Tối hôm đó khi mọi người ngủ say Á Hiên lôi từ trong bọc áo ra một chiếc vòng hoa nhỏ trông khá xấu, anh thầm thở dài định đứng dậy thì cảm nhận được ai đó đang ôm lấy tay của bản thân. Nhìn xuống chỉ thấy một con cừu trắng đang ngây thơ nằm ngủ cạnh một con sư tử, cừu non cảm nhận được một tia nguy hiểm bèn dụi mắt ngồi dậy
Cả cơ thể áp sát đè lên người trước mặt, Á Hiên không dám thở mạnh. Nhiên Kỳ cười ngốc mắt bắt đầu rõ dần, chợt chất giọng ngái ngủ cất lên
"Anh không ngủ à"
"Anh không ngủ được"
"Do nóng quá à, nhưng điều hoà đang bật mà"
"Không phải đâu, em ngủ tiếp đi tý anh sẽ ngủ sau"
Nhiên Kỳ dùng tay banh hai con mắt to ra hướng về phía anh mà nói
"Em không ngủ được nữa, muốn nói chuyện với anh"
"Được rồi, bỏ tay xuống khỏi mắt đi. Làm vậy không tốt cho mắt còn rất xấu"
"Em không xấu anh mới xấu"
"Được được là anh xấu"
"Hì hì"
Nhiên Kỳ ngồi nói chuyện với Á Hiên, toàn những chuyện trên trời dưới đất còn Á Hiên chỉ nghe lâu lậu lại 'Ừ' một tiếng như đã hiểu. Mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách, Nhiên Kỳ tức giận phông má vứt luôn cuốn sách trên tay Á Hiên. Đưa cả cở thể ngồi lên đùi anh, đùi non phủ lấy chỗ nớ làm nó có chút nóng lên rồ, Á Hiên vẫn một mặt không cảm xúc. Nhưng chính đôi tai của anh đã phản bội anh nó đỏ ửng đến lợi hại, Nhiên Kỳ bây giờ mới nhớ ra một chuyện quan trọng. Lấy từ không gian ra chiếc vòng mình làm tăng Á Hiên
"Tặng anh này"
"Ừ"
"Anh có thich nó không?"
"Rất thích"
"Anh có cái này cho em"
Nói xong liền lấy trong bọc ra chiếc vong khá méo mó đưa ra trước mặt cậu, Nhiên Kỳ vui vẻ nhận lấy giọng có chút làm nũng mà nói
"Wow em thật sự rất thích cảm ơn anh Á Hiên"
"Nhưng nó thật sự không được đẹp"
"Không nó rất đẹp ạ"
"Ừ"
Nhiên Kỳ ngồi ngắm ngía chiếc vòng hồi lâu bèn lôi từ không gian ra chiếc hộp kỷ vật chả hai vị gia gia nọ mà cất chiếc vòng Á Hiên làm tặng mình vào trong.Sau đó đưa nó vào không gian cất gọn gàng một chỗ, Á Hiên thấy vậy chỉ cười nhẹ một cái. Nhiên Kỳ lại tiếp tục chuyên mục kể chuyện, một hồi lâu sau mắt lại sắp nhắm lại. Nhưng Nhiên Kỳ cố vỗ vỗ mặt cho bản thân tỉnh táo, Á Hiên lo lắng mfa khuyên ngăn
"Buồn ngủ rồi à, mau nằm xuống ngủ đi"
"Nhưng anh vẫn đang thức". Có gì ho𝐭? Chọ𝐭 𝐭hử 𝐭rang # TrUm𝐭 r𝗎yện﹒ⅴn #
"Vậy anh ngủ với em được chứ"
"Vâng ạ"
Hai người điều chỉnh ghế của bản thân thành dạng ghế nằm, Á Hiên kéo theo Nhiên Kỳ nằm xuống. Nhiên Kỳ có chút xấu hổ rồi nha, thấy Á Hiên vẫn một mực vỗ lưng cho mình trong khi bản thân vẫn không chịu nhắm mắt. Nhiên Kỳ lục lọi ký ức một hồi, Nhiên Kỳ ngẩng mặt lên môi mềm chợt hôn nhẹ lên má Á Hiên. Á Hiên ngạc nhiên nhìn xuống, Nhiên Kỳ chợt đỏ cả mắt núp luôn vào lồng ngực anh. Anh vui vẻ mà càng ôm chặt cậu, tối đó anh ngủ rất ngon.
Sáng sớm Nhiên Kỳ thức dậy sớm nhất đoàn, nhìn ngắm gương mặt người đang ôm mình. Chợt da mặt mỏng lại ửng đỏ, tay khẽ giơ lên chạm vào từng nét trên gương mặt người kia mà thầm nhỏ giọng lẩm bẩm
"Anh ấy đẹp quá, mũi cao nè nhan sắc không thể chê vào đâu nữa. Tóc rất mềm, người cũng thơm nữa, tôi mắt phượng màu vàng rất đẹp. Nụ cười của anh ấy cũng vậy"
Nhiên Kỳ chạm xuống yết hầu của người kia, chợt không làm chủ được bản thân mà hôn lên đó. Nhiên Lỳ thấy bản thân vừa làm một điều phi lễ bèn xấu hổ trốn vào không gian, trong không gian Nhiên Kỳ bình tĩnh lại.Trái tim vẫn đập lệch nhịp nãy giờ cũng dần đều lại, cậu vui vẻ đi thu hoạch trái cây và trứng. Tiếp đó săn áo lên chuẩn bị thức ăn, bên ngoài Á Hiên đã dậy từ lâu trộm nhìn ngắm người trong lòng.
Nhiên Kỳ bỗng cử động nên Á Hiên bèn chột dạ nhắm mắt lại vờ như còn ngủ, ai ngờ rằng con cừu nhỏ này lại dám sờ mó mặt anh. Còn bình phẩm nhan sắc Á Hiên bằng mấy từ hết sức ngốc nghếch nhưng lại khiến anh vui chết đi được. Khinh hỉ buổi sáng là nụ hôn nơi yết hầu của Nhiên Kỳ dành cho anh, anh thấy người tron lòng đã xấu hổ liền vào không gian nên không bình tĩnh nổi mà bật dậy. Miệng treo một nụ cười ngốc trên măt tay sờ lấy nơi môi mềm vừa hôn lên. Trái tim đập liên hồi vì vui sướng, một viễn cảnh thơ mộng đẹp đẽ đã được hình thành và vẽ lên trong tâm trí của Á Hiên
Sáng hôm đó buổi sáng có chút lạ lùng nhưng đa phần đã bị cẩu lương đẩy lùi, cơm chó xốc thẳng liên tục vào mồm làm bốn con người kia đành bất lực mà gánh chịu