chọc Lưu phong, cô lần nữa áp sát cậu, giọng nhỏ nhẹ thì thầm vào tai hắn .
" Cậu có thể thoải mái nắm tay tôi lúc chúng ta ở riêng . Ở đây nhiều người lắm, không được "
Nói xong cô quay đi để lại Lưu phong bất động tạm thời tại chỗ .
Liếc mắt xung quanh, hắn để ý thấy nhiều người nhìn nhau rồi lại nhìn hắn . Ánh mắt kiểu như : ngươi biết ta biết, không cần giải thích .
" Tất cả tiếp tục di chuyển "
Lưu phong mặt hơi hồng hồng đỏ đỏ hắng giọng đi theo sau Bạch băng .
( Dù nợ cô rất nhiều nhưng thù này tôi nhất định sẽ trả vào thời điểm nào đó )
Lưu phong im lặng gầm thét trong lòng ...
...
" Cốc cốc cốc "
" Tiệm đóng cửa rồi !"
" Chúng ta mua hàng với số lượng lớn, không bán thì thôi vậy "
" Bán, bán chứ . Khách nhân mời vào !"
Lưu phong cùng Bạch băng vào trong cửa hàng may mặc . Giá may, bàn vẽ, treo trên tường nhiều mẫu đồ khác nhau .
" Thế khách nhân muốn mua gì ? "
Lưu phong cũng không lòng vòng .Hắn quan sát người tại đây sử dụng phổ biến loại áo choàng che người .
" Loại áo choàng vải đơn giản có mũ trùm đầu . Số lượng khoảng 30 cái trong đó có 8 cái cỡ nhỏ cho trẻ nhỏ . Ông có không ? "
" Ừm, ta chỉ có một nữa trong số đó ... "
" Vậy thôi, xin lỗi đã làm phiền "
" Khoan ! "
Thấy hai người định rời đi, ông chủ vội vã níu kéo họ lại . Không đời nào hắn để mất miếng bách này được .
" Ta sẽ cho gọi người may gấp cho cậu, thiết kế cũng rất đơn giản nên sẽ không mất nhiều thời gian, chỉ cần một giờ thôi "
" 30 phút ! "
" Được được "
...
Lát sau họ ra ngoài cùng đống áo choàng trên tay . Họ nhanh chóng mặc lên người che đi đống vũ khí trang bị .
Sẽ nhanh hơn nếu mua từ nhiều nguồn, đổi lại hành tung của họ dễ lộ hơn . Suy nghĩ một lúc Lưu phong quyết định chậm nhưng chắc . Dù sao cả căn nhà đấu giá đều chìm trong biển lửa, không ai trong thời gian ngắn phát hiện được đã xảy ra chuyện gì bên trong .
Đi qua vùng giữ, họ đến vùng rìa nghèo nàn tăm tối . Ai ai cũng tránh né lúc thấy đoàn người áo chùm đen đi qua .
Một kẻ nhỏ con với khuôn mặt gian dối híp mắt nhìn đoàn người, lát sau hắn lấy ra bộ đàm . Có giọng nói trong trẻo phát ra bên kia .
Họ mất không lâu để tới cầu nổi, con đường này khác với con đường lúc họ lần đầu vào đây .
" Lưu phong ! "
" Ừm "
Cô gái mặc sườn xám xinh đẹp ngồi trên lan can từ từ quay đầu nhìn họ . Xung quanh có các vệ sĩ nữ cầm súng .
Hai bên liền chĩa vũ khí về nhau, không khí nồng mùi thuốc súng .
Tử lạp chủ động bắt chuyện .
" Các người muốn gì ? "
Cô gái sườn xám không trả lời . Nhảy nhẹ xuống, bước đi uyển chuyển lướt qua người Tử lạp . Người xung quanh dạt ra hai bên nhường đường . Cô gái dừng bước trước Lưu phong, vòng tay qua cổ kéo hắn lại gần . Mặt cả hai gần như chạm vào nhau thì bị Bạch băng đưa tay cản lại .
" Đến đó được rồi ! "
Cô gái hơi bĩu môi nhìn Bạch băng . Hai mắt lần nữa nhìn chằm chằm hắn . Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo .
" Cậu ... đang mang ... món đồ của tôi . Trả lại ? "
Lưu phong cảm nhận được sự mềm mại hơi dàn hồi sau mỗi nhịp thở trên ngực mình .
