Chu Minh sợ hãi ngòi ôm đầu thầm cầu phúc, Chu Minh đưa mắt nhìn Hứa Khải nhỏ giọng nói
"Anh Khải....giúp em....em sợ lắm"
"Chu Minh bọn họ sẽ không đụng đến cậu, nhưng cũng không vì thế mà sau này họ sẽ không tìm cậu trả thù. Nợ của tôi với ba mẹ cậu đã hết, từ nay chúng ta coi như chưa từng quen biết nhau"
"Tất cả là tại tên chết tiệt Nhiên Kỳ kia mà anh lạnh nhạt với em"
"Tại tôi, Why?"
"Chu Minh cậu vẫn chưa nhận ra à"
"Nhận ra điều gì"
"Để tôi nói cho"-Giai Kỳ
Hứa Khải đưa mắt nhìn Giai Kỳ rồi gật đầu, Giai Kỳ vui vẻ châm biến độ ngu ngốc của tên kia
"Từ đầu cậu đã bị ảo tưởng rồi, Hứa Khải anh ấy không hề yêu cậu cũng không hề dùng ánh mặt thập phần ôn nhu như người thương ở trước mặt mà nhìn cậu"-Giai Kỳ
"Tình cảm của cậu không sai nhưng chính cách thể hiện mù quáng đổ lỗi cho Nhiên Kỳ mới khuôn tất cả bọn tôi ghê tởm cậu"-Như Yến
"Cậu hiểu lầm rằng Hứa Khải thích Nhiên Kỳ nhưng thực chất anh ta chỉ nhìn em ấy bằng ánh mắt ấm áp của một người anh dành cho đứa em trai nhỏ mà thôi"-Văn Phong
"Chật tôi tưởng cậu thông minh lắm, ai ngờ. Nếu thay vì lúc đầu cậu không phản bội Hứa Khải khi cố hãm hại bạn bè của anh ta thì giờ cậu và anh ta còn là anh em đấy đồ ngu"-Tử Khiết
"Ồ ra vậy mà cậu ghét tôi à, não cậu bị úng nước rồi"-Nhiên Kỳ
Chu minh cảm thấy bất bình mà cãi lạ, Hứa Khải mặt không cảm xúc lớn tiếng quát Chu Minh
"Mấy người thì biềt gì chứ, tôi yêu anh ấy như vậy nhưng từ sau khi gặp Nhiên Kỳ anh ấy không hề để ý đến tôi nữa. Đúng là tôi hại các người đấy haha, nhưng đổi lại tôi có mọi thứ kể cả anh ấy. Tôi không hề thích cậu ta. tại sao một dị năng giả không gian chẳng có chút mạnh mẽ nào lại được các người xem như bảo bối mà nâng niu, bảo vệ. Con tôi lại không, trước giờ luôn bị sỉ vã, đâm chọt sau lưng mấy người hiểu được chắc"
"Đủ rồi, Chu Minh cậu không hề biết gì về họ cả. Cậu chỉ mới gặp họ vỏn vẹn 2 ngày, Nhiên Kỳ không hề yếu có thể nói em ấy manh ngang ngửa tôi Vu Thần và Á Hiên đấy. Dị năng giả không gian thì sao chứ, ở những căn cứ khác họ cũng bảo vệ những người có dị năng không gian một cách an toàn kia kìa. Em không đi làm nhiệm vụ nhiều nên em không hề biết về điều đó, cậu có biết bọn họ bôn ba chém giết tang thi bên ngoài nguy hiểm thế nào không? Họ là dùng thực lực của bản thân mà sống sót, dùng trí tuệ tuyệt đỉnh và sở trường của mỗi người hỗ trợ cho nhau. Cùng nhau tiến về phía trước, họ đối với những người họ tin tưởng hết mức bảo bọc. Nhưng nếu làm họ phật ý hay thất vọng mạng của kẻ đó cũng không còn đâu, nên mong rằng cậu sau này có gặp lại nhớ an phận đi"
Mọi người vỗ tay cho một bài diễn thuyết dài của Hứa Khải, Vu Thần lại nổi hứng trêu chọc người kia
"Chà chú có khiếu làm tổng thống phết, bài diễn văn sâu sắc đấy"
"Nhóc con không chọc ta một ngày là chết à"
"có thể nói là vậy"
Ra phía ngoài trời cũng chập chờn sáng, Nhiên Kỳ lấy xe việt dã từ không gian ra. Mọi người vội lên xe, trong xe Nhiên Kỳ đem mấy món đồ giống của bọn họ cho Hứa Khải nhỏ máu nhận chủ
"Mấy món đồ này cũng có năng lượng ẩn bên trong"
"Đúng vậy nhưng không biết công dụng của nó là gì thôi?"-Giai Kỳ
"Dấu ấn sư tử à, đẹp đó"-Tử Khiết
"Ừ, vậy thế là xong rồi à"
"À còn huy hiệu này luôn cài trên ngực trái có gì dùng để mở cửa xe, xe nâng cấp nên dùng cảm ứng để nhận diện. Loại đấn rất đắc biệt nên đừng làm mất"-Như Yến
Họ trò truyện bên trong xe được một lúc thì cơn mưa lớn đồ xuống, Văn Phong đã quá quen mới mấy cái thời tiết quái gở này rồi nên vẫn thong tahr lái xe đi về thành phố E
Hứa Khải ngồi kế bên Vu Thần, nhóc con lười biến này cứ thế mà ngủ đi từ lúc nào. Mọi người cũng đã thấm mệt nên đều chỉnh ghế thành ghế nằm thay vì giường dựa đầu vào nhau mà ngủ, để mặt Văn Phong mở to mắt mà lái xe
"Mấy người đang trả thù tôi vì hay phát cẩu lương cho mấy người đó à, chết mất trời mưa to như vậy không bật lái tự động được. Quá đáng"
"Hay đổi chỗ đi tôi lái cho, cậu muốn ngủ chút không?"
"Tử Khiết cậu cứ ngủ đi, tôi trụ được"
"Nhưng"
"Không sao nghe lời tôi đi, dựa đầu vào vai tôi mà ngủ này"
"Cảm ơn"
Vậy là Tử Khiết ngủ ngon lành trên bờ vai của Văn Phong, Văn Phong sủng nịnh người kia giảm dần tốc độ cho đỡ xốc