Chương 109: Chu Minh biến mất

Lại một lần nữa vào tờ mờ sáng, Hứa Khải bị ác mong làm cho tỉnh giấc. Tay xoa nhẹ thái dương, đưa đôi mắt của mình nhìn về phía giường bên cạnh, Hứa Khải hốt hoảng vì một lần nữa không thấy Chu Minh đâu cả. Hứa Khải vệ sinh nhanh chóng chạy khắp nơi quanh nhà nhỏ tìm người. Tìm hết mọi ngõ ngách ở căn cứ B không thấy người đâu, Hứa Khải liền chạy về phía ngoại ô nơi đoàn đội Ánh Sáng đang ở

Bọn họ cũng dậy từ sớm đang ngồi ăn cơm, Vu Thần có vẻ không được khoẻ

"Con sao vậy Thần Thần, để baba xem nào"Nhiên Kỳ lo lắng lấy tay sờ lên trán đứa con nhỏ của mình

"Con không sao, tối qua lạ chỗ ngủ chưa quen thôi ạ" Vu Thần lấy lý do lấp liếm tình trạng thiếu sức sống của bản thân

"Con có cần cô đổi giường cho không? Loại giường giống trong xe việt dã ý"Như Yến vẻ mặt lo lắng không kém mà hỏi. Nhưng một lần nữa chỉ nhận lại một nụ cười nhẹ và cái lắc đầu của Vu Thần, Thần Thần đưa sữa cho Bạch Vọng uống, nước dùng để pha sữa là nước linh tuyền. Không biết âm khí của Bạch Vọng đã tiêu tan hết chưa, thằng bé rất dễ dính virut tang thi hoặc lại biến thành một dạng nào đó chưa ai biết đến.

Hứa Khải hốt hoảng chạy vào đánh tan cái không khí ấm áp của buổi sáng. Thở dộc một hồi, Hứa Khải bắt đầu nói

"Giúp tôi, Chu Minh biến mất rồi"

"Được rồi, mau ngồi xuống ăn một chút gì đi. Bọn tôi sẽ giúp cậu tìm và cứu người"

Hứa Khải đành theo lời Á Hiên ngồi xuống ăn một chút để lấy sức.

Trong căn phòng tối ở dưới lòng đất cách căn cứ trung tập một khoảng xa, Chu Minh bị trói lại treo trên thánh giá. Tiếng tên đàn ông hôm qua lại vang lên

"Con mịa mày làm hỏng hết kế hoạch của tao, tao nghĩ mày hiền lành lắm sao thằng chó. Mày nói rút là rút, không làm là không làm à."

"Khụ khụ, tôi biết thế nên giờ tôi mới dừng lại, tôi không muốn liên quan tới mấy người nữa"

"Khốn nạn, được thôi, sớm thôi tao cho mày với mấy con chó kia chôn cùng nhau"

"Ông không được làm như vậy"

Dù cho Chu Minh có gào thét đến mức nào thì ông ta cũng mặc kệ, thập giác bắt đầu quay. Ông ta lấy kim tiêm độc phóng về phía Chu Minh

"Chật, trượt rồi. Chỉ xước qua thôi à, thật chán"

Ông ta dùng độc sai người mở miệng Chu Minh ra đổ độc vào bên trong, tiếp tục cho thánh giá quay. Roi da rơi xuống đất tạo nên một tiếng 'chát' vô cùng lạnh lùng, từng đợt roi quất lên cơ thể Chu Minh. Chu Minh chỉ biết cắn răng chịu đựng, máu từ khoé môi cũng chảy ra. Trên người chỗ nào cũng bị rách da, máu chảy 'tõm, tõm' xuống dưới, lão ta lấy từng con dao với nhiều kích thước to nhỏ khác nhau đâm từng cái vào người Chu Minh tới khi nào hết đống dao lão có thì thôi. Hình như lão cũng có sở thích đặc biệt với mấy món đồ chơi và hình phạt của thời kia. Lão lôi ra một cái kẹp tay, ép Chu Minh đặt hết 10 ngón vào đó bắt đầu điên cuồng mà dùng hình. Mặt lão cười vô cùng hả hê, tiếp đó là thả rắn có độc tính nhẹ gặm nhắm khắp cơ thể Chu Minh, đâu đâu cũng là nanh rắn. Chu Minh dần dần mất đi ý thức nhưng gã nào dễ dàng tha cho con mỗi của mình như vậy? Gã nấu một nồi nước sôi, vắt chanh, muối và ớt lên khắp cơ thể Chu Minh. Cơ thể chằn chịt vết thương kết hợp với những thứ kia vô cùng thấm, nó rát đau đến mức Chu Minh bất lực mà nhăn nhó. Chân không ngừng duỗi ra, tiếng xích va đập tạo nên một âm thanh lạch xạch đến khó chịu. Ông ta nhăn mày hất luôn chậu nước nóng về phía Chu Minh, cơ thể đỏ bừng cả lên. Khắp nơi đều bị bỏng, may thay mặt chỉ bị xước qua vài đường, ông ta cười khoái chí

"Tiếp theo là gì đây nhỉ?"

Chu Minh bị lão giam lại để ngày mai tiếp tục cuộc vui. Chu Minh bất lực, trước mắt bây giờ là một mảng đen. Cậu bị bỏ đói dù có ăn thì trong thức ăn cũng có độc tính, xương trong cơ thể dãy gần hết rồi, tay không có sức lực nó còn đnag chảy máu. Máu chảy từng giọt nơi đầu ngón tay xuống thấm đẫm cả xích