Chương 131: Triệt để bị bơ đẹp

Sau hơn 1 tiếng đồng hồ họ đã vào được bên trong, ai cũng đã thấm mệt hết rồi. Dọn một chút bánh ra ăn lót dạ

"Oải quá đi mất"-Giai Kỳ

"Đánh đấm như vậy chắc hết một ngày trời mất"-Nhiên Kỳ

"Tang thi lần này thơm hơn chút rồi đó"-Tử Khiết

"Mà hình như có người chết à"-Văn Phong

"Là ba của tôi"-Gia Tử

"Hừ ông ta đáng chết"-Hạ Kiều

"Ăn mau lên chúng ta còn tiếp tục nhiệm vụ"-Á Hiên

"Bạch Vọng em uống chút nước đi đừng ăn như vậy nghẹn bây giờ"-Vu Thần

"Vâng ạ"-Bạch Vọng

"Gâu"

Mọi người thu dọn chiến tích tiếp tục tiến sâu vào bên trong, bên trong không một ánh đèn nên họ đành phải sử dụng đèn pin. Phòng đầu tiên họ đi qua là phòng chế tạo, bên trong là những mẫu thuốc hay chất lỏng đã bị đổ bể nằm yên vị dưới sàn nhà

"Đây là chất ăn mòn"-Tử Khiết

"Đây là chất glucozơ"-Văn Phong

"Anh biết nhiều thật đấy"-Tử Khiết

"Anh làm sao mà có thể để lão bà của mình thất vọng được"-Văn Phong

"Hừ dẻo miệng"

Trước một màn cẩu lương như vậy thì bọn họ đã trở thành một cái bóng đèn chiếu sáng khắp gian phòng, ok ổn mà. Căn phòng thứ 2 là một khu rừng sinh thái, bọm họ phải tuyệt đối đề phòng, từ trong bóng tối dây leo thoát ẩn thoát hiện. Nhiên Kỳ quan sát xung quanh, may mắn kéo Gia Tử ra khỏi vòng vây, Bánh Bao là người xung phong đi đầu.

Bánh bao sủa lên một tiếng Á Hiên và mọi người liền nhảy lên, Như Yến bế trọn Giai Kỳ vào lòng, vậy là lại thêm một màn cẩu lương nữa. Hình như đám dây leo rất chi là ngứa mắt với cái màn này nên càng ngày càng nhanh bao bọc lấy đám người bọn họ. Cây nhỏ trong không gian dường như cảm nhận được điều gì đó bèn phóng ra bên ngoài, nhờ vậy bọn họ được cứu vớt một mạng

Căn phòng thứ 3 đang ở rất gần trong bóng tối họ cảm nhận được rất nhiều mối nguy hiểm đang rình rập, Gia Tử bỗng lên tiếng gọi

"Mẹ, mẹ ơi"

Hạ Kiều không trả lời cậu ta quay gót chạy về căn phòng sinh thái, mẹ cậu ta không có ở đây sao. Trên thân cây rũ xuống một cái xác chết. Gia Tử bụp miệng khóc, Nhiên Kỳ tuy không thích người này nhưng thấy cảnh gia đình của mình từng người một rời đi thật rất đau. Á Hiên và mọi người quay lại, anh nhìn cái xác trước mặt dùng Hoả cầu đốt nó đem tro cốt đựng vào một cái hũ.

Cả đám quay lại căn phòng ban nãy, cây nhỏ cũng không còn động tĩnh gì nữa. Căn phòng tiếp theo này dùng để nghiên cứu sinh vật, họ xem xét kỹ càng các mẫu thí nghiệm

"Ở đây tanh hơn ở ngoài kia nữa"-Bạch Vọng

"Em sợ à, lại đây"-Vu Thần

Bạch Vọng run cầm cập chạy về phía vòng tay của Vu Thần, ôm chầm lấy vị anh trai đáng yêu này của mình. Môi khẽ nhếch lên một nụ cười sáng lạng, Nhiên Kỳ ấm áp mà nhìn. Từ đâu xuất hiện một cái máy ảnh chụp lấy chụp để cái khoảng khắc này, Á Hiên định đi tới kế bên Nhiên Kỳ thì cậu lập tức tốc biến đến chỗ hai đứa con bảo bối của mình

Á Hiên thầm thở dài, bản thân triệt để bị bơ đẹp rồi. Gia Tử nhìn Á Hiên cười, cái này là điều cậu ta muốn, đi tới an ủi anh. Á Hiên nghe xong liền đẩy cậu ra trong lòng thầm tức giận, bỗng những sinh vật đã chết kia sống dậy. Chúng liền ẩn nấp vào màn đêm, bọn họ kinh hãi đứng dựa lưng vào nhau mà quan sát

Chiếc bonga của chunga thoát ẩn thoát hiện trong ánh đèn, Nhiên Kỳ đứng chắn trước Vu Thần và Bạch Vọng. Đem dị năng Kim bảo vệ mọi người hai đứa đứa bé, một bóng đen va chạm vào màn chắn Nhiên Kỳ xoay người phóng ra một lưỡi dao. Đem con vật triệt để nằm yên bất động dưới đất, sau tiếng động vừa rồi toàn bộ đám sinh vật kỳ dị kia lao về phía bọn họ nhưng may mắn bọn họ đã triệt để đem chúng thiêu rụi

Ba chân bốn cẳng chạy nhanh tới phòng tư liệu cách hai cái hành lang, chật đi làm nhiệm vụ mà như đi săn ma vậy. Kinh dị muốn chết, nhưng đây không phải lúc để mất cảnh giác. Họ bước vào phòng tư liệu bỗngd đèn chợt bật sáng, Giai Kỳ chợt hét lên nhưng may sau đó mọi thứ đều ổn

"Ai chơi ác vậy, sao lại dạo ma một người con gái yêu đuối như tôi"-Giai Kỳ

"Vâng chắc là yếu đuối"-Tử Khiết

"Thôi được rồi làm nhiệm vụ đi"-Như Yến

"Tôi thực sự muốn cho nổ chỗ này lắm rồi"-Văn Phong

"Nhiệt độ đang hạ xuống"-Nhiên Kỳ

"Bên này bị đóng băng một ít rồi"-Gia Tử

"Con với Bạch Vọng qua bên kia nha baba"-Vu Thần

"Ừm đi đi. Mọi người mau tìm lẹ rooid thoát khỏi đây chúng ta hình như bị mắc bẫy rồi"-Nhiên Kỳ

Nhiên Kỳ vừa dứt lời động tác của mọi người liền nhanh chóng hơn bao giờ hết nhiệt độ ngày càng giảm xuống, nếu để lâu họ thật sự sẽ chết cóng mà chết vì lạnh ở đây mất. Không khí chưa bao giờ căng thẳng thần kinh như lúc này