Chương 44: Gia đình của Tử Khiết

Sáng hôm sau, mọi người đã dừng lại ở một tiểu khu của thành phố B nằm giáp tuyến với thành phố C, Tử Khiết hăng hái chém giết tang thi như một bài tập buổi sáng khó bỏ. Dạo này họ không gặp con tang thi nào cấp 6 trở lên nên tương tối ổn, vừa giết tang thi vừa thu thập tinh hạch. Cùng với nước linh tuyền của Nhiên Kỳ mà họ ngày càng thăng cấp và trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng liều lần họ cũng ngồi tám chuyện trên trời dưới đất. Nghĩ ra hết tất thảy những kỳ quan vĩ đại của não bộ để suy luận xem Nhiên Kỳ thật sự có bao nhiêu dị năng và đặc biệt ngoài không gian dị năng và Quang hệ

Đi qua một ngôi làng nhỏ, Tử Khiết và mọi người đi xuống xe. Chọn chỗ tập trung lương thực của làng mà càn quét, thấy phía kho lục đục một tiếng lớn. Nhóm của Á Hiên bèn qua đó xem thử, chém giết xong đám gia súc và gia càm biến dị thu được rất nhiều tinh hạch tinh khiết nha. Họ cẩn thận đề phòng mở cửa kho đó ra, đập vào mắt họ là một đoàn người. Tử Khiết đứng một bên vô vị mà nhìn, bỗng trong đám đó có 1 người đàn ông và một người phụ nữ kèm theo đó là một cô gái xinh đẹp gọi tên Tử Khiết

"Tử Khiết"

"....."

Tử Khiết nghe giọng có chút quen bèn dời tầm mắt tới vị trí của tiếng nói kia, một ông già mặc trang phục đắc đỏ dẫn theo vợ và con trai đi tới phía họ. Tay ông ta nắm lấy tay Tử Khiết

"Con trai, con tới cứu bọn ta à. Đúng là con ngoan của ta"

"Ông bị ảo tưởng à, binh đoàn của chúng tôi chỉ vô tình ngang qua đây để thu thập vật tư thôi"

"Mày...."

Văn Phong chạm nhẹ lên bả vai để trấn an, Tử Khiết cảm thấy hơi ấm quen thuộc thả thả lòng cơ thể. Nhiên Kỳ thấy ánh mắt khinh bỉ của ba người kia bèn đi tới chắn ngang Tử Khiết, giơ con mắt to tròn như hai bồ câu nhằm đe doạ họ. Như Yến dựa vào Giai Kỳ hai người len lén cười, Á Hiên bất giác cười theo. Nhìn Nhiên Kỳ trừng mắt quả thật không đáng sợ chút nào mà con rất khả ái nha. Cô ả đứng núp sau lưng mẹ mình cau mày nhìn Nhiên Kỳ, cô ả đang ghen tỵ với gương mặt xinh đẹp và thuần khiết kia của cậu.

Chợt ả hất cằm dời tầm mắt của mình, ánh mắt ả chợt dừng lại trên người của Á Hiên. Lúc đầu ả khá hứng thú với vẻ đẹp trai của Văn Phong nhưng sau khi nhìn thấy Á Hiên tim ả liền chuyển hướng. Giai Kỳ và Như Yến thấy vậy bèn làm ra bộ mặt khinh bỉ và ghét bỏ, Nhiên Kỳ dùng chút lịch sự kiên nhẫn nói chuyện với người vừa thất thố với Tử Khiết

"Xin lỗi bác có lẽ bác nhận nhầm người chăng, chứ anh Tử Khiết chỉ có mẹ chứ không hề có ba. Anh ấy giờ chỉ con tụi cháu là gia đình vì mẹ anh ấy mất trước đây khá lâu rồi ạ"

Ông ta không kiên nể tát cho Nhiên Kỳ một cú, mọi người trừng mắt ngạc nhiên mà nhìn. Tử Khiết ôm lấy Nhiên Kỳ kéo về phía sau mình hỏi hang

"Em không sao chứ, ông ta đánh em có đau không?"

"Hì không đau"

"Đứa trẻ ngốc này"

Tử Khiết dùng anh mắt căm phẫn nhìn ông ta, làm ông ta chột dạ mà run rẩy. Ngay cả những người con lại cũng muốn rút dao cho ông ta một đường rồi. Tử Khiết hằn giọng chất vấn

"Tử Khiêm ai cho ông có quyền đánh em ấy"

"Đồ mất dạy mày dám nói chuyện với ba mày như vậy à. Mẹ mày không dạy mày phép lịch sự à"

"Bà mịa nó, bà là cái thá gì mà dám lên giọng trách vấn tôi. Bà có cái quyền gì mà dám nói mẹ tôi như vậy hả bà Ngọc Miên"

"Này anh vừa phải thôi, anh dám sỉ vả mẹ tôi như vậy à anh xứng chắc"

"Chắc cái loại đ* rẻ tiền như cô dám lên giọng với tôi"

"Anh...anh, ba mẹ anh ta mắng con kìa. Hức hức"

Như Yến mệt mỏi mà nhìn ả, Giai Kỳ cười cho có bên trong thầm mắng 3 chữ 'Bạch Liên Hoa'. Văn Phong không tin nổi mấy con người trước mắt này là gia đình ruột thịt của Tử Khiết. Giai Kỳ đi tới đặt tay lên má của Nhiên Kỳ mà chữa trị, tý nữa thì cô quên bén đi mất. Á Hiên định xoay người rời đi mặc kệ cái đám phiền phức này, thấy bên má của Nhiên Kỳ vẫn còn một vết xước bèn kêu Giai Kỳ truyền dị năng vào miếng băng cá nhân. Rồi cúi xuống dán vào vết xước kia, cô ả được một màn như vậy mà thầm ghi thù Nhiên Kỳ

Mọi người quay người định rời đi thì đám người trong đó bắt đầu nhốn nháo, van xin muốn đi theo. Nhưng những con người kia có lạnh lùng chả thèm để tâm. Ba người kia mặc dày nói họ ở lại chịu chết còn bản thân thì đi theo họ. Tử Khiết đi gần đến xe quay người lại thấy 3 con người vô sỉ kia bèn mắng

" Mấy người mặt dày quá vậy, sao cứ đi theo vậy. Bộ muốn chúng tôi còng lưng ra bảo vệ à"

"Mày nói gì kỳ vậy, đồ mất dạy"

"Mấy người có dạy tôi ngày nào đâu, mau biến trước khi tôi giết mấy người"

"Anh quá đáng vừa thôi, ba mẹ dù gì cũng có công nuôi dưỡng anh. Anh nỡ làm vậy à"

Cô ả này mang vẻ đẹp theo kiểu dễ thương, ai nhìn vào cũng muốn bảo bọc nhưng họ lại dell nghĩ như vậy. Vừa nói vừa liếc mắt qua chỗ Á Hiên xem sắc mặt của anh, nhìn không hề nhận được chút cảm xúc nào. Ả tự thì thầm trong lòng "Chắc anh ấy đang nghĩ mình là một đứa con có hiểu, chắc anh ấy dần thích mình ơi rồi"

{Hình như con bé bị ảo tưởng hơi nặng rồi:')))))))}

Tử Khiết quát lớn vào mặt ả, làm ả bắt giở chiêu trò yếu đuối cần người bảo vệ ra

"Con mịa nó cô khác gì bọn họ,đừng có giả nhân giả nghĩa với tôi. Tôi thấy tởm lắm"

"Thằng nhóc này mày học cái thói giang hồ đó từ mấy thằng này phải không?"

Nhiên Kỳ cau mày, cảm thấy phẫn nộ khi có người dám xúc phạm gia đình mình. Giọng nói không mang chút cảm xúc nào đáp lại Tử Khiêm

"Ông già đừng tưởng chúng tôi lịch sự với ông mà ông có cái quyền đi sỉ nhục chúng tôi, ông là người thân của anh ấy nhưng ông có chu cấp nuôi nấng anh ấy được ngày nào chưa. Hay lại đi lo cho cái con tiểu tam đã cướp hết mọi thứ của anh ấy, nhờ ông anh ấy mới trở nên như vậy. Nhưng tôi cũng phải cảm ơn ông vì đã có công tạo ra một con người tuyệt vời như anh ấy. Còn về phần ông mau cút trước khi anh ấy cho ông ăn đạn"

"Thứ mất dạy như mày dám lên tiếng dạy bảo tao"

"Vậy ông nghĩ ông là cái thá gì mà tôi ông thể"

Tử Khiêm mặt đỏ bừng bừng, Nhiên Kỳ hả dạ cười khinh ông ta. Ngọc Miên tức tối vẫn nắm lấy tay đứa con gái yêu Tử Hoa, doanh binh đoàn Ánh Sáng cười như được mùa. Nhiên Kỳ tức giận rồi thật đáng sợ a~