Bạch Cảnh và Tiêu Táp yên lặng rời đi không khiến ai chú ý, đối mặt với đoàn quân nhân thương tâm, bọn họ cũng không phải không muốn hỗ trợ cũng không phải không có lòng trắc ẩn, chỉ là bọn họ càng hiểu rõ, hiện tại thế đạo không nói đến nhà bọn họ có thân nhân nào còn sống hay không, chỉ đơn giản là tình huống trước mắt, cho dù có tâm cũng sợ không có đất dụng võ, bọn họ tưởng niệm chính là quê nhà, hướng tới chính là thân nhân, thứ đã mất đi vĩnh viễn không thể sống lại.
Nam nhi không dễ rơi lệ, bọn họ cũng chỉ là chưa đến lúc thương tâm!
Tiếng kêu rung trời cách đó không xa, đàn quạ đen như vô khổng bất nhập từ từ lan tràn, bất đồng với tang thi chim gặp lúc trước, Bạch Cảnh thực dễ dàng phát hiện, lần này chim chóc càng thêm linh mẫn, tốc độ phi hành càng nhanh, răng nanh sắc bén lóng lánh quang manh nổi bật trên màu lông đen, thoạt nhìn càng thêm rõ ràng.
“Đừng nghĩ nhiều.” Tiêu Táp thản nhiên nói, không có an ủi, không tỏ vẻ gì, thực nhẹ nhàng nói một câu.
Bạch Cảnh tự giễu, thực hiểu được ý tứ của Tiêu Táp, kỳ thực hiện tại hắn cũng vô pháp, nếu không có không gian, hắn cũng giống như những người dân chạy nạn khác, ăn không đủ no, lúc này chỉ sợ cũng không có tâm tình bi thương, chính là hắn nghĩ không hiểu, đời trước xuất hiện đại lượng động vật biến dị tập kích kia đã là sự tình hai năm về sau, đời này vì cái gì lại rất nhiều thứ xuất hiện trước, chẳng lẽ là hắn sống lại gây hiệu ứng bươm bướm?
Nghĩ như vậy, hắn liền nhịn không được nhớ tới vẫn thạch trong không gian cùng với đủ loại biến hóa sau khi sống lại, giống như hết thảy nhân tố không hợp lý toàn bộ có thể tìm ra dấu vết.
Cũng không có nhiều thời gian cho hắn tự hỏi, Nghiêm Cương đã dẫn người thối lui tới Lạc Đầu Phong, Bạch Cảnh xa xa nhìn trong lòng không buồn không vui, nên nói là âm dương kém sai, hay là nên cười Nghiêm Cương cẩn thận mấy cũng có sai xót đây, thiên đường có cửa hắn không đi, địa ngục không cửa cứ xông tới, nơi Nghiêm Cương lui lại chính là chỗ Trương Thu Thành bố trí.
Tiêu Táp mặt không đổi sắc, không nhanh không chậm lấy từ trong ngực ra một vật phẩm màu đen, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở mặt trên, nhắm ngay cái nút màu hồng, ngón tay nhẹ động, ấn xuống….
Một chốc kia, Bạch Cảnh nhắm chặt hai mắt, nghe tiếng nổ mạnh xa xa, hắn biết rõ có bao nhiêu người vô tội hy sinh tính mạng, kỳ thật hắn vẫn là không đủ ngoan, nguyên tưởng rằng trải qua một đời, tâm hắn đã sớm như sắt thép nhưng lúc này đây tiếng kêu than dậy trời khắp đất, trong lòng vẫn khó chịu được ngay, tương đối với nhân loại mà nói, tang thi mới là địch nhân lớn nhất, có lẽ, đây là bi ai của nhân loại đi, nơi có người liền có tranh đấu, chuyện nhỏ hắn có thể anh minh quả quyết vô tình, nhưng chân chính đến trường hợp lớn, mất đi ngàn vạn người, Bạch Cảnh phát hiện hắn giác ngộ vẫn chưa đủ sâu.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và huyên náo phía xa xa, Tiêu Táp giữ chặt Bạch Cảnh nhanh chóng rời đi, cá lớn nuốt cá bé, thích giả sinh tồn, người bên cạnh đi theo Nghiêm Cương, hắn cũng không có cảm giác chết là đáng tiếc, nói không chừng mất đi người lãnh đạo, chi quân đội này có thể tồn tại càng thêm dài lâu, ít nhất cũng không cần vì che giấu nhân sĩ đương quyền mà hy sinh uổng phí.
