Chương 47: Quá khứ của Tử Khiết (Cuối)

Điều nà lo sợ cũng đã đến, Ngọc Miên con mụ ác độc kia vẫn hành hạ gia đình bé nhỏ này của bà. Bà đã đứng lên chống lại ả bằng nhưng bằng chứng quá thuyết phục kia, nhưng bà lại một lần nữa rơi vào bế tắc. Những tên thẩm phán kia bị đồng tiền che mắt. Ngọc Miên lên kế hoạch kế thúc cuộc đời bà, bà linh tính được chuyện chẳng lành. Bỏ công việc của bản thân chạy đến trường đại học đón Tử Khiết, thấy An Tuệ Nhi tới đón liền vui mừng mà chạy nhanh qua.

Đường bây giờ rất vắng hầu như không có xe, nhưng Ngọc Miên đã sắp đặt sẵn đem hai mẹ con Tử Khiết chôn cùng nhau. Nhưng Ngọc Miên đã dùng thân thể mình che chắn cho Tử Khiết, cậu bé bình an vô sự nhưng mẹ của cậu bé đã không còn. Một cậu bé chỉ mới 15 tuổi chịu đựng cơn đau liên tiếp xảy đến, tromg tang lễ không lấy một người tới viếng thăm. Tử Khiết thu mình lại ngồi ôm hũ cho cốt của mẹ mà khóc, Ngọc Miên mỉa mai đi tới

"Thật đáng thương, đúng là mụ đàn bà đáng chết haha"

"Thứ phù thủy ác độc, tôi nguyền rủa bà một ngày nào đó bà cũng sẽ chịu đau đớn dày vò. Chết một cách thảm hại nhất"

Ả ta trừn mắt đem Tử Khiết đập không ngừng vào hòn đá, Tử Khiết bất tỉnh bà ta cũng rời đi. Lúc này một thân anh bước tới đưa Tử Khiết rời đi, cậu vẫn ôm khư khư hũ cho cốt của mẹ cậu. Chỉ trong vòng một ngày mọi thông tin về Tử Khiết đều biến mất không còn một dấu vết. Tử Khiết tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ kế bên là hũ cho cốt và một cuốn nhật ký. Tử Khiết biết rằng đây chính là quyển nhật ký mẹ cậu hay lén cậu viết mỗi đêm.

"Tử Khiết à con trai ngoan, mẹ yêu con rất nhiều dù vó chuyện gì xảy ra con cũng đừng báo thù nhé! Mẹ biết con sẽ đau lòng khi mẹ không còn ở bên con nữa, nhưng mẹ buộc phải rời đi. Mẹ giao con lại cho Á Hiên, thằng nhóc sẽ giúp con hoàn thiện bảm thân và đủ mạnh mẽ để thoát khỏi vòng tay hiểm ác của Ngọc Miên. Bà ta chính là căn nguyên của mọi đau khổ ta và con phải chịu đựng, ta đã thu thập đủ bằng chứng làm đủ mọi cách để bà ta trả giá cho mọi tội ác của bản thân. Nhưng đồng tiền nó lớn lắm con à, nó mua chuộc tất thẩy. Ta không có đủ khả năng đó, ta xin lỗi vì ta mà con phải chịu đau khổ. Mẹ luôn có một bí mật muốn nói cho con từ rất lâu rồi, con không phải ocn ruột của ông ta. Ông ta là em trai của ba ruột con, ba ruột con là Tử Khang. Ông ấy là một người rất đam mê hội hoạ nhưng lại theo kinh doanh một tay gánh vác cơ nghiệp của gia đình.Nhưng ông ta đã giết ba con, dành lấy cơ ngơi. Không một ai biết cả chỉ có ta, một kẻ bị hắn ép buộc phải lấy hắn. Hắn nói hắn vì ta mà giết ba con nhưng thật ra hắn chỉ vì bản thân mình, mẹ bị kìm hãm rất lâu rồi tưởng trừng con sẽ không giống như ta nhưng ta sai rồi. Mụ ta không hề muốn tha cho mẹ con mình, nên đã đày đạo cuộc sống của hai mẹ con. Mẹ rất dơ bẩn con biết không? Mẹ bị bà ta sai người bỏ thuốc cùn với tên kia xảy ra chuyện dơ bẩn, con bà ta sai người đánh con nhập viện. Mẹ lại không có tiền bén bán mình đóng điền viện phí cho con. Con suýt bị hại chết nên sau đó mẹ đã âm thầm chuyển con tới nơi khác làm phẫu thuật tránh xa bàn tay ác độc của bà ta. Mẹ bị bệnh tâm lý rất nặng, nên mẹ sẽ dùng hơi thở cuối cùng này bảo vệ con lần cuối. Con yêu đừng báo thù luật nhân quả sẽ đến thôi! Chúc con có được hanh phúc một đời bình an mà sống, chúc con gặp được người yêu con, muốn vì con nguyện hi sinh cả mạng sống"

Dòng nhật ký tuy ngắn nhưng lại ướt đẫm một mãng lớn, Tử Khiết khóc oà lên trút hết mọi cảm xúc dồn nén 5 năm qua. Ôm chặt quyển nhật ký của mẹ vào lòng từ đó cậu đi theo Á Hiên, cũng từ lúc đó con người hoạt bát, tinh nghịch kia cũng biến mất theo cái ngày mà mẹ cậu mất đi mãi mãi. Mọi người nghe xong cậu chuyện không kìm nổi nước mắt, Văn Phong ôm lấy Tử Khiết nhẹ nhàng an ủi

"Không cần như vậy, cứ khóc đi. Nếu sau này không ai bảo vệ cậu thì tôi sẽ dùng cả mạng sống của mình bảo vệ cậu. Ai đụng đến cậu chính tay tôi sẽ móc tim họ hạ mình cúi đầu dâng lên cho cậu"

"Cảm ơn"

Mọi người đang cảm động nghe được câu nói nhỏ của Văn Phong mà rùng mình từng người trong họ ôm lấy Tử Khiết mà an ủi

"Anh mạnh mẽ lắm, từ này cứ là con người thật của anh"-Giai Kỳ

"Chúng tôi sẽ bảo vệ cậu, vì cậu chính là gia đình của chúng tôi"-Như Yến

"Mọi nỗi đau anh phải chịu, bọn em sẽ giúp anh báo thù"-Nhiên Kỳ

"Mẹ cậu vẫn luôn ở bên cậu, cô ấy luôn tự hào về cậu"-Á Hiên

"Đúng vậy. Cảm ơn mọi người"

Thế là câu chuyện quá khứ đã khép màn, mở ra một tương lai đáng mong chờ dành cho Tử Khiết