Chương 207: Phiên ngoại: Rảnh rỗi

Giờ thì bắt đầu thôi

"Các bảo bối của mama"

"Má gọi tụi con có việc chi rứa má"-Giai Kỳ

"Ủa bộ có chuyện má mới được gọi bây à"

"Ơ má rảnh thì đi viết thêm chương mới đi (⌐■-■)"-Tử Khiết

"Ôi con với cái nuôi nó tốn cơm quá! ಥ‿ಥ"

"Hờ hờ con thấy để má nuôi nó mệt hơn đấy ¯(ツ)/¯"-Như Yến

"Thôi đừng nói má vậy tý bả lại tăng xông chết ra đó lại hốt xác bả được ¯( ͡° ͜ʖ ͡°)/¯"-Văn Phong

"Tao đã làm gì bọn mày, mà bọn mày cà khịa tao (╯°□°)╯︵ ┻━┻"

"Do ăn ở hết thôi má "-Á Hiên

"Nhiên Kỳ à, nó bắt nạt má ༎ຶ‿༎ຶ"

Nhiên Kỳ khẽ xách lỗ tai Á Hiên lên, miệng nhẹ nhàng nhắc nhở

"Rảnh quá hay sao mà anh còn thêm dầu vào lửa vậy. Dám làm tổn thương mama của tui, anh chán sống rồi hay gì. Đi làm việc nhà đi, à tối ra sopha mà làm bạn với muỗi nha "

"Ơ vợ, anh xin lỗi mà. Em tha cho anh đi mà, việc nhà thì anh sẽ làm mà, còn việc ngủ sopha anh phản đối (っ˘̩╭╮˘̩)っ "

Á Hiên làm đủ kiểu để dỗ ngọt Nhiên Kỳ nhưng đều không thành. Bèn dở chiêu cuối đó là làm nũng

"Đó không phải papa, anh từ chối nhận người quen mấy phút ಠ‿ಠ"-Vu Thần

"Em theo anh, mất hình tượng ngầu lòi, bá khí quá trời ಠ◡ಠ"-Bạch Vọng

"Cháu ngoan à cái đó gọi là đội vợ lên đầu trường sinh bất tử đấy:3"

Được rồi không xàm nữa, các đứa con yêu quý của tôi đã ngồi theo cặp đầy đủ trên ghế. Ờ giờ tui mới nhận ra chỉ còn mình là lẻ loi ngồi một mình, khóc •́ ‿,•̀

Câu hỏi thứ nhất:

"Câu hỏi này dành cho Giai Kỳ nha con, ờ thì sau khi tiếp xúc thân thiết với Như Yến thì con cảm thấy như thế nào"

"Chị ấy lúc đầu là một người cả cơ thể đều tôn lên vẻ đẹp trưởng thành, khí chất ngự tỷ rất cao. Nhưng sau khi tiếp súc nhiều thì con cảm thấy chị ấy rất đáng yêu, khác với vẻ khó gần và ngầu thường ngày khi ở nhà chị ấy rất nhây, lầy. Không hề có một cọng giá nào luôn, nhớ lần đó"

"Được rồi vợ, má tiếp đi"-Như Yến nhanh tay bịt miệng Giai Kỳ lại, cô đanh cố che đậy một vài chuyện xấu hổ như việc mình nhầm cái lý với cái ca

{Ơ vô lý cái ly với cái ca khác nhau chỗ dell nào ngoài cách đọc với cách viết đâu}

Câu hỏi thứ hai: Tử Khiết hãy cho biết người con yêu nhất là ai?

"Tất nhiên là mama của con rồi"

"Ta cũng yêu con hehe:3"

"Không ý con là mama trong chuyện cơ, còn má thì con chưa biết"

"Hiu hiu có nhiều sự tổn thương ở đây ༎ຶ‿༎ຶ"

Văn Phong cau mày dùng hai tay áp má của Tử Khiết nhìn thẳng vào mắt mình, giọng run lên như sắp khóc đến nơi rồi

"Bảo bối à vậy em không thương anh à"

"Ừ, lão tử dell thương ông. Nên là bpr tay ra, cút qua bên kia rồi"

Văn Phong lủi thủi ra chỗ kia nhưng chưa đi thì đã bị Tử Khiết nắm chặt lấy tay áo, mặt cậu có chút đỏ trông rất đang yêu. Văn Phong không phiền mà hôn nhẹ lên môi người kia, còn luyến tiếc kéo theo một sợi chỉ bạc

"Lưu manh"

"Hì, anh biết em cũng thương anh mà. Mà anh chỉ lưu manh với mỗi mình em thôi"

{Mịa nó quạo, tao đã chọn độc thân rồi mà bọn mày còn phát cơm chó}

Câu thứ 3: Bạch Vọng châu yêu à, trước kia và bây giờ cháu muốn làm gì nhất nào?

"Hmm cháu không biết ạ, cháu dường như ngoài muốn được ở hoài bên cạnh Thần Thần và mọi người thì cháu chẳng muốn cái gì cả"

"Cháu không muốn như mọi người được đi học à"

"Cháu có quyền lựa chọn sao ạ"

Bạch Vọng nhẹ mỉm cười, Vu Thần ôm lấy đứa em trai nhỏ của mình. Nhiên Kỳ thì ôm lấy Á Hiên mà lặng lẽ khóc, phận làm bà như tui cũng thấy thật đau lòng thay cho hai đứa nhỏ. Mọi người vây lại ôm lây nhau, trấn an cho nhau. Con người được cái này thì phải chấp nhận hi sinh cái kia nên là không thể trách ông trời tàn nhẫn, chỉ trách họ không may mắn mà thôi

Câu hỏi thứ 4: Văn Phong điều con thích nhất mỗi khi ở cạnh Tử Khiết là gì?

"Con không có điều gì gọi là thích nhất khi ở cạnh em ấy cả, đơn giản bởi vì chỉ cần một khoảng khắc dù nhỏ khi ở bên em ấy. Con sẽ ghi nhớ hết, in sâu nó bao bọc trong ký ức và trong trái tim này của mình"

"Wow đúng là một câu trả lời chứa chan tình cảm"

Tử Khiết nghe xong chỉ cười nhẹ, đưa tay nắm lấy tay Văn Phong.

Câu thứ 5: Như Yến con có hối hận không?

"Không"

"Dù chưa biết nó ẩn ý gì nhưng con vẫn dứt khoát trả lời luôn sao'"

"Vâng"

Giai Kỳ có chút tò mò liền thủ thỉ nhỏ bên tai của Như Yến, nhận thấy được câu trả lời mong muốn bèn hôn nhẹ lên má đại tỷ nhà mình như một phần thưởng nhỏ

Câu thứ 6: Là một câu hỏi dành cho boss của chúng ta nha. Nếu lúc đó người Nhiên Kỳ chọn mà một trong 2 người kia thì con sẽ làm gì?

"Ý là Tư Minh và Dương"

"Mang về nhốt lại"

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Ừ"

Á Hiên trong lòng kiểu: " Chứ hông lẽ con nên nói là mang về giấu đi, ngày ngày thao em ấy đên khi em ấy mang thai con của con mới buông tha à. Hay lên nói là con sẽ chặt chân em ấy đi chỉ để khiến em ấy dựa dẫm vào con cả đời hay..."

Nhiên Kỳ nhìn thấy Á Hiên đang im lặng như đang nghĩ gì đó, bèn nhẹ đặt tay lên vai anh. Á Hiên quay sang nhìn cậu bằng đôi mắt sủng nịnh, ôm nhẹ lấy eo cậu mà xoa

Câu hỏi thứ 7: Nhiên Kỳ trước giờ con đã hiểu được hai chữ ' tình yêu 'chưa?

"Dạ rồi ạ, lúc trước cũng vị con nhầm tưởng giữa tình yêu và lòng ngưỡng mộ nên mới gây ra những chuyện không thể cứu vãn được như lúc đó. Nhưng nhờ hai vị gia gia mà con đã hiểu rồi, lúc đầu con cũng không nghĩ con và anh Á Hiên sẽ đến với nhau đâu"

"Nhưng tình yêu mà đâu ai có thể đoán trước được nhỉ con yêu, vậy nên cứ vui vẻ đi"

"Vâng ạ"

Á Hiên vẫn luôn như vậy, anh vẫn luôn yêu cái nụ cười, cái con người dễ thương này từ trước tới nay vẫn không hề thay đổi. Anh không phải gay, anh không thích nam nhân cũng chẳng thích nữ nhân. Nhưng anh lại yêu sau đắm nụ cười của cậu, yêu say đắm con người của cậu. Một cánh hoa mỏng manh, dễ vỡ nhưng lại vô cùng kiên cường và mạnh mẽ

Câu 8: Vu Thần điều khiến con cảm thấy hạnh phúc nhất là gì?

"Đó là khoảng khắc được ở bên mọi người, từ lúc con được sinh ra từ quả trứng. Đến lúc gặp Bạch Vọng trải qua nhiều chuyện, nó khiến con cảm nhận được nhiều cảm xúc vừa kỳ lạ vừa thần kỳ. Con lúc này chỉ nghĩ chỉ cần được ở bên mọi người dù có chuyện gì xảy ra thì mọi thứ cũng trở nên ổn cả thôi"

"Con nói rất đúng nhỉ? Quá trứng nhỏ ván cược hạnh phúc này con thắng lớn rồi đấy"

Tôi xoa nhẹ đầu Thần Thần yêu quý, đứa cháu Bạch Vọng ấy vậy mà lại không biết thương hoa tiếc ngọt hất thắng tay của tôi ra. Ôm chằm lấy Thần Thần, nó nhìn tui bằng con mắt căm ghét

Môi mấp máy đúng mấy chữ "Anh ấy là của cháu"

Ờ thì của cháu ta đâu có dành đâu, khổ cái thân già neo đơn như tui quá

Câu 9: Đây là một câu hỏi rất thú vị nha, doanh binh đoàn Ánh Sáng nghe rất ngầu. Vậy nó được tạo ra vì mục đích gì?

"Cái câu này ai trả lời đây"-Giai Kỳ

"Hay Như Yến cậu trả lời đi"-Tử Khiết

"Bận rồi, Văn Phong cậu trả lời đi"-Như Yến

"Thôi để boss trả lời đi, dù gì boss cũng là người đứng đầu mà"-Văn Phong

"Cháu đồng ý với cậu nói của chú"-Bạch Vọng

"Vậy câu này papa trả lời đi nhé"-Vu Thần

Nhiên Kỳ cười nhẹ, xong cũng gật đầu đồng ý. Á Hiên xoa mi tâm, giọng trầm ấm trả lời thay mấy con heo lười này

"Đầu tiên là nguồn gốc của cái tên ắt hẳn mọi người cũng đã biết rồi. Còn mục đích doanh binh đoàn Ánh Sáng được dựng lên ban đầu là để cả nhóm có một nơi để nhớ, một nơi khi nhắc để sẽ cảm thấy bản thân không bị bỏ lại"

"Nói cách khác Ánh Sáng tạo ra với một mong muốn là gắn kết và khẳng định cho việc chúng tôi là một gia đình"-Nhiên Kỳ

"Mỗi huy hiệu, một logo nhỏ thể hiện cho việc chúng tôi sẽ không như những doanh binh đoàn khác"-Giai Kỳ

"Chúng tôi ở bên nhau vì chúng tôi cảm nhận được hạnh phúc, hơi ấm mà mọi người mang lại qua từng khoảng thời gian ngắn ngủi kia"-Tử Khiết

"Nó thúc đẩy chúng tôi phải nhớ rằng chúng tôi không được đánh mất bản thân mình"-Như Yến

"Ánh Sáng tuy chỉ là một cái tên bình thường, nhưng chứa đựng trong cái tên đó là một gia đình lớn"-Văn Phong

"Một gia đình hạnh phúc, nơi mà mọi người biết yêu thương, che chở nhau"-Bạch Vọng

"Xem nhau như mạng sống, chỉ cần một người ngã xuống thì những người còn lại sẽ không chơ mắt nhìn. Dù có nguy hiểm chúng tôi vẫn sẽ xông lên bảo vệ nụ cười, bảo vệ người mà chúng tôi yêu thương bằng cả con tim này"-Vu Thần

"Vậy ra đó là mục đích mà Ánh Sáng muốn hướng tới, các con khiến mama tự hào quá đi mất. Mama tất nhiên cũng tự hoà về anh chị của các con nữa, các con thật sự rất tuyệt"

Câu thứ 10: Dành cho tác giả, điều bạn hối tiếc nhất của những tác phẩm mình viết là gì?

"Nói về hối tiếc thì tui có rất nhiều điều để hối tiếc Còn về những đứa con tinh thần mà mình tạo ra thì hối tiếc lớn nhất cuả tôi là... Mỗi khi kết thúc một tác phẩm tui luôn phải nhắc nhở bản thân mình rằng, các con của mình không hề có thật. Nghe thật buồn nhỉ, nhưng đôi khi ta phải chấp nhận thôi"

Thế là tui được những đứa con thân thương này ôm trọn vào lòng hơi ấm toả ra từ chúng thật ấm áp, nó khiến tôi quên đi mọi nỗi buồn.

À tiện thể nếu bạn nào muốn đặt câu hỏi cho các con của tui hay tui thì cứ cmt đi nhé. Tui sẽ đọc và viết một chương giải đáp thắc mắc cho các bạn. Yêu các bạn nhiều, cảm ơn đã ủng hộ

"Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng chúng tôi"-Giai Kỳ

"Chúc các bạn luôn vui vẻ"-Như Yến

"Luôn nhớ đến chúng tôi nhé!"-Tử Khiết

"Chúng ta đã rất vui vẻ với nhau, đừng khóc"-Văn Phong

"Cháu rất quý mọi người, nên là mọi người không được buồn đâu đấy"-Bạch Vọng

"Yêu mọi người, chúng ta sẽ còn gặp lại mà"-Vu Thần

"Chúc các bạn tìm được người thật lòng yêu mình"-Á Hiên

"Cảm ơn những tình cảm ấm áp của mọi người dành cho chúng tôi"-Nhiên Kỳ

"Tương lai còn dài hẹn ngày tái ngộ, các các độc giả yêu dấu. Hãy luôn giữ chúng tôi trong tim các bạn nhé! Cáo từ"- Doanh binh đoàn Ánh Sáng