Quân đội như rắn mất đầu, rất nhanh có người ra lệnh làm theo ý bộ chỉ huy của mình, lại một đợt sóng tranh quyền triển khai, bất quá những chuyện này đã không liên quan đến họ, không có người phát hiện trong quân đội đã từng nhiều ra thêm hai người cũng không ai phát hiện bọn họ biến mất như thế nào, cho dù đã từng có chút ấn tượng cũng sẽ cho là bọn họ bị động vật công kích, sớm chết bên trong một lần chiến dịch, hết thảy đều thuận lý thành Chương như vậy.
Bạch Cảnh lăng lăng hồi thần, nguyên tưởng chuyện thực khó làm không nghĩ lại đơn giản như vậy mà hoàn thành, cũng không có kiểm tra Nghiêm Cương đã chết hay chưa, nổ mạnh trên diện tích lớn như vậy, đất đá Lạc Đầu Phong sụp đổ thành đất bằng, ngay cả thực sự còn sống chỉ sợ cũng là hấp hối, quạ đen vẫn còn tiếp tục tập kích, lãnh đạo đã trở thành liên lụy, bên người không có ai bảo hộ, Bạch Cảnh tin tưởng rất nhiều người nguyện ý thay hắn thượng vị, Nghiêm Cương còn mạng cũng không thể sống lâu.
Quân đội chạy tứ tán bốn phương tám hướng, nhiễu loạn lộ tuyến công kích của quạ đen, chỉ có duy nhất còn ở phía trước còn giao tranh là bộ đội đi tuốt ở đằng trước, không phải không muốn rời đi, chính là đã không còn kịp rồi, tiếng quạ kêu văng vẳng trong sơn cốc giống như tiếng bụng đói kêu vang của quỷ đói, hung mãnh cắn nuốt sinh mệnh, phóng nhãn nhìn lại tử thương vô số, Bạch Cảnh cũng là sau này mới biết được, động vật biến dị tập kích lúc này đây, quân đội hao tổn ước chừng hơn nửa, quạ đen đích thực là có dự mưu mà làm việc, mà sở dĩ Trương Thu Thành may mắn vẫn là bởi vì đội ngũ ít người, tôm nhỏ đương nhiên không bằng cá lớn có hương vị ngon, biến dị động vật đương nhiên cũng học được đả thảo kinh xà, cái vạn hạnh chính là chúng nó không phải tang thi chim.
Bước nhanh đi qua sơn gian, Bạch Cảnh liều mạng không để cho mình nghĩ về tình cảnh phía sau, sau khi sống lại hắn liền quyết định ngoài Tiêu Táp ra, hết thảy đều không quan trọng, hai năm sau, dân cư quốc gia sẽ giảm còn hai tỷ, ba năm về sau lại càng ít, năm năm mười năm về sau ai biết nhân loại còn có thể sinh tồn hay không, dù sao đều là phải chết, hắn kỳ thật không cần phải khó chịu, chẳng qua chính mắt nhìn nhân loại biến mất so với nghe số liệu mà nói, đánh vào trực quan khá mạnh thôi.
“Cẩn thận.” Tiêu Táp mãnh liệt xông về phía Bạch Cảnh, lăn vài vòng trên đất, trong rừng cây nổi lên dị biến, vô số nhánh cây rậm rạp từ bốn phương tám hướng đánh úp lại.
Bạch Cảnh bò lên nhanh chóng lấy ra khảm đao múa may, hung hăng nhắm vào một căn dây đằng, nhánh cây như có tự hỏi linh hoạt tránh né, sắc mặt Tiêu Táp xanh mét, dựng lên một lá chắn mà vàng, không chút do dự đem Bạch Cảnh hộ sau người.
