"Ông có cái quyền gì àm sỉ nhục tôi, ha cái gì mà nuôi tôi mười mấy năm. Tôi nhắc lại cho ông nhớ, từ nhỏ đến lớn người chăm sóc, bảo vệ. nấu ăn cho tôi mẹ. Người cùng tôi đón sinh nhật hằng năm là mẹ. người nắm tay tôi đến trường rồi chở tôi về nhà là mẹ, ông lúc đó đang ở đâu. Ha nghĩ lại thì câu trả lời cũng quá rõ ràng đi, lúc đó ông đang trên giường ân ân ái ái với mụ lục trà này. Ông biết khi tôi hiểu chuyện muốn mẹ tôi ly hôn, nhưng vì yêu ông vì ông muốn tôi bị bạn bè trêu chọc là đứa không có ba nên bà cắn răng chịu đựng. Từng đêm trong căn phòng lớn bà chủ biết ôm ảnh cưới mà ngồi khóc lặng lẽ, vậy thử hỏi lúc đó ông ở đâu. Đi công tác à hay là đi du lịch với mụ ta, ông cũng thật hay lừa mẹ tôi chuyển nhượng hết tài snar cho ông. Sau đó, ông đối xử lạnh nhạt với bà ấy như thế nào, ông biết bà ấy viết gì trong nhật ký không. Nếu lúc đó mà tôi không tới với thế giới này thì bà ấy sẽ treo cổ tự tử, xuống dưới suối vàng tạ lỗi với ông bà đấy."
"Giờ mày đang oán trách tao à, là do con đàn bà đó vừa ngu vừa xấu"
"Vâng là mẹ tôi xấu, bà từng là người mẫu nổi tiếng đấy. Vì sợ công việc bận rộng không có thời gian chăm sóc ông nên bà nuối tiếc giải nghệ về phụng dưỡng chăm sóc gia đình. Nhưng bà ấy đổi lại từ ông hai chữ 'Ăn bám' trong khi tiền ông sài nơi ông đang điều hành đều là của mẹ tôi. Tôi có thấy bản thân mình khốn nạn không hả Tử Khiêm, ông biết nhờ cái con đàn bà thối nát mà ông đưa về đã hại mẹ tôi thê thảm thế nào không? Bà ta dám chuốc thuốc mẹ tôi để người đó ta hãm hiếp bà ấy, bà ấy đã bị trấn thương tâm lý rất nặng. Mỗi ngày đều vào nhà tắm mà chà đến xước da để rửa trôi đi sự dơ bẩn kia, bệnh tâm lý càng nặng nhưng bà ất không dám chữa trị. Bà ấy sợ sẽ khiến tôi khổ, haha sau đó nhờ ơn bà ta mà mẹ tôi chằng còn trên cõi đời này nữa."
"Mày vu khống cho tao, tao không có làm những chuyện đó"
"Mà không làm haha vậy ai đủ khả năng để làm, mẹ tôi trước giờ hiền lành,thân thiện khiến người ta luôn quý lớn. Dù có người ghe không ghét cũng chỉ vì ghen tỵ với bà nhưng họ chỉ châm chọc chứ không tàn nhẫn như bà, chôn vùi một con người đau khổ mấy năm liền. Bà hiểu được cảm giác bị chà đám, thiếu thốn chưa hay là lúc đó bà đang vun tiền của ông ta như rác vào sòng bài, bar... cùng với cô con gái của bà"
Văn Phong vuốt nhẹ lưng, ôm lấy Tử Khiết đang run rẩy vào lòng. Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc Tử Khiết liền bật khóc, bọn họ thấy vậy trong lòng chua xót đứng chắn lên phía trước. Giọng không chút cảm xúc mà nó
"Ông không xứng với mẹ con cậu ấy, nếu mẹ Tử Khiết biết ông làm đâu ấy ra nông nổi này sẽ là người đầu tiên bóp chết ông"-Giai Kỳ
"Tôi nói cho mấy người biết tình yêu đồng giới không đáng ghê tởm bằng bản chất bên trong của mấy người, nếu không tôn trọng nổi thì mau biến"-Như Yến
"Tôi có thể bỏ qua tất cả mọi lỗi lầm nhưng nếu một ai dám làm tổn thương gia đình này của tôi, tôi sẽ liều mạng mà giết chết người đó. Kể cả người đó có là gia đình của họ"-Nhiên Kỳ
"Từ lấu là tôi cứu vớt cậu ta nên giờ cậu ta là gia đình của tôi, còn trên giấy tờ cậu ấy chả có một chút liên quan tới các người nữa. Nên đừng có nhận vơ nữa"-Á Hiên
"Khôn hồn muốn sống thì đừng gây chuyện với chúng tôi nếu không hậu quả tự gánh"-Vu Thần
"Tang thi kéo đến rồi kìa"-Hưá Khải
"Vậy chúng ta đi, mặc kệ bọn họ"-Văn Phong
"Tao sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện mày hẹn hò với một thằng gay đâu, mau cút sang đây cho tao. Đừng để tao tuyệt tình cắt đứt hoàn toàn với mày"
"Tôi là gay đấy thì sao, ông chả có cái quyền gì mà phán xét con người tôi và em ấy sẽ không đi theo mấy người"
"Vì em ấy/cậu ấy là người của bọn tôi. Ông không xứng để cậu ấy tôn trọng"-Mọi người (trừ Tử Khiết)
Tử Khiết cảm động khóc ngày một lớn hơn, Văn Phong càng ôm chặt vỗ lưng an ủi. Tim ảnh cảm thấy rất đau như bị đâm hàn nghìn lần vậy, anh muốn giết chết những người đã làm cậu tổn thương. Tang thi đã ùa vào bonh họ quay người mặc kệ đám người kia mà bỏ đi, Tử Hoa tức giận phóng dị năng về phía bọn họ. Ngọc Miên không ngừng mắng chửi bọn họ,Tử Khiêm chỉ giờ đang cứu đầu trầm mặt.
Bọn họ nhanh chóng tránh ra, Tử Khiết tức giận sử dụng dị năng đấu lại với ả. Tử Khiết thừa sức để đánh bại ả nhưng để ả chết sớm quá không có gì vui cả bèn chơi đùa lâu một chút, Ngọc Miên thấy vậy sốt sắn cả lên vơ lấy cây gậy mà lao tới phía Tử Khiết. Văn Phong thấy vậy bèn luồng lách qua đám tang thi, chân đá văng đi thanh sắt của bà ta. Con dao theo đó nhanh chóng đâm xuyên qua tim của Ngọc Miên, bà ta ngả xuống máu tuôn ra không ngừng. Tử Hoa thấy vậy càng trở mất ổn định dị năng phóng lung tung, dội lại vách tường. Chính ả đã vô tình làm ả bị thương, nhờ mùi máu tưoi tang thi lại càng trở nên điên loạn và thèm khát hơn. Văn Phong và mọi người đang bận dẹp loạn tang thi nên để Tử Khiết một mình chơi đùa với ả, bỗng từ phía sau một con tang thi lao tới phía Tử Khiết do đang bận chơi với món đồ chơi kia mà cậu không để ý
Tử Khiết xốt sắn, lần đầu tiên ông ta cảm nhận được bản thân đang đau xót cho đứa con trai bị ông vứt bỏ suốt mấy năm liền. Thấy tang thi lao càng nhanh về phía Tử Khiết ông không trần chừ mà tới đỡ cho cậu một vết cào, Tử Khiết thất thần buông ả rơi từ trên cao xuống. Quay lại phía sau giết chết con tang thi kia, Tử Khiết lần đầu trong 20 mấy năm nay ôm bà của mình. Đôi mắt ông hiện rõ sự hối hận, buồn bà nhìn Tử Khiết mà thều thào
"Ta xin lỗi,l à do ta không tốt. Ta xin lỗi con những năm qua là do ta ngu muội, nếu ta mở lòng yêu thương mẹ con con thì giờ có lẽ gia đình ta không phải đi đến con đường này"
"Chuyện quá khứ không thể quay lại, tôi cũng chấp nhận rồi. May mắn rằng nhờ quá khứ đau khổ đó mà giờ tôi đã tìm thấy ánh sáng, tôi hài lòn với hiện tại, tôi yêu gia đình mới này của tôi. Dù cho có chết tôi cũng sẽ bảo vệ họ"
"Con có thể......có thể gọi ta một tiếng ba không?"
Tử Khiết chần chừ, Tử Hoa chập chững đứng dậy triệu hồi dị năng phóng về phía Tử Khiết. Tử Khiết đang suy tư nên cũng không thèm quan tâm đến ả phía sau lưng đang cười điên loạn, Tử Khiêm thấy vậy cố gắng dùng sức lực cuối cùng của bản thân đẩy Tử Khiết sang một bên. Quả cầu dị năng đánh thẳng vào người ông