" Sang trái "
" Vútttttt ... Ầm "
Thứ đồ có vẻ giống cánh cửa rít lên tiếng gió trước khi đâm sầm vào mặt đất tan thành trăm mảnh . Bất cứ đồ vật vừa tay đều giống như những viên đạn pháo chuẩn xác lao về phía họ .
Sự kết hợp hoàn hảo giữa kĩ năng lái xe truy bắt tội phạm từ Bạch băng và khả năng quan sát từ hắn giữ cho họ còn sống đến giờ phút này .
Để tránh thoát zombie đại lực, hắn đã nghĩ ra một kế hoạch điên rồ .
Rẽ ngang một góc 90 độ khi vào khúc cua, Bạch băng lái theo chỉ dẫn của Lưu phong tiến về trước .
" Ầmmmmm "
Zombie đại lực không kìm nén được tốc độ bản thân . Khi họ bất ngờ quay ngang thì nó vẫn tiến về phía trước, mảng lớn nhà cửa sụp đổ trước sự tấn công bạo lực từ cỗ xe tăng hình người này . Nhưng nhiêu đó chỉ đủ câu thêm vài giây ngắn ngủi .
Chiếc xe bắt đầu lao nhanh vào đoạn đường vắng vẻ . Các biển cảnh báo đặt trên đường đều bị húc văng ra hai bên .
" Tôi tin cậu biết mình đang làm gì đấy Lưu phong "
Họ đang tiến vào đoạn đường đang xây dựng, mặt đất đã trở thành đá và sỏi . Với tốc độ này chỉ cần một sai lầm nhỏ liền khiến chiếc xe mất lái . Hậu quả sẽ vô cùng khó lường .
" Ầm ầm ầm "
Khói bụi mờ mịt nổi lên theo từng bước chân zombie đại lực . Đôi mắt đỏ rực đầy tơ máu ấy khóa chặt chiếc xe . Một tiếng gào vang dội, nó dùng cả tứ chi y hệt cách di chuyển của tinh tinh . Tốc độ liên tục gia tăng, khoảng cách giữa họ và zombie đại lực thu hẹp cực nhanh .
Cảnh tượng hai bên đã có sự thay đổi, theo thời gian con đường tiến về phía trước cao dần lên . Nữa thân cây, đầu ngọn cây, cao hơn cả tòa nhà bên dưới .
" Lưu phong, phía trước hết đường rồi !"
" Cứ tiếp tục đừng dừng lại "
Lưu phong biết rõ nơi này . Để giải quyết tình trạng giao thông tắc nghẽn, chính phủ cho xây dựng cây cầu bắc qua sông lớn . Vì nhiều lí do mà nó lâm vào tình trạng trì trệ, không ít người phàn nàn vì điều đó .
Khói bụi mịt mù, chiếc bán tải điên cuồng lăn bánh .
Gần hơn, gần hơn nữa, zombie đại lực cách họ chưa đến năm mét .
Khoảng trước vài giây khi đến cuối đoạn cầu, zombie đại lực chạm được vào đuôi xe .
Khoảng trước vài giây khi đến cuối đoạn cầu, Bạch băng gọi tên hắn .
" LƯU PHONG !!! "
Khoảnh khắc ấy, đôi mắt Lưu phong rực rỡ ánh sáng vàng . Thời gian giống như chậm lại, biểu cảm trên khuôn mặt Bạch băng, tiếng gọi của cô, chiếc xe đang lao về trước, zombie đại lực to lớn dữ tợn .
Hai tay bế Bạch băng, hắn bước ra khỏi xe .
Chịu tác động từ chính tốc độ bản thân, thân thể cả hai vẫn di chuyển về trước .
Cắn chặt hàm răng đến mức chảy máu, Lưu phong đi ngược từng chút về sau . Mỗi một mili đi ngược về sau xung đột với tốc độ đi về trước, cơ bắp hắn căng phồng đến cực hạn . Chỉ trong một mili giây đó mạch máu hắn vỡ tung, đôi mắt vàng chảy ra huyết lệ, máu tươi tuôn ra không ngừng từ miệng .
Dù cho có thế Lưu phong vẫn tiến từng chút một về sau . Cảm giác lúc này vừa giống hình phạt ngũ mã phanh thây mà hắn đọc trong sách nhưng đồng thời cũng giống việc bị ép bởi chiếc máy nghiền .
Tốc độ tiến về trước của cả hai bắt đầu chậm dần cho đến một lúc mới dừng hẳn . Khi đấy họ chỉ cách bờ vực chưa đầy một cm .
Nhận thấy đoạn cuối con đường nó liền muốn dừng lại . Bốn vết lõm sâu trải dài trên đất vẫn không ngăn cản được khối lượng khổng lồ do chính nó tạo ra .
Chiếc xe bán tải lẫn zombie đại lực đều rơi khỏi cầu từ độ cao hàng trăm mét .
...
" Ừm ... "
Mặt trời gần lặn về đêm Bạch băng mới bắt đầu tỉnh giấc từ cơn hôn mê . Với sức mạnh đến từ dị năng của mình, cô có lẽ sẽ chẳng thể chết nếu không dính phải vết thương mang tính chí mạng .
" Tí tách ... tí tách ... "
Tiếng giọt nước rơi đều .
Đầu cô lúc này đau nhức vô cùng, một lát sau mới dần tốt hơn . Bạch băng cố nhớ lại chuyện đã xảy ra .
" Phải rồi, chúng tôi chạy xe đến cuối đoạn cầu trong khi bị zombie đại lực truy đuổi . Sau đó ... "
Đến đây Bạch băng không thể nhớ đã xảy ra gì tiếp theo . Bắt lấy lại các giác quan, môi trường xung quanh bắt đầu hiện ra .
Trong lúc mơ màng cô nghe thấy tiếng nước rơi nhưng thực ra đó chưa bao giờ là nước, nó là máu . Giọt máu chảy dài theo khéo môi Lưu phong lăn đến đỉnh cằm, hội tụ lại cho đến khi đủ độ nặng mới rơi xuống vũng máu bên dưới .
Khóe mắt, miệng, mũi, tai đều có dòng máu chảy ra . Chiếc mắt kính Lưu phong thường mang che đi đôi mắt lúc dùng dị năng nay đã vỡ vụn .
Cậu trong trạng thái xếp bằng, lưng hơi cong đổ về trước hơi giống các phật tử .
" Lưu ... phong ? "
Khi khả năng phân tính bắt đầu trở lại nhờ dị năng hồi phục, đồng tử càng lúc càng mở rộng . Cơ thể càng lúc càng run rẩy .
" Lưu phong ? Lưu phong ! Lưu phong !!... "
Cô liên tục gọi tên nhưng thứ đáp lại chỉ có sự im lặng tuyệt đối .
Với đôi tay càng lúc trở nên run rẩy, Bạch băng chạm nhẹ vô ngực Lưu phong . Thời gian cứ thế trôi, sự tuyệt vọng biểu lộ trên mặt, dòng nước mắt bắt đầu gia tăng .
" Không... Không, điều này không thể... tuyệt ... đối ... không thể...không... Hức ... hức "
Tiếng khóc nghẹn ngào phát ra . Họ tính đến nay chỉ mới ở cùng nhau được hơn một tháng trời . Tuy nhiên sự tàn khốc của tận thế lại khiến mối quan hệ giữa người với người trở nên xâu sắc gắn bó . Lưu phong là người cho cô và mọi người một mái nhà .Lưu phong là cột trụ của toàn bộ nơi đây . Lưu phong tuy thể hiện không nhiều nhưng là người vô cùng tốt đẹp sẵn sàng cứu giúp người khác dù không quen biết .
Nếu hôm ấy Lưu phong không đưa ra lời mời thì có lẽ giờ đây cô ấy vẫn đang trong căn nhà đó chờ đợi đến vô vọng .
Lưu phong có xu hướng tất cả vì mọi người, sẵn sàng đặt bản thân vào nguy hiểm để bảo vệ những người khác . Nhưng còn bản thân cậu thì sao, cậu vì mọi người nhưng ai sẽ vì cậu . Tính cách của Lưu phong vô cùng không thích hợp với ngày tận thế này . Đáng lẽ nó phải là nơi cho sự xấu xa ích kỉ, vì bản thân .
Tuy nhiên, dù thế nào Lưu phong vẫn có niềm tin vào con người .
Đêm hôm ấy sau bữa ăn khi tụi nhóc vừa gia nhập . Cậu đã thật lòng nói với cô điều cậu thật sự muốn . Cậu muốn một gia đình và cậu đã thành công trong việc tạo dựng nó . Mọi người trong căn cứ đều là gia đình của cậu dù không chung dòng máu .
" Khôngggg... Hức hức ..... hức ... "
Bàn tay dần dần trượt khỏi lòng ngực Lưu phong .
".............. Thình thịch .................. "
" Hức ... hức ... Ừm ? ... "
( Tim đập ? )
Cố nén cơn nghẹn ngào trong lòng, cô kiểm tra một lượt khắp cơ thể Lưu phong .
( Cơ thể vẫn còn rất ấm . Hơi thở nhỏ bé vô cùng gần như không thể nhận ra . Tim một phút chỉ đập vài lần )
" Aaaaaaa .... hức ....aaaaaaa "
Nhận thấy Lưu phong vẫn còn sống . Bạch băng ôm cậu vào lòng khóc rống lên . Nước mắt rơi lên khuôn mặt Lưu phong, hơi phát ra ánh sáng nhẹ . Tiếng tim đập nhiều thêm vài nhịp .
( Ừm, đây là )
Bạch băng lau đi nước mắt, dùng chính nó bôi lên vết thương Lưu phong . Có thể nhìn thấy da thịt có hơi lành lại .
Đến tận bây giờ chính cô cũng không rõ dị năng của bản thân . Lúc đầu cô xem nó làm tăng khả năng hồi phục cho chính cô nhưng xem ra có thể dùng cho chính người khác .
" Nước mắt ... nước ... dịch thể ? "
Suy nghĩ liền làm, Bạch băng dùng một mảnh vỡ rạch phá tay mình để lấy máu . Quả thực nó thực sự có tác dụng . Tuy nhiên vết thương lại nhanh chóng lành lại, tốc độ lành đã tăng lên gấp nhiều lần kể từ khi cô thức tỉnh nó .
Bạch băng nhìn Lưu phong một lúc lâu .
" Nếu chỉ cần là dịch thể thì ... "
Ánh sáng chiều tối chiếu rọi hình bóng hai người như hòa làm một . Cô ấy ôm đầu Lưu phong, đôi môi dính chặt vào . Từng chút một nước bọt đi vào khoang miệng Lưu phong .
Không một chút ngại ngùng cô càng lúc càng táo bạo hơn . Chiếc lưỡi tiến sâu vào miệng Lưu phong . Mỗi khi có chút nước bọt tiết ra tất cả chúng đều chảy dọc theo lưỡi cô ấy tiến vào bên trong cơ thể Lưu phong.
( Nhiều hơn, nhiều hơn nữa )
Tâm chí cô lúc này chỉ muốn chữa trị cho Lưu phong, đó là tất cả .
Một thời gian sau, dù Lưu phong vẫn không tĩnh lại nhưng tình trạng của cậu đã tốt hơn rất nhiều .
Đôi môi tạm thời tách nhau ra, Bạch băng cõng Lưu phong trên lưng tìm nơi trú ẩn .