Nhánh cây rậm rạp hình thành từng đạo thiên la địa võng, vô số xúc tua từ mặt đất rtooif lên đánh lén, song thủ nan địch tứ phương, lần đầu tiên hai người trải qua nguy cơ từ khi mạt thế bắt đầu tới nay, Tiêu Táp lần đầu phát hiện mình thật nhỏ bé, nhân loại đứng trước thiên nhiên thì vô lực cỡ nào a.
Trên người Bạch Cảnh đã xuất hiện mấy vết thương, mắt thấy tình huống không ổn, đang cân nhắc đợi thời cơ đem Tiêu Táp mang vào không gian, đột nhiên, một cảm giác lạnh lẽo bao phủ đỉnh đầu, thân mình Bạch Cảnh cứng còng, động tác múa may trong tay tạm dừng, thân thể như bị cái gì đó tập trung, chỉ cần hắn hơi vọng động một tí liền nghênh đón tai ương ngập đầu.
Một chốc lát kia, trong thời gian Bạch Cảnh tạm dừng, căn dây đằng từ phía sau đánh úp lại, Tiêu Táp vừa tức vừa vội, xoay người đem Bạch Cảnh bảo hộ, giơ tay chém xuống giữa dây đằng, phía sau Tiêu Táp nhất thời không có phòng thủ.
“Không—” Bạch Cảnh kêu thảm thiết. Một căn dây đằng mãnh liệt đánh về phía Tiêu Táp, đâm thủng ngực từ phía sau, máu tươi như suối chảy ra, rơi trên mặt đất, đảo mắt không thấy đâu.
“Phốc!” Tiêu Táp kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt kiên nghị không đổi sắc, động tác trong tay vẫn tiếp tục như cũ: “Ta không có chuyện gì, đừng ngẩn người.”
Bạch Cảnh lấy lại bình tĩnh, chỉ vào một khối đất trống không xa: “Qua hướng bên kia.” Chỗ nào đi vào trong không gian liền ra ở chỗ đó, bọn họ nếu hiện tại không tránh né, sau khi đi ra phải đối mặt với dây đằng, chỉ có đi đến chỗ đất trống phía trước mới có thể chiếm được một đường sinh cơ.
Tiêu Táp gật đầu, lúc đang muốn lui lại, đáy lòng đột nhiên sợ hãi, thân thể không tự giác buộc chặt, một loại cảm giác lông tóc dựng đứng dâng lên, nguy cơ thật lớn bao phủ lại đây….
“Tê tê!” Một cự xa thô lớn xen lẫn giữa cây cối, miệng phun xà tín(lưỡi) màu hồng nhạt, đồng tử ngắt gao nhìn thẳng con mồi phía trước. Thấy Tiêu Táp phát hiện mình, một khắc không có chần chừ, phóng nhanh như thiểm điệm, đuôi rắn quét đến như gió thổi.
Tiêu Táp không kịp phòng bị, bị đuôi rắn đánh một cái ngã ngửa, Bạch Cảnh vội vàng huy đao hung hăng chém xuống cái đuôi cự xà.
“Đinh!” Một tiếng giòn tan, xà lân va chạm với cương đao ma xát ra hoa lửa.
Tuy rằng không có bị thương nhưng cự xà như bị Bạch Cảnh chọc giận, xoay chuyển đầu rắn, thay đổi mục tiêu, mở ra miệng máu to như cái bồn, nháy mắt đánh tới Bạch Cảnh.
Trước có cự xà sau có dây đằng, trong lòng Tiêu Táp căng thẳng, hơm mười phi đao nhắm ngay mắt cự xà, cương đao trong tay Bạch Cảnh cũng đổi thành súng tự động.
“Đinh đinh đinh!” Một phen phi đao trúng giữa hồng tâm, vô luận là ai, mắt trên người vẫn là bộ phận yếu ớt nhất, cự xà bị đau, thân rắn phẫn nộ quay cuồng.
Đầu óc Bạch Cảnh nhanh chóng xoay chuyển, hồi tưởng phương pháp đời trước đối phó cự xà, mắt nhìn thân thể tráng kiện của cự xà, ánh mắt đột nhiên sáng ngời: “Bảy tấc phía dưới bạch lân là mệnh môn.”
