Chương 157: Mấy người này có chút ấu trĩ

Vì tình huống rất chi là cấp bách nên là mọi người mượn tạm không gian của Nhiên Kỳ để tập luyện. Trong không gian múi giờ và ngày sẽ lệch rất lớn với bên ngoài điều này có lợi để luyện tập và thăng cấp dị năng

Mỗi người đều đang ở ranh giới song song để đột phá, nên bây giờ tập luyện và hấp thụ tinh hạch rất cần thiết. Không biết có phải là Á Hiên giận dai nên trả thù bọn họ vì cái vụ đã khịa mình hay không nữa. Bọn họ ngậm ngùi mà chia nhau ra tập những bài tập khốc liệt thường ngày nay còn khốc liệt hơn

"ĐM cuộc sống"-mọi người

Tử Khiết, Văn Phong, Như Yến và Giai Kỳ than trời quở đất, Nhiên Kỳ, Vu Thần, Bạch Vọng chỉ biết cười trừ. Có lẽở chung lâu ngày họ dần quen với tính cách thất thường của mọi người rồi. Sáng sớm hôm sau khi mọi người ngắp ngắn ngắp dài đứng đợi những người khác,. trên tay doanh bình đoàn vỏn vẹn chỉ cầm một cái bánh sanwish và một lon nước cam ép để bổ sung năng lượng cho buổi sáng

Đợi một hồi thì bọn họ cũng tới, rối rích xin lỗi mọi người trong doang binh đoàn Ánh Sáng. Xe khởi hành vào lúc mặt trời còn chưa lên, vì cảm thấy xe cỉa mấy ông lão chết bằm kia quá phế. Nên họ đành thu luôn cái xe đó vào không gian, Như Yến và Văn Phong vừa bị bốc lực sức khoẻ vừa bị bóc lột trí tuệ cảm thấy khóc không ra nước mắt. Tác phẩm của hai người cuối cùng cũng xong, đúng là thiên tài thật đáng ngưỡng mộ

Chiếc xe tới nơi, Nhiên Kỳ cất xe vào không gian. Lôi ra một chiếc tàu, Văn Phong vẫn là người đảm nhiệm vai trò lái thuyền nhưng thực chất là tàu nó theo chế độ tự động. Như Yến nhìn vẻ mặt đắc thắng và nhàn hạ của Văn Phong liền cười khinh bỉ, Tử Khiết cạn lời liền không để ý đến tên nào đó nữa chạy về phía Nhiên Kỳ tranh thủ tắm nắng

Không khí thật yên bình nha không giống như nhiệm vụ lần trước khiến họ vừa vui vừa lo, mà nói chung điều họ lo bị ném hết ra sau đầu rồi. Sau bữa trưa do Nhiên Kỳ nấu thì họ cũng đã có mặt tại vùng biển Đại Tây Dương và Thái Bình Dương, hai màu nước tuy khác nhau nhưng muôn đời vẫn ở cạnh nhau. Vu Thần đem máy ảnh ra chụp lại phong cảnh thơ mộng và xinh đẹp này. Bạch Vọng cứ ôm khư khư lấy Vu Thần mà làm nũng

Văn Phong chuyển từ tàu đi trên mặt nước thành dạng tàu ngầm, đúng như họ dự đoán. Bề mặt phía trên chỉ là dạng đánh lừa con mắt của con người, còn bên dưới mới thật sự là chết chóc. Màu nước đen ngòm không một luồng sáng phía trên có thể chiếu xuống nổi

"Em đã nghĩ nó sẽ đỡ hơn chứ"-Giai Kỳ

"Cảnh phía trên đẹp vậy mà ở phía dưới thật khiến người khác thất vọng"-Tử Khiết

"Mở cảm ứng lên đi Văn Phong"-Như Yến

"Đã mở nhưng vẫn chưa thấy hiện tượng gì xảy ra cả"-Văn Phong

"Cứ vững bánh lái đi, phòng thí nghiệm đó chắc cũng ở một độ sâu không hề nhỏ đâu"-Tư Minh

"Nếu mà mặt nước vẫn tinh khiết ắt hẳn cảnh vật dưới náy sẽ rất đẹp"-Vu Thần

"Đúng vậy, một ngày nào đó chắc chắn rằng cháu sẽ thấy được những cảnh vật đó thôi"-Hứa Khải

"Tránh ra Thần Thần là của Bạch Vọng, chú đừng hòng cướp anh ấy đi"-Bạch Vọng

"Haha nhóc con à, Hứa Khải nhà chú không rảnh vậy đâu. Anh ấy bận chăm sóc chú rồi"-Chu Minh

"Cạn lời thật đấy nhưng mà không khí cũng đỡ hơn rồi"-Nhã Ân

"Đi với họ rất thú vị nhưng khi họ muốn giết người thì không đâu"-Gia Tử

"Mọi người à, lại đây ăn chút bánh đi. Đường xuống dưới còn xa lắm"-Nhiên Kỳ

Mọi người dừng lại mấy cuộc ẩu đả như con nít ngồi quay quần trên bàn tròn mà ăn bánh thưởng trà. Cứ thế một ngày, hai ngày....qua đi. Hết tận một tuần con thuyền mới lặn gần đến phòng thí nghiệm, nhiều loại sinh vật quỷ dị cứ lập loè trong màn đêm. Không khí nước ngày càng loãng, nếu không nâng cấp tàu thì có lẽ giờ họ chết dưới này rồi. Không bị cá biến dị ăn thì cũng chết vì nước tràn vào tàu hay thâm trí là không có oxi để hít thở mà thăng