( Mị ma ... )
Hắn cố đẩy cô gái ra nhưng ngạc nhiên phát hiện mình không làm được . Sức mạnh hắn không hề có chút suy giảm nào tuy vậy mỗi khi có ý nghĩ đẩy cô gái ra, thân thể lại không làm theo .
( Cô ta là dị năng giả ! )
Phân tích lời cô gái, hắn nhớ ra thứ cô đề cập đến là gì trong buổi đấu giá .
Tập trung, Lưu phong ổn định tinh thần lần nữa thành công đẩy cô gái ra, sự ngạc nhiên biểu lộ rõ ràng trên khuôn mặt cô càng khẳng định suy nghĩ của hắn .
Lưu phong nói với Tử lạp .
" Mang một nữa huyết thanh kháng virus cho họ "
" Là toàn bộ ... cái giá .... cho sự im lặng "
Cô gái đưa ngón trỏ trước miệng mỉm cười .
" Đưa họ toàn bộ chúng !"
Lưu phong cũng không kì kèo mặc cả, bọn hắn có tận mấy hòm tiếp tế được mang về . Đối phương có vẻ biết rõ bọn hắn nhưng không báo động mà lại bí mật đến đây chỉ để đòi huyết thanh . Xem ra đã vô cùng có thành ý .
Người mình nhanh chóng mang ra hòm gỗ lớn đặt giữa hai bên . Cô gái sườn xám hơi gật đầu, vài vệ sĩ nữ bỏ súng xuống tiến đến mở thùng gỗ ra .
Xác nhận đúng là huyết thanh, cô gái luồn tay vào áo không rõ lấy từ đâu một cái bộ đàm đưa hắn .
" Chúng tôi rất thích ... những chàng trai trẻ ... như cậu . Giữ liên lạc ... hợp tác ... trong tương lai "
Lưu phong không tiếp nhận bộ đàm .
" Chỉ cần cho tôi biết tần số "
Bộ đàm thứ này là đồ tốt, tuy nhiên hắn không biết bên trong có cài cắm thứ gì đáng ngờ kiểu như thiết bị định vị hay máy nghe lén hay không .
Cô gái không phản ứng dù bị Lưu phong từ chối .
" Tùy cậu thôi ... tần số xxx . Nhớ ... được chứ ? "
" Nhớ rõ "
" Vậy tôi đi đây ... hẹn ... gặp lại "
Cô gái sườn sám cùng người mình biến mất sau con đường .
Một cuộc gặp gỡ bất ngờ, đến nhanh rồi đi nhanh . Đoàn người tiếp tục cuộc hành trình, băng qua cầu nổi tiến lên trước . Thế giới ngầm bé dần lại theo thời gian .
( Tôi nhớ trong buổi đấu giá, cô gái đấy không nói kiểu ngập ngừng thế mà nhỉ ? )
...
" Aaaaaa dập lửa dập lửa mau lên . Huy động tất cả lực lượng đến ngay ! "
Tên quản lí phụ trách nhà đấu giá gào thét . Hàng trăm người được huy động mang nước đến dập lửa . Mỗi thùng nước dội vào trong đều như muối bỏ biển trước cơn bão lửa khổng lồ .
Thi thoảng lại có người bị bỏng do đứng quá gần .
" RẦM ! "
Vòm mái nhà khổng lồ đổ sập xuống kéo theo mảng tường về phía nhóm người của hội thương nhân đang dập lửa .
" Chạy đi . Sập rồi !!! "
" Ầm "
" Aaaaaaaa "
Vùng chịu ảnh hưởng quá lớn, nhiều người không kịp phản ứng liền bị vùi trong đống lửa . Vài hỏa nhân từ trong chạy ra lăn lộn trên đất . Nước vội vàng được hất vào, thân thể bỏng nặng chỉ rên rỉ được một chút rồi triệt để im lặng . Cảnh tượng để nhiều tên vốn quen thuộc với máu tanh cũng phải rùng mình .
Tên quản lí cắn ngón tay run cầm cập . Hắn sẽ phải chịu sự trừng phạt khủng khiếp từ hội trưởng vì điều này . Hắn không rõ hàng hóa trong hầm dưới đất có chịu ảnh hưởng bởi đám cháy bên trên hay không . Tính mạng hắn phụ thuộc hoàn toàn vào đống hàng đó .
Đang suy tư tìm cách khắc phục hậu quả, ba tên côn đồ lực lưỡng đến trước mặt hắn .
" Hội trưởng cho gọi "