Vừa dứt lời, Tiêu Táp bất ngờ đáng tới, mắt thấy thắng lợi trước mắt, thân thể cự xà đột nhiên uốn éo, xà tín phun ra chất lỏng đen tối, giãy giụa hai cái té trên mặt đất.
Trong lòng Bạch Cảnh hoảng hốt, vội vàng nhìn về phía Tiêu Táp, chỉ thấy làn da Tiêu Táp từ từ biến đen, bộ mặt bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, mặc dù như thế vẫn liều mạng một hơi khí lực không ngừng đối phó nhánh cây đánh úp lại, thanh âm suy yếu kèm theo thở dốc giống như lời trăn trối: “Tiểu Cảnh, chạy mau…Ta không kiên trì được bao lâu…”
“Chúng ta sẽ không có việc gì.” Bạch Cảnh rống giận, thanh âm thanh thúy trở nên bén nhọn, ôm chặt Tiêu Táp, lắc mình vào không gian, hắn chưa từng hối hận như bây giờ, quên đòn sát thủ của động vật, nọc độc của cự xà là bảo mệnh, hắn quên mất rắn cũng sẽ đồng quy vu tận.
Hai mắt Tiêu Táp mù sương, thần chí mơ hồ, không biết từ khi nào, Bạch Cảnh đã sớm rơi lệ đầy mặt, cầu xin trời xanh phù hộ nước suối có tác dụng với Tiêu Táp, nêu Tiêu Táp xảy ra chuyện không may, Bạch Cảnh lúc này mới phát hiện, Tiêu Táp chính là thế giới của hắn, thương xót hắn, lương tâm của hắn toàn bộ đều dựa trên việc Tiêu Táp an toàn vô ưu, nếu thế giới này không có Tiêu Táp, hắn cho dù có hủy thiên diệt địa, kéo theo toàn bộ trái đất xuống địa ngục cũng không ngại gì.
Vố số lần hối hận chính mình lo ngại quá nhiều, vì cái gì không lựa chọn phương pháp an toàn tiến vào không gian, nếu tiến vào sớm một chút, Tiêu Táp sẽ không vì cứu hắn mà bị thương lại không bị cự xà tập kích.
Áp chế lửa giận trong lòng, Bạch Cảnh thật cẩn thận đặt Tiêu Táp vào trong nước suối, thấy hô hấp của y từ từ vững vàng, mới nhẹ nhàng thở ra, hắn vừa rồi cũng là quá quan tâm bị loạn.
Hung hăng lau một phen nước mắt, toàn thân tỏa ra vô số lệ khí, Bạch Cảnh theo hướng có thù tất báo, hôm nay chịu thiệt lớn như vậy còn khiến Tiêu Táp bị thương, rừng cây chết tiệt, cự xà chết tiệt, hắn khi thế nào cũng không thể nuốt xuống khẩu khí này.
Ngay cả miệng vết thương cũng không băng bó, Bạch Cảnh trực tiếp ra ngoài không gian, thi thể cự xà vẫn nằm trên đất như cũ, dây đằng trong rừng cây bởi vì hắn đến lại rục rịch.
Bạch Cảnh cười lạnh, con ngươi lạnh như băng theo xu thế hỗn loạn hủy diệt hết thảy, trước lấy ra tinh hạch của cự xà, ngay sau đó, không đợi dây đằng hành động, Bạch Cảnh lấy ra mấy thùng xăng, đá văng ra bốn phương tám hướng, tùy ý chúng lăn vào rừng cây, xăng theo một đường mà chảy ra.
Thuận tay lấy chút lửa, Bạch Cảnh lắc mình chạy lấy người, hắn theo tôn chỉ, người không động ta, ta không động người, người nếu phạm ta, ta liền diệt toàn gia người, cho dù là rừng cây cũng vậy, đụng đến nghịch lân của hắn. vậy phải nhổ tận gốc! Cự xà đã chết, tiện nghi nó!
Tác giả nói ra suy nghĩ của minhg: Ta sẽ mau chóng kết thúc chính văn, sau đó đến phiên ngoại, mạt thế tha lâu lắm, Dạ Du thật hổ thẹn, cảm ơn tất cả mọi người bao dung.
Bình luận vượt qua 27 tích phân, cám ơn nha o(∩_∩)o.