Chương 8: Nó đến rồi, căn nguyên của chết chóc

Nhiên Kỳ tò mò cũng theo đó mà ngồi xuống kế bên xem, khi Á Hiên mở hộp sắt ra, Nhiên Kỳ hào hứng mắt phát sáng lên. Là vĩ khí kìa những vũ khí này rất ít người sử dụng trong Mạt Thế vì chúng hiếm khi có thể tìm thấy được. Nhiên Kỳ tò mò về mấy cái hộp sắt còn lại, 20 thùng đầu tiên đã được khui ra hết bên trong toàn là súng, nòi giảm thanh và đạn, toàn bộ những loại súng từ tầm xa đến tầm gần đều có đủ cả mỗi loại 6 cây, đạn thì được đặt trong hộp to nhất và cũng là hòm nặng nhất, ngòng giảm thanh mỗi loại cũng 6 cái. Dẹp 20 thùng súng đạn và nòng qua một bên, tiếp theo là đến 30 thùng to còn lại.

Cậu đang chăm chú xem xét thì có hơi thở ấm nóng phả vào gáy làm cậu đang ngồi xổm liền ngã hẳn xuống sàn

''Có sao không?''

''Không....không sao ạ''

''Giúp tôi khui mấy thùng đó ra, rồi cậu cất hết chúng đi''

''Vâng''

Dù không biết lý do vì sao Á Hiên lại kêu mình cất hết đống này nhưng cậu thầm nghĩ mình có không gian nên cũng tiện giúp đỡ họ. Trong 30 thùng có 1 thùng là bao gồm những loại dao nhỏ được để ngắn nắp cố định trong vỏ, cũng như vậy mỗi loại 6 cây, còn những thùng còn lại toàn là thực phẩm,quần áo và những vật dụng cần thiết cho cuộc sống hằng ngày. Dọn dẹp xong xuôi, Nhiên Kỳ phất tay thu hết đống này vào không gian. Á Hiên thấy đồ vật biến mất cũng không có gì bất ngờ, hai người quay về phòng nghỉ ngơi. 22 giờ cơn đau ập tới toàn bộ những người đã uống nước suối mà Nhiên Kỳ đã đưa, Nhiên Kỳ ngây thơ vô (số) tội quên dặn họ, loại nước này giúp loại bỏ mọi vết bẩn tận sâu trong tâm hồn của mỗi người và tất nhiên là sẽ rất đau. Dường như mọi người sau 30 phút đều bình ổn hết chỉ có Á Hiên cứ ôn chặt lấy cơ thể cố kìm nén để không đánh thức cậu. Nhiên Kỳ đâu có ngủ, cậu thầm nhủ đã qua thời gian thanh tẩy nhưng tại sao người đàn ông này vẫn đau dữ dội như vậy. Thấy có lỗi nhưng lại không biết nên làm gì, Nhiên Kỳ như có một ai, hay cái gì đó thôi thúc. Vu Nhiên Kỳ ôm chầm lấy người kia áp sát vào lồng ngực của bản thân, khi thấy người kia dần bình ổn hơn, khuôn mặt giãn ra liền thở phào. Định bụng rời tay đi nhưng lại bị người kia ôm chặt cứng và cứ thế hai người ôm nhau ngủ tới sáng.

Sáng hôm sau, bọn họ vẫn chưa thức dậy tranh thủ thời gian yên tĩnh cuối cùng này, Nhiên Kỳ chạy bộ hít thở bầu không khí trong lành, trên đường còn không quên ghé vào mấy tiệm bán đồ ăn để thu vật tư. Hả hê liền chạy về nhà, tắm rửa xong xuôi, cậu nấu cho mình một ít bánh cake ăn tạm lót dạ. Phải nói tài nấu nướng của cậu rất ư là đỉnh đi, bây giờ Nhiên Kỳ không phải còn người nhút nhát, nhu nhược yếu đuối kia nữa bây giờ cậu đã trở nên mạnh mẽ hơn (nhưng con trai tôi vẫn rất ngốc, rất dễ bị lừa và mềm lòng). Dọn dẹp nhà cửa lần cuối, Nhiên Kỳ bước vào không gian, trái câu cậu gieo trông đã lớn hơn rồi còn khoảng vài ngày nữa có thể thu hoạch được. Quả trừng vẫn nằm yên vị trên chiếc nệm bông mềm mại chưa có giấu hiệu chuyển biến, Nhiên Kỳ nhìn đến ngán ngẩm bắt đầu công cuộc lục tìm khắp căn nhà của mình. Tìm một hồi cuối cùng cậu cũng tìm thấy một quyển sách cổ, quyển sách này nhìn rất mỏng nhưng khi lật từng trang giấy ra mới bất ngờ. Lật hoài cũng không thấy trang cuối, đang bất lực định ném quyển sách vào một só thì đập vào mắt Vu Nhiê Kỳ là hình ảnh của quả trứng ngũ sắc kia. Nhiên Kỳ chăm chú đọc, đọc xong hết mấy ngày liền {ở trong không gian 1 ngày trong này vỏn vẹn chỉ bằng 1 phút bên ngoài}. Nhiên Kỳ mặt mày cau có, cậu không hiểu nổi quyển sách này đang nói cái gì về quả trứng. Mấy tờ đầu dùng để luyện tập sức khoẻ, giúp thân thể nhanh nhẹ, dẻo dai hơn {đây không phải thể loại tu tiên nha}