Chương 127: Quyến rũ

3 người đang đi thì gặp Văn Phong và Tử Khiết, nhìn cũng biết 2 người này bị Á Hiên dạo phải bỏ dép chạy lấy người rồi. Mà hình như có gì đó sai sai thôi kệ đi, họ ghé vào tiệm bánh tám chuyện phiến, Nhiên Kỳ ngoan ngoãn ngồi một chỗ mà ăn bánh. Sức ăn của Nhiên Kỳ phải gọi là vô cùng khủng nhưng do sợ không đủ lương thực nên cậu không dám ăn nhiều

Mãi đến giờ đám người Giai Kỳ mới biết, cậu ngồi bên thưởng trà ăm bánh, đám người kia lại ngồi to nhỏ bàn kế hoạch

"Có động tĩnh gì chưa?"-Giai Kỳ

"Hầu như bọn họ rất yên phận không lộ rõ sơ hở gì"-Văn Phong

"Mịa nó trừ cái việc Gia Tử nhìn Á Hiên bằng con mắt u mê dell có lỗi thoát ra thì chả còn gì nữa"-Tử Khiết

"Theo như tôi nghĩ Gia Tử đã dính Á Hiên nên đang tìm cách xích lại gần boss"-Như Yến

"Em sẽ không bào giờ chấp nhận đâu, em muốn Nhiên Kỳ làm chị dâu mình thôi!"-Giai Kỳ

"Nói là vậy nhưng nếu Á Hiên thích Gia Tử thì em cũng phải mỉm cười chúc phúc cho họ chứ"-Văn Phong

"Em là cô bé ngoan nên phải bỏ đi cái suy nghĩ đó mà chấp nhận, đối đãi thật tốt với Gia Tử"-Tử Khiết

"Nhưng em không muốn thấy cái viễn cảnh đó đâu, em chắc chắn anh trai em rất yêu Nhiên Kỳ nhưng lại ngu ngơ không dám bày tỏ"-Giai Kỳ

"Điều đó chúng ta đều thấy mà với lại vòng hoa của bọn họ đâu có đứt, nếu không thành thì nó đã đứt ngay từ lúc thắc rồi. Còn chả có cái trường hợp ngoại lệ nào mà nó đứt ngay trong cuộc tình cả"-Như Yến

"Chị Như Yến nói rất đúng, chúng ta phải cố lên đem hai người họ về với nhau"-Giai Kỳ

"Nhất trí"-Mọi người

"Có chuyện gì vậy ạ, mọi người đang nói gì vâỵ?", Nhiên Kỳ dùng khuôn mặt ngơ ngác nhìn đám lớn tiếng bọn họ mà hỏi, bọn họ chỉ lấp liếm cho qua. Trời đã xế chiều, chà mau thật họ đi qua bữa trưa luôn. Nhiên Kỳ đang lo lắng cho Á Hiên không biết chưa nay anh ăn gì

May mắn là cậu đã chuẩn bị một hộp cơm và một tờ giấy nhắn đặt trên bàn cho Á Hiên. Quay lại thời điểm buổi trưa, Á Hiên đã về phòng sau khi đám người phiền phức đó rời đi. Tay vơ lấy quyển sách đang đọc dở, nằm thoải mái trên giường. Đọc một hồi cũng đến trưa cửa phòng vẫn đóng, bọn họ cũng chưa về

Quyển sách đã được đọc xong, Á Hiên đem sách cất gọn vào một chỗ thì thấy trên bàn nhỏ có một hộp cơm, dán trên đó là một mẫu giấy ghi chú

" Bọn em chắc sẽ đi đến gần tối mới về, nên em có làm chút đồ ăn cho anh. Chúc ngon miệng"

Á Hiên cười nhẹ một cái rồi ngồi xuống mở hộp cơm ra ăn, mùi hương thơm phức bay ra làm bụng anh sôi sùng sục. Chắc là nó đói lắm rồi đây, ăn ngon lành bữa cơm trưa liền đi tới đi lui cho tiêu. Sau đó liền đánh một giấc, xế chiều bọn họ đã về nhà. Bạch Vọng và Vu Thần hình như tập mệt quá nên ngủ quên trong không gian luôn, cơm và nước trong đó cũng đủ ăn nên bọn họ tạm thời yên tâm

Ăn xong bữa tối, Á Hiên quay về phòng đảo mắt thấy một đám nhốn nháo làm trò con bò mà muốn mệt xỉu. Từ lúc tối họ chỉ thấy Gia Ngô và Hạ Kiều chứ chả thấy bóng dáng Gia Tử đâu nên cũng thầm nghi ngờ gì đó rồi. Tử Khiết và Văn Phong đi theo Á Hiên lên phòng, đứng ngoài cửa hóng hớt gì đó. Chà vụ là nhờ Như Yến giúp khoan nhẹ một cái lỗ đủ nhìn, Á Hiên mà biết bọn họ sợ mình bị triệt sản mất. Á Hiên day trán định làm vệ sinh rồi đi ngủ, hôm nay Nhiên Kỳ triệt để lơ anh luôn nên anh khá sầu đời

Từ trong bóng tối Gia Tử đi ra, trên người mặc một bộ đồ ngủ vô cùng gợi cảm. Chỗ không cần che lại che, chỗ cần che lại không che, Á Hiên khẽ nhíu mày khó chịu. Gia Tử dùng giọng nũng nịu mà nói

"Anh thấy em có đẹp không?"

"????"

"Này mau chiếm lấy em đi, em thích anh như vậy. Vì anh mà dâng hiến cơ thể, anh có thích không?"

"Mau cút"

"Thật lạnh lùng nhưng mà em lại rất thích"

Gia Tử đẩy Á Hiên đè thằng xuống giường lớn, Á Hiên mặt mày cau có như muốn giết người đến nơi rồi. Nhưng lại không xuống tay được, việc này sẽ gây chú ý. Còn Gia Tử thì nghĩ mình đã thành công quyến rũ Á Hiên rồi, bèn lấn tới định hôn lên môi anh thì bị anh đè ngược lại. Chợt la lên một tiếng nhỏ làm kích thích tiểu Hiên của ai đó nhưng đối với viễn cảnh trong đầu cậu ấm áp, sung sướng bao nhiêu thì thực tế nó y